Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 146 -147

/281


Chương 146  Khúc mắc nan giải

 Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã gần năm giờ.

Doãn Lạc Hàn dễ dàng nhìn thấy chiếc xe thể thao của mình đỗ ở cửa, đây là Từ Bang cố ý lái từ biệt thự tới đây, hắn lấy chìa khóa trong túi quần âu, ấn nút, sau đó bước lên xe.

Xe thể thao mới lái ra bệnh viện, di động đúng lúc vang lên. Trên màn hình hiện tên Chính Vũ, hắn thuận tay lấy tai nghe điện thoại, ấn nút tiếp nghe.

“Chính Vũ, chuyện gì?”

“Lạc, hôm nay là ngày giỗ bà ngoại, anh không quên đấy chứ?” Chính Vũ hỏi.

“À.” Hắn đáp bừa một tiếng, kỳ thật hắn đã sớm dùng bút đỏ khoanh tròn ngày hôm nay trên tờ lịch bàn trên bàn công tác, chẳng qua hắn cứ do dự mãi, vẫn không muốn gặp người kia, cho nên….

“Lạc, cho dù như thế nào thì hôm nay cũng là ngày giỗ bà ngoại, mặc kệ anh đã tha thứ cho cậu hay chưa, nhưng hôm nay anh phải đi về…” Kim Chính Vũ nói chân thành khẩn thiết.

Doãn Lạc Hàn trầm mặc một hút đồng hồ, chậm rãi mở miệng, “Ừm, Chính Vũ, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em đã đến rồi, anh nhanh đến đây đi.”

Tiếng Chính Vũ cười nhẹ truyền đến, xem ra tiểu tử này đang âm thầm sung sướng vì có thể thuyết phục ông anh cố chấp đây. Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Doãn Lạc Hàn hơi cong lên một nụ cười nhẹ.

“Ừ, lát nữa anh sẽ đến.” Doãn Lạc Hàn nói nhỏ, tay lái chuyển một vòng, xe thể thao quành lại, lập tức đi về nơi đời này hắn không muốn đến nhất.

Chính Vũ và Quý Dương, một người là anh em bà con cùng nhau lớn lên, một người là bạn thân, mấy năm nay chỉ có trước mặt hai người này, hắn mới có thể bỏ xuống đau xót cùng hận thù, bỏ đi mặt nạ lạnh lùng, trở nên giống một người bình thường.

Lúc trở lại dinh thự, thân ảnh Chính Vũ đứng lặng trước cửa lớn, nhìn thấy hắn xuất hiện, Chính Vũ chạy vài bước tiến đến, vỗ vỗ bờ vai hắn.

“Lạc, rốt cục cũng đợi được anh, vào đi thôi, thắp một nén hương cho bà ngoại. Rồi lát nữa cùng ăn tối với cậu, một mình cậu ở trong căn nhà lớn như vậy rất tịch mịch.”

“Anh trở về để tế bái bà ngoại, cũng không phải đến xem người kia.” Doãn Lạc Hàn nhíu mi, nháy mắt dừng bước, trong mắt lộ ra chút uất giận, “Nếu em còn bảo anh đi thấy người kia, anh thà rằng bây giờ lái xe đi ra mộ tế bái bà ngoại.”

Doãn Lạc Hàn không chịu đi vào phòng khách, Chính Vũ dùng sức nắm bờ vai hắn, “Lạc, đã lâu chúng ta không cùng một chỗ, về nước anh cũng không mời em đi ăn cơm, cho em đón gió (1) đâu. Cho nên, hôm nay anh coi như cùng em ăn bữa cơm còn không được sao?”

(1)   mời khách từ phương xa đến dùng cơm

Doãn Lạc Hàn xoay người, nhất thời nói không nên lời, Chính Vũ thấy như vậy, lôi kéo hắn đi vào nơi để giày.

Rửa sạch mùi trầm hương trên tay, căn phòng nhỏ cạnh phòng khách đang đốt tiền giấy,  mùi vàng mã bị đốt cháy bay vào phòng khách.

Doãn Lạc Hàn hai tay đút túi đứng trước cửa sổ, cười nhạt một tiếng. Hắn không tin tưởng vào mấy việc ngu xuẩn đó, người đã chết rồi, làm mấy việc mê tín buồn cười này thực sự hữu dụng sao?

Nỗi đau mất mẹ mười một năm trước, liền giống như một thỏi sắt nung ấn vào trái tim, đó là một ấn ký không bao giơ có thể xóa nhòa, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, sau vụ án giết người kia, mình năm đó chính là người bị tổn thương nhiều nhất, từng ngày từng đêm mười một năm qua, biến cố đó vẫn luôn tra tấn hắn vô cùng thống khổ.

Doãn Lương Kiến ngồi trên sô pha, nhìn đứa con vẫn hận chính mình, nhớ lại kí ức xa xưa.

Mấy năm nay gặp mặt ít ỏi không có mấy lần, tuy miệng ông vẫn mắng con là xú tiểu tử, kỳ thật trong lòng vẫn muốn giải thích, nhưng ông là cha, lại không muốn mất mặt, hơn nữa Doãn Lạc Hàn vẫn coi người cha là ông như kẻ vô hình, mỗi lần gặp nhau hai người vẫn luôn không nhịn được mà đả kích người kia, khúc mắc năm đó cứ tồn tại mà không được cởi bỏ.

Ông biết chính mình lần đó làm sai, hơn nữa còn là mười phần sai. Ông không nên tin tưởng những lời đồn đó, cho rằng Doãn Lạc Hàn không phải con đẻ của mình, mà một mực không để ý mọi người phản đối, tùy tiện ném con cho một gia đình bình thường nuôi nấng, cũng cho đối phương một số tiền lớn, kết quả hành vi lỗ mãng đó mang đến một cơn cuồng phong, cũng gieo xuống cho hiện tại một hậu quả thảm hại.

Người đàn ông trong gia đình kia thu được phí nuôi nấng quá lớn, lập tức không còn đi công trường làm việc, bắt đầu tiêu sài vô tội vạ, không chỉ có say rượu, còn hay đánh bạc, cuối cùng tiêu sạch sành sanh số tiền, vợ kẻ kia mặc kệ Doãn Lạc Hàn, lặng lẽ thu dọn đồ đạc đào tẩu trong đêm.

Nhà chỉ còn bốn bức tường, gã kia thua bạc đỏ mắt đem ánh mắt đổ lên Doãn Lạc Hàn khi đó mới hơn mười tuổi, bắt Lạc Hàn đòi tiền ông bố lắm tiền nhiều của của mình để gã gỡ bạc.

Doãn Lạc Hàn dù còn nhỏ cũng không thể chấp nhận một người cha như ông, sau khi mẹ mất liền từ bỏ chính mình, quật cường không chịu đồng ý. Gã đàn ông kia liền đánh hắn, buộc hắn, hắn cắn răng chịu đựng, vài lần chạy trốn đều bị gã kia bắt trở về.

Bị chủ nợ làm cho cùng đường, gã đàn ông liền mang Lạc Hàn trốn chui trốn nhủi, một bên say rượu, một bên tiếp tục đánh hắn buộc hắn, ép hắn đi vòi tiền bạc.

Cuối cùng gã kia thấy Doãn Lạc Hàn người đầy thương tích nhưng vẫn cố chấp cắn răng thà chết không chịu, không còn biện pháp, liền viết một bức thư tống tiền gửi đến, yêu cầu mang một số tiền lớn đi chuộc con ông.

Cuối cùng được cảnh sát hiệp trợ, Lạc Hàn được cứu ra, làm người làm cha như ông nhìn thấy Lạc Hàn toàn thân đều là vết bầm tím cùng thương tích, khi đôi mắt tràn ngập cừu hận kia nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân ông nhịn không được mà rùng cả mình, ông biết từ nay về sau rất có thể sẽ mất đi đứa con này.

Làm một người cha, trong khoảng thời gian Lạc Hàn yếu ớt nhất vì mất đi mẹ, không chỉ không đi an ủi con, cho con một bả vai rộng lớn để dựa vào, ngược lại còn nghi ngờ quan hệ huyết thống giữa hai người, rồi ác độc mà từ bỏ con, tất cả đều như dao sắc cứa vào tâm linh yếu ớt của con.

Mấy năm nay ông luôn luôn cố gắng để vãn hồi đứa con này, thậm chí vài năm trước ông còn đưa vị trí tổng tài tập đoàn Đường Thịnh cho Lạc Hàn, nhưng kết quả cũng không như ý nguyện, ngày tháng trốn chạy theo gã đàn ông kia cùng ngày đêm phải chịu đòn roi trong lúc Lạc Hàn thất vọng đau khổ nhất, đã để lại bóng ma quá sâu, ông biết mỗi đêm Lạc Hàn phải chịu đủ tra tấn quá khứ mang đến, khó có thể đi vào giấc ngủ.

 Chương 147   Ác mộng tra tấn

 “Lão gia, cơm chiều đã chuẩn bị xong.” Thân ảnh quản gia lặng lẽ đi đến bên người Doãn Lương Kiến, nhẹ giọng nhắc nhở.

Doãn Lương Kiến ngẩng đầu lên nhìn thấy người hầu đã đặt đồ ăn lên bàn ăn, dùng thanh âm hùng hậu nói xong, “Đi gọi Lạc Hàn cùng Chính Vũ lại đây đi.”

“Vâng, thưa lão gia.” Quản gia đáp lại, tiện đà cúi lưng, cố ý đè thấp giọng, “Lão gia, đừng trách tôi lắm miệng, hôm nay biểu thiếu gia vất vả lắm mới khuyên được thiếu gia trở về, lúc ăn cơm ngài không cần quá xúc động, có chuyện gì từ từ nói với thiếu gia.”

“Ừm, hôm nay sẽ không, đợi lát nữa tôi còn có việc cần tuyên bố.” Doãn Lương Kiến gật đầu, mấy ngày gần đây ông đã suy nghĩ kĩ càng, ông phải làm gì đó đến bù đắp lại tất cả. Nhất là cô bé đáng thương kia.

Trên bàn cơm cực im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng đũa chạm nhẹ xuống bát, một lát sau, Doãn Lương Kiến buông đũa, ánh mắt quét qua Doãn Lạc Hàn và Kim Chính Vũ vài vòng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba có chuyện cần nói với hai đứa.”

“Ồ…. Cậu, cậu có cái gì thì cứ nói, cháu đang nghe đây.” Kim Chính Vũ nuốt thức ăn, ngồi thẳng người lại, qua đầy thấy Doãn Lạc Hàn đang cúi đầu đần độn gẩy gẩy cơm trong bát, liền lấy khuỷu tay đẩy hắn.

Doãn Lương Kiến thở dài, trên mặt hiện lên vẻ cô tịch, “Lạc bận bịu công việc không rảnh trở về, con gái lại lấy chồng ở Autralia xa xôi, ba một mình ở căn nhà rộng rãi này rất tịch mịch….”

Doãn Lạc Hàn đột nhiên ngẩng đầu, cắt ngang lời ông Doãn, đùa cợt nói: “Ông tịch mịch sao? Sao tôi lại không biết nhỉ. Không phải ông vẫn có tình nhân ở bên ngoài sao? Bây giờ lại cắt đứt rồi? Có tình yêu mới?”

“Lạc…” Sắc mặt Kim Chính Vũ đột ngột thay đổi, dùng sức đẩy Doãn Lạc Hàn ngăn hắn tiếp tục nói. Hai cha con này thật đúng là, mỗi lần chạm mặt đều đối chọi gay gắt, Lạc nói như vậy rõ ràng chính là châm ngòi nổ, xem ra cậu lập tức sẽ tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Nghe ra Lạc Hàn còn canh cánh trong lòng chuyện mười một năm trước mẹ nó ở phòng cấp cứu bệnh viện, còn  ông lại chậm chạp không lộ diện, Doãn Lương Kiến cười khổ một chút, cũng không có phát hỏa, ông tiếp tục nói: “Cho nên ba muốn nhận một người con gái nuôi, sống ở nơi này với ba, không biết hai đứa có ý kiến gì không?”

Kim Chính Vũ và Doãn Lạc Hàn hoàn toàn không đoán được Doãn Lương Kiến sẽ nói như vậy, nhìn thoáng qua nhau, Kim Chính Vũ sợ Doãn Lạc Hàn còn muốn một bên nói mát , vội vàng giành trước nói, “Cậu à, cậu muốn nhận con gái nuôi không có gì không tốt, chị ấy có thể trò chuyện với cậu, giải buồn, hai người chúng cháu không có ý kiến gì. Đúng không, Lạc?”

Doãn Lạc Hàn hