Bầy Hạc

Chương 74

/83


Lúc nói lời này, hai tay anh nâng mặt cô lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen nhánh sáng ngời làm người ta hơi sợ hãi. Trái tim Chử Điềm thoáng đập mãnh liệt. Cô nắm lấy áo trước ngực, chớp mắt một cái, nước liền rơi xuống tí tách. Từ Nghi hơi bối rối đưa tay ra, không biết nên chạm vào cô ở đâu.

“Điềm Điềm, là lỗi của anh.”

Thoáng do dự, anh vẫn ôm lấy cô, nhưng không dám ôm cô chặt như lúc nãy nữa.

“Từ Nghi, anh là tên khốn vô sỉ, anh là tên đáng ghét như vậy.” - Chử Điềm tức giận đấm bả vai anh - “Gì mà em có chịu cần anh không? Em vì anh mà chị Chử Ngật Sơn chế giễu, vì anh ngày ngày đều không ngủ ngon sợ anh làm nhiệm vụ xảy ra chuyện gì, ba gặp tai nạn giao thông vào viện, anh vì nhiệm vụ không đến được khiến mẹ tức giận vô cùng, em còn nói tốt giúp anh. Bây giờ anh hỏi em có chịu cần anh không, sao anh không sớm hỏi vậy đi? Ban đầu anh đừng kết hôn với em nữa. Anh để em chịu bao nhiêu ấm ức như vậy anh không nghĩ làm sao bù đắp thật nhiều cho em, còn hỏi em vấn đề này. Lúc nào em bị anh làm tức chết mà?”

Trút hết một hơi, sức lực toàn thân Chử Điềm đều bay biến, nhỏ giọng khóc nức nở. Cô không chỉ tức giận, mà còn sợ hãi, sợ cô nói một câu không cần anh, anh sẽ thật sự bỏ đi, không quay đầu lại nữa.

Từ Nghi chẳng thốt lên nổi một câu, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh quá yếu ớt. Anh ôm chặt cô, mắt có chút ẩm ướt.

Khóc một trận thoải mái, tâm trạng Chử Điềm cũng dễ chịu hơn nhiều. nhưng khóc cũng mất rất nhiều sức lực, Chử Điềm mệt mỏi muốn ngủ, Từ Nghi liền bỏ đồ xuống, lập tức đi trải giường cho cô.

Anh diễn tập bên ngoài lâu như vậy, chăn mền của anh vẫn chưa từng đem phơi, cất trong tủ khó tránh khỏi ẩm ướt, ngủ có chút lạnh lẽo. Từ Nghi liền đổ đầy túi giữ ấm cho cô, còn muốn ngủ chung với cô. Cơn giận trong lòng Chử Điềm còn chưa tiêu tan đương nhiên không đồng ý, cô trừng mắt đuổi anh đi, thoải mái chui vào chăn.

Từ Nghi ở bên cạnh giả bộ dọn dẹp đồ đạc. Chờ hơi thở của Chử Điềm dần dần trở nên kéo dài đều đặn, anh cởi áo khoác quân đội, leo lên giường.

Chiếc giường chật hẹp chen chúc hai người, trong mơ Chử Điềm cảm thấy hơi khó chịu, “hừ” một tiếng nho nhỏ. Từ Nghi vội vàng dừng lại hành động, ngay cả hít thở cũng đình chỉ, lúc xác định cô vẫn còn đang ngủ mới từ từ nằm xuống.

Vốn chỉ định ở bên cạnh Chử Điềm, làm ấm giường cho cô. Nhưng có lẽ quá mệt mỏi, hơn nửa tháng nay không phải gây lộn thì là diễn tập, bên tai văng vẳng tiếng lửa đạn vô tận, đã lâu anh không được ngủ một giấc ngon lành. Cố gắng gượng mười mấy phút, cuối cùng vẫn không chống lại được mỏi mệt, Từ Nghi cũng ngủ thiếp đi.

Hai người ngủ một giấc đến hơn nửa buổi chiều. Khi Chử Điềm tỉnh lại sắc trời đã tối sầm. Cô ngủ đến mức đầu óc hơi mụ mị, hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu. Cử động cánh tay lại cảm thấy hơi nhức mỏi, vừa nhìn mới phát hiện hóa ra đã bị cánh tay ai đó đè lên.

Chử Điềm kêu “hừ”, nể mặt anh đang bị thương, không so đo việc anh tự ý bò lên giường khi chưa có sự đồng ý của cô. Dè dặt rút cánh tay ra, không ngờ lại làm Từ Nghi tỉnh dậy.

Anh mở choàng mắt, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng cảnh giác:

“Sao vậy, có chuyện gì thế?”

Chử Điềm tức giận trở mình:

“Không có gì, là anh đè lên cánh tay em.”

Từ Nghi vẫn còn hoảng hốt, thấy rõ đây là ký túc xá của mình anh mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra gần đây anh thật sự quá mệt mỏi, nằm mơ vẫn còn đang diễn tập.

Nghiêng đầu nhìn Chử Điềm, thấy cô không có ý đuổi mình xuống giường thì càng được voi đòi tiên, vươn cánh tay lướt qua đỉnh đầu cô, kéo cô đến gần.

Chử Điềm chẳng muốn cho anh chiếm ưu thế, ra sức trốn tránh anh. Nhưng một chiếc giường chỉ lớn nhiêu đó, cô có thể trốn đi đâu được? Đến cuối cùng vẫn để Từ Nghi được như ý.

“Một lát thôi.” – anh nói, một tay ôm chặt lấy eo cô, cằm đặt lên mái tóc mềm mại nơi đỉnh đầu cô - “Chỉ ôm một lát thôi.”

Tuy Chử Điềm không muốn tha thứ cho anh nhanh như vậy, nhưng vòng ôm này quá ấm áp, cô thật có chút luyến tiếc. Khe khẽ đá anh hai cái, cô nói:

“Năm phút thôi. Hết năm phút phải nhanh chóng xuống giường cho em.”

Từ Nghi nhắm hai mắt, “Ừ” một tiếng. Bị anh ôm vào ngực, Chử Điềm không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được sự chấn động nơi lồng ngực anh, và cả mùi hương quen thuộc. Nói ra, cô luôn rất tò mò một chuyện, thân là một người lính, anh chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng mỗi lần gần gũi bao giờ cũng có thể ngửi thấy mùi hương mát rượi.

Lúc hỏi anh thì người đàn ông này rất tùy ý nói có lẽ do mùi nước xả quần áo, bởi vì thứ mang hương thơm thường dùng chỉ có loại này thôi. Nhưng cô lại rất cố chấp cho rằng, đây là điểm đặc biệt của anh, có lẽ chỉ có cô gần gũi như vậy mới phát hiện được.

Chử Điềm không khỏi lại nhích đến gần một chút, sau đó cảm thấy lồng ngực anh lại đang run lên. Anh cười! Như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, Chử Điềm có chút thẹn quá thành giận:

“Anh cười cái gì?”

Từ Nghi không thể giả bộ ngủ nữa, anh hơi thả lỏng cô ra, cúi đầu nhìn cô chăm chú. Đôi mắt lóng lánh, đôi môi khẽ cong, còn có gương mặt ửng hồng sau khi ngủ say khiến cả khuôn mặt cô trông vô cùng linh động. Cô là Chử Điềm, cũng là vợ anh.

Từ Nghi bỗng có cảm giác không nhịn được nữa, cho nên lúc Chử Điềm ra oai đuổi anh xuống giường, anh ra tay chế ngự trước rồi cúi thấp đầu hôn một cái lên môi cô.

Phản ứng đầu tiên của Chử Điềm là muốn đẩy anh ra, nhưng phía sau anh có gì đó cản trở, đó là chiếc bàn đặt giữa hai giường, cô hoàn toàn không đẩy anh được. Ở trên chiếc giường nhỏ thế này, hai cánh tay cô chống lên lồng ngực anh, eo thì bị anh giữ chặt, trốn cũng không trốn được.

Sự chống cự của cô kích thích anh gồng sức nhiều thêm, cánh môi bị hôn đến râm ran, đầu lưỡi cũng như sắp bị cắn nát, mút một cái liền đau đến muốn rơi nước mắt. Chử Điềm nhỏ giọng thở hổn hển, cảm nhận được nụ hôn của anh nồng cháy đến độ có thể thiêu đốt người ta, không bao lâu tim liền đập rộn rã, cảm giác thở không ra hơi.

Cô nhỏ giọng kêu “ưm”, khẽ đấm Từ Nghi vài cái, một lát sau mới dần dần được buông ra. Anh thỏa mãn hôn lên mặt, sau tai và chiếc cổ trắng ngần của cô. Cô khẽ thở hổn hển trong lòng anh, trong giây phút ấy trong phòng chỉ còn tiếng thở của hai người.

Sau khi Chử Điềm khôi phục lại, giận quá đá Từ Nghi một cú. Anh không rên rỉ không nhúc nhích, lại càng ôm cô chặt hơn.

“Anh… lúc nào cũng vậy.”

Cô giận cũng không biết mắng anh thế nào, bao giờ cũng là hôn cô, bắt nạt cô mà chẳng mảy may báo trước như vậy, cô không có bất cứ chuẩn bị gì, mỗi lần đều rất thảm hại.

“Anh nhớ em.”

Câu nói này khiến Chử Điềm mềm lòng, nhưng miệng thốt ra lại hóa thành một tiếng “hứ” giận dỗi. Thật ra thì, làm sao cô không cảm nhận được chứ. Bàn tay anh ôm eo cô chẳng biết luồn vào khi nào, vuốt ve tỉ mỉ cách lớp áo lót mỏng manh, thỉnh thoảng ra thêm chút sức lực ép sát cô vào mình, hiển nhiên Chử Điềm cảm nhận được phản ứng bên dưới của anh. Hừ, người đàn ông này!

“Em không muốn.”

Cô định nghiêm túc từ chối anh, nhưng lúc vừa thốt ra ba chữ kia, ngay cả chính cô cũng giật mình. Giọng điệu yếu ớt chẳng hề mạnh mẽ, càng giống như là sợi tơ đường bị kéo ra, ngọt ngấy, dường như còn quấn lại vài vòng. Nói xong cô cũng im bặt.

Từ Nghi bị vợ mình trêu chọc cũng có chút khó chịu, nhưng nơi này quả thật không phải chỗ tốt. Ký túc xá độc thân người đến người đi, chỗ lại nhỏ như vậy, không buông ra cả hai đều khó chịu.

“Anh biết.” - Từ Nghi nói, không nhịn được hôn lên má cô một cái - “Anh không chạm vào em, anh nói chuyện với em thôi.”

Chử Điềm dẩu môi, giống như chính cô tự mình đa tình vậy. Mặt cô vùi sâu vào ngực anh, trốn không cho anh hôn, chọc nhẹ anh một cái, cô nhỏ giọng nói:

“Không chạm vào em, vậy anh cũng đừng có phản ứng, đừng chen lấn em.”

Cô định bảo anh đừng có đẩy vào cô, bởi vì chính cô cũng rất khó chịu. Nhưng lời đến khóe miệng lại không thốt ra được liền biến thành như vậy. Sự trêu chọc trong vô thức này thật sự đòi mạng Từ Nghi, anh thầm hít sâu một hơi, tiếng nói ôn hòa lộ chút bất đắc dĩ:

“Vậy em giết anh đi cho rồi.”

Lại mồm mép trơn tru rồi! Nhưng tâm trạng Chử Điềm chuyển biến tốt đẹp một cách khó hiểu, cô khẽ “hứ”, không đáng so đo. Hai người cứ lẳng lặng nằm ôm nhau như thế trong chốc lát, cơn mệt mỏi lại kéo đến, Chử Điềm lại sắp ngủ thiếp đi. Cô cuộn mình trong ngực Từ Nghi, lúc nằm im sắp ngủ mất thì đột nhiên nghe thấy anh hỏi:

“Khoảng thời gian trước ba xảy ra tai nạn giao thông hả?”

Chử Điềm tỉnh táo lại, thoáng suy nghĩ mới đáp:

“Ba uống rượu, lái xe không cẩn thận. Hiện tại khá hơn nhiều, đã xuất viện nghỉ ngơi rồi.”

