Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Q.3 - Chương 128 - Cô Là Con Mèo Chỉ Biết Cào Người

/568


Giây phút đôi bên tan vào nhau, bỗng đâu có một sự phấn khích và một cảm giác trọn vẹn nào đó nảy sinh, còn vượt xa cả khi anh phá thành công một vụ án.

Khi Cố Tư vòng trở lại phòng ngủ, thấy Cố Sơ đang mở to mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ chuyện gì, thấy nó đẩy cửa vào, cô mới thu ánh mắt lại. Cố Tư đi tới bên cạnh giường trước cái nhìn của cô, ngồi xuống, chỉ nhìn cô mà không nói gì.

“Sao thế?” Cố Sơ hỏi.

Cố Tư thở dài: “Em cảm thấy hôm nay chị khác thường, chưa nói tới chuyện chị bọc cả người lại như cái bánh tẻ lại còn không gặp gỡ ai.”

Cố Sơ vẫn chỉ thập thò mỗi cái mặt ra ngoài.

“Hôm nay chị không khỏe.”

“Ban nãy chị nghe thấy lời sếp chị nói rồi chứ?”

Cố Sơ gật đầu.

“Thế là ý gì?”

“Ý gì là ý gì?”

“Câu nói anh ta ấy, chị không có cửa trốn.” Cố Tư nghiêng đầu nhìn cô: “Chị đang trốn anh ta?”

“Nếu không vì sao chị lại dặn em nói dối rằng chị không có nhà.”

Cố Tư quan sát cô: “Anh ta ăn hiếp chị?”

“Chỉ là khác biệt về cách làm việc thôi.” Lời nói dối của Cố Sơ không một kẽ hở: “Chị không tán đồng phong cách làm việc của anh ấy.”

“Vậy có dịp xin nghỉ việc rồi.”

Cố Sơ lại kéo kéo góc chăn, quầng sáng nơi đáy có phần rời rạc: “Chưa nghiêm trọng đến mức đó.”

“Nhưng em cảm thấy chị không vui.”

“Thật sự không có.”

“Thế vì sao chị không gặp mặt anh ta?”

“… Chị nói rồi, chỉ là hôm nay trong người không thoải mái, không muốn gặp ai.”

“Cả Kiều Vân Tiêu cũng không gặp?” Cố Tư hỏi với vẻ kỳ lạ.

Không chỉ Lục Bắc Thần mà cả Kiều Vân Tiêu cũng đã tới, khiến Cố Tư phải lôi ra một cái cớ tương tự để tiễn về.

Cố Sơ gật đầu: “Ừm, cả anh ấy cũng không gặp.”

“Chị đúng là lạ mà.” Cố Tư nhướng mày: “Hay chị đang trừng phạt em vì không kể cho chị nghe chuyện Lưu Kế Cường?”

“Đây là hai chuyện khác nhau.” Cố Sơ thở dài, nhìn con bé: “Hơn nữa, chuyện của Lưu Kế Cường em bắt buộc phải nói cho chị biết, đây là chuyện sớm muộn.”

“Em phát hiện bây giờ chị ghê gớm rồi đấy.” Cố Tư nửa đùa nửa thật: “Học anh sếp của chị đấy à?”

Vừa nghĩ tới Lục Bắc Thần là bụng dạ Cố Sơ lại rối như tơ vò: “Ăn nói linh tinh gì thế hả, làm như em hiểu anh ấy lắm vậy.”

“Anh ta là lang sói hùm beo, từ lúc anh ta đứng trước cửa là đã có thể nhận ra rồi.” Cố Tư nhất quyết túm chặt lấy chủ đề Lục Bắc Thần không buông: “Cuối cùng em cũng hiểu vì sao anh Kiều mãi vẫn không thể theo đuổi được chị, sau khi gặp Lục Bắc Thần, em lại càng hiểu rõ hơn.”

“Anh Kiều có người trong lòng rồi.”

“Giả ngây giả ngô.”

“Em phiền quá đấy.”

“Em chỉ đang muốn nói với chị, cái người sếp tên Lục Bắc Thần đó của chị đang theo đuổi chị đấy.” Cố Tư nghiêng đầu nhìn cô: “Mắt em tinh lắm, anh ta tới tìm chị với tư cách sếp đi tìm nhân viên hay đàn ông theo đuổi phụ nữ, vừa nhìn là biết.”

Cố Sơ nhắm mắt lại, không nói nữa.

“Không phải bị em đoán trúng rồi chứ?”

Cố Sơ vẫn chỉ lặng im.

Cố Tư thấy vậy bèn ghé sát lại, nhìn chằm chằm gương mặt chị mình. Cố Sơ không mở mắt ra nên không biết nó đang nhìn mình, quyết định giả chết. Cố Tư thấy chị thật sự không muốn nói chuyện nữa, cũng đành thôi…

***

Lục Bắc Thần lái xe một mạch tới Tân Thành, hoàng hôn sắp buông, ánh tịch dương đẹp khôn tả nhưng anh nhìn thấy lại bực bội. Anh chọn một khóm cọ trên một con đường nhỏ, đỗ xe lại bên lề đường, ngậm một điếu thuốc vào miệng, châm lên rồi rít sâu.

Trong khoảng thời gian ấy, anh nhận mấy cuộc điện thoại từ La Trì, đều nói về vụ án của Tiêu Tuyết. Sau khi nói xong chuyện chính, La Trì hỏi tới bệnh tình của anh, anh nói rằng đã không sao rồi. La Trì bật cười trong điện thoại: Có trợ lý bên cạnh chăm sóc đúng là có khác.

Lục Bắc Thần không tiếp lời.

La Trì cũng không định tự làm bẽ mặt mình, hiểu rõ tính cách Lục Bắc Thần trước giờ kỳ quặc, anh ấy bèn cúp máy. Nhưng chẳng mấy chốc, Lục Bắc Thần lại gọi lại, hỏi thẳng anh ấy: “Nếu muốn cậu tìm ra được một người ở thành phố Quỳnh Châu này, nhanh nhất mất bao lâu?”

“Đây là câu hỏi ứng dụng đấy à?” La Trì đùa cợt.

Trong gương xe, sắc mặt Lục Bắc Thần sa sầm. Đầu kia điện thoại, La Trì cũng có thể cảm nhận được bầu không khí áp lực, vội vàng nghiêm túc trở lại: “Giáo sư Lục, Quỳnh Châu có chật hẹp cỡ nào cũng vẫn là một thành phố, cậu bảo tôi trong vòng một tiếng đồng hồ tìm ra được một người? Cũng không phải là không thể, để xem cậu muốn tìm ai.”

Một tay Lục Bắc Thần cầm di động, tay kia gạt tàn thuốc, ánh mắt suy tư. La Trì đợi mãi vẫn không thấy anh lên tiếng, tưởng là mất tín hiệu, liên tục “alô” mấy tiếng. Rất lâu sau, Lục Bắc Thần mới từ tốn nói: “Thôi, không cần nữa.”

La Trì ngẩn người giây lát, vội vàng nói: “Không phải, cậu đừng nghĩ là tôi không giúp cậu. Ban nãy tôi chỉ đùa thôi mà? Cậu nói đi, nói đi, muốn tìm ai nào?”

“Cảm ơn cậu, tôi sẽ tự tìm.” Lục Bắc Thần dứt lời bèn cúp điện thoại.

Phải, anh muốn tự tìm.

Tìm người con gái sáng nay đã chạy trốn khỏi giường của anh.

Lục Bắc Thần lái xe quay về, nghĩ đủ mọi nơi cô có thể tới, cũng đã tìm khắp một lượt rồi, đều chẳng thấy bóng dáng cô đâu, cô biến mất như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Trong lòng anh đè nén một ngọn lửa, chỉ muốn lôi ra cô ngay lập tức, xách tới trước mặt mình, chất vấn cô vì sao lại chạy trốn.

Nhưng chính lúc nãy, câu nói của La Trì đã đột ngột đánh thức anh: Quỳnh Châu có chật hẹp cỡ nào cũng chỉ là một thành phố. Không sai, chỉ là một thành phố thôi mà, Cố Sơ có chạy trốn đi đâu cũng đâu thể chạy khỏi đây? Sau đó, anh bình tĩnh lại.

Tại anh sơ suất.

Đó chính là Cố Sơ vốn dĩ không rời khỏi nhà.

Sau khi vòng một vòng lớn, càng lúc anh càng cảm thấy Cố Sơ vẫn đang ở trong nhà, lời nói của Cố Tư chẳng qua chỉ là che đậy.

Nghĩ tới điểm này, Lục Bắc Thần bỗng trở nên bình thản. Sau khi ngắt điện thoại của La Trì, anh ngồi trong xe từ từ suy ngẫm, nhưng có nghĩ kiểu gì cũng không thể rời xa hình ảnh Cố Sơ tối hôm qua.

Mấy hôm nay đầu óc anh quay cuồng, choáng váng nhưng có một số chuyện anh vẫn còn nhớ. Ví dụ như Cố Sơ đã thức đêm thức hôm chăm sóc anh, ví dụ như Kiều Vân Tiêu đã tìm tới, hoặc ví dụ như tối qua anh đã đè Cố Sơ xuống dưới người mình.

Anh biết rất rõ những gì mình đã làm.

Mà chuyện này, nhất là khi đối tượng là cô, từ sau khi anh gặp cô lại càng trở nên mãnh liệt.

Cố Sơ của tối qua khiến anh liên tưởng tới một chú mèo lạc đường. Cô đang hoảng hốt chạy, còn anh ở phía sau vọt lên đuổi theo. Khoảnh khắc bắt được, cô lại run rẩy sợ sệt. Cái run rẩy ấy rung rinh tận nơi sâu thẳm trái tim anh, cả linh hồn anh cũng dao động theo.

Đó là một trải nghiệm tuyệt diệu mà khó quên.

Tuy rằng Lục Bắc Thần biết rõ bản thân có hơi cưỡng ép.

Nhưng cô mềm mại chết người, đến mức anh khó mà tự kiềm chế được.

Giây phút đôi bên tan vào nhau, bỗng đâu có một sự phấn khích và một cảm giác trọn vẹn nào đó nảy sinh, còn vượt xa cả khi anh phá thành công một vụ án.

Anh nghe thấy tiếng cô thét lên.

Gương mặt nhỏ của cô ẩn nấp sau mái tóc đen, nước mắt theo gò má lăn xuống. Tất cả, tất cả những điều ấy đều đẹp đến mức anh khó có thể hình dung.

Gáy hơi ngứa ngáy.

Lục Bắc Thần giơ tay xoay lại, soi vào gương. Anh ở trong gương trên cổ có một vết cào mờ mờ thoáng ẩn thoáng hiện sau chiếc sơ mi. Có rách da, chảy chút máu nhưng không nhiều, đã khô lại rồi. Chỉ còn lại chút ngứa ngáy này khiêu khích anh, sau đó lợi dụng vết thương đã khép miệng để len lỏi vào trái tim anh.

Móng tay của cô không dài vậy mà vẫn cào được anh một đường.

Đúng vào khoảnh khắc anh tiến vào.

Cô một con mèo bị ai giẫm trúng đuôi, giương bộ móng vuốt nhỏ bé của cô lên, để lại một vệt trên cổ anh. Vết thương không lớn, cũng giống như chút sức mạnh yếu ớt của cô, muốn phản kháng nhưng lực bất tòng tâm. Mùi máu tanh thoảng qua đó đã kích thích anh thành công.

Lồng ngực cuộn dâng một cảm giác công chiếm cực kỳ mãnh liệt, thậm chí là một loại khao khát nguyên thủy như sau khi đi săn muốn xé xác ăn tươi nuốt sống con mồi.

Và anh đã làm thế thật.

Chặn đứng đôi môi cô, hoàn toàn chèn ép cơ thể của mình xuống.

Bàn tay nhỏ bé đó của cô bị anh ép buộc đè dưới lồng ngực, có ngọ ngoạy, có vẫy vùng, cuối cùng bị anh kẹp chặt, vòng quanh cổ anh.

Anh chưa bao giờ biết bản thân mình cũng ngang tàng đến mức ấy.

Nhất là khi đối diện với cô.

Màn ăn tươi nuốt sống ấy đã chính thức phá tung cảnh giới, để anh từng bước xâm lăng vào thế giới đồ mặn. Một khi giới luật bị phá vỡ thì anh không thể kiểm soát được nữa.

Cô đã trở thành người bị hại.

Còn anh trở thành gã tham ăn nhất.

Dù là mưa gió bão bùng hay nhẹ nhàng tình cảm, tới cuối cùng, thứ cảm xúc đập trở lại lồng ngực anh chính là: Cô là của anh.

Cô là người phụ nữ của anh.

Đây là một cảm giác anh chưa từng có.

Cô không thể chạy trốn được.

Vì… anh không cho phép.

Nghĩ tới đây, Lục Bắc Thần chợt cười, dập tắt điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra làn khói cuối cùng. Sau đó, anh cầm di động, suy nghĩ rồi gọi vào một số điện thoại…

***

Ngủ chập chờn cả một ngày trời, gần tới giờ ăn cơm tối, Cố Sơ mới hoàn toàn sống lại. Giấc ngủ ban này gian nan như Đường Tăng đi lấy kinh, không phải có cuộc gọi tới thì cũng là có tiếng gõ cửa, thiếp đi rồi cũng ác mộng triền miên.

Cô đã mơ thấy không ít người, những người ở trường đại học.

Mơ thấy Bắc Thâm, Lăng Song, Tiêu Tuyết.

Cũng mơ thấy cả Lục Bắc Thần, còn cả Lâm Gia Duyệt và cô Ngư Khương có thể tùy ý cười đùa, ôm cổ Lục Bắc Thần đó nữa.

Sau khi tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đầu căng ra đau đớn, còn cả cảm giác nhức nhối như xương cốt gãy rời.

Làm cái chuyện này có kém gì một lần vận động đâu?

Nhưng rõ ràng chỉ có anh luôn vận động…

Cố Sơ vội vàng che mặt, ép bản thân không được nhớ tới chuyện tối qua nữa. Cửa phòng bị mở ra, là Cố Tư. Cuối tuần này nó lại rất yên bình, ngoan ngoãn ở nhà với cô. Thấy cô đã dậy, nó nhỏ giọng nói: “Chị, có người gọi tới máy bàn nhà mình, chị có nhận không đây?”

Trái tim Cố Sơ chợt run lên: “Ai vậy?”

Cố Tư lắc đầu: “Một chị gái, nói rằng có việc quan trọng tìm chị.”

Người đầu tiên Cố Sơ nghĩ tới chính là phó tổng giám đốc khách sạn, bèn gật đầu, bước xuống giường rồi lật bật đi ra phòng khách nhận điện thoại. Nhưng cô quên bẵng mất, chiếc váy ngủ trên người cô lúc này khá lộ, nhưng vết đỏ lan ra khắp ngực lọt vào mắt Cố Tư.

Nó sững sờ, đứng đờ ra tại chỗ.

Cố Sơ chẳng biết gì, cuộn người ngồi lên sofa, kéo một chiếc gối, chống lên hông, nhẹ nhàng ‘alô’ một tiếng. Khi thanh âm bật ra khỏi cổ họng có chút khàn khàn, cổ họng cũng hơi đau.

Đầu kia là giọng nói dịu dàng của người con gái, khẽ khàng, nhỏ nhẹ, lịch sự mà lại nhiệt tình.

“Cố Sơ?”

Cố Sơ ngẩn người, cô quen thuộc với giọng nói này.

“Tôi là Lâm Gia Duyệt.”


/568

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status