Từ Nghi ôm chặt cô:

“Điềm Điềm, cảm ơn em.”

Chử Điềm không để ý đến câu nói này của anh, hồi lâu sau mới khẽ hỏi:

“Anh biết tại sao hôm đó ba uống rượu không?”

“Tại sao?”

“Trưa hôm đó ba và bác Mạnh cùng ăn cơm, có thể trò chuyện gì chứ. Ba uống nhiều quá mới xảy ra chuyện.”

Chử Điềm cố gắng nói bâng quơ, nhưng Từ Nghi nghe xong lại im lặng kéo dài. Cuối cùng Chử Điềm vẫn có chút không kiềm được cơn giận, cô ngẩng đầu, nhìn mặt Từ Nghi:

“Những chuyện kia anh cũng không nói với ba à?”

“Không có.”

Ánh mắt Từ Nghi không lảnh tránh, chăm chú nhìn thẳng vào cô, đáp bằng âm điệu vô cùng vững vàng.

Chử Điềm không biết nên nói anh cái gì cho phải. Chuyện lớn như vậy, sau khi cô biết còn trằn trọc ngủ không ngon mấy đêm lận, chứ đừng nói là ba chồng cô. Chuyện này vẫn là tự Mạnh Hòa Ngọc nói cho ông biết, quả thật chẳng khác gì dao khoét tim ông. Thảo nào hôm đó ông uống nhiều rượu như vậy, nghe mẹ chồng nói, bởi vì cao huyết áp nên ông rất ít đụng vào rượu.

“Hôm nào rảnh rỗi đi thăm ba một chút đi, bị bệnh nằm viện mấy tuần lễ, tinh thần ba rõ ràng không bằng trước kia nữa. Vả lại, em nghe ra ý trong lời ba nói, ba đã không còn giận anh về chuyện anh đi lính nữa, ba còn cảm thấy anh làm rất tốt đấy.”

Cô không có lập trường trách cứ ba chồng mình thay Từ Nghi, hay xử phạt Từ Nghi thay ba anh, nên cô chỉ có thể nói những lời này thôi.

Nghe xong lời nói của cô, Từ Nghi không có trả lời. Anh nằm ngửa, mắt chăm chú nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì. Chử Điềm cũng không thúc giục anh, trở người chuẩn bị đi ngủ, nhưng cảm thấy cánh tay Từ Nghi siết chặt, lại kéo cô trở về lồng ngực.

“Anh làm gì vậy chứ?”

Từ Nghi ôm rất chặt, cô không trở người được chỉ có thể ngẩng đầu, phí sức lắc lắc cổ nhìn về phía anh. Nhưng Từ Nghi vùi đầu xuống, trốn sau mái tóc dày của cô, không để cho cô nhìn thấy. Nhận ra ý đồ của anh, Chử Điềm giật mình, quay mặt sang, cầm bàn tay anh đang giữ lấy eo cô. Cô cảm thấy tim anh đập tăng tốc lại nhẹ nhàng, cuối cùng lúc ổn định lại cô nghe thấy anh cất lời:

“Có nhớ một câu anh đã nói lúc cầu hôn em không? Anh nói anh không thể rối rắm cả đời. Nhưng bây giờ xem ra anh vẫn chưa đủ tỉnh táo, còn đang tự cho là đúng.”

Tự cho là đúng. Nghe thấy bốn chữ này, lòng cô chua xót không thôi.

“Cho nên nói anh cũng không thông minh đúng không?”

“Anh tự cho rằng mình thông minh, luôn là vậy.”

“Vậy sau này anh có còn vậy nữa hay không?”

Cô nhỏ giọng hỏi, nghe từa tựa làm nũng. Anh hôn lên mái tóc dài sau tai cô:

“Sẽ không nữa, anh cam đoan.”

Chử Điềm suýt nữa bật khóc nhưng vẫn kiềm lại. Cô quay người, cho người đàn ông cô yêu nhất một nụ hôn. Cô cũng cam đoan, dù thế nào đi nữa, cô và anh đều sẽ ở bên nhau.

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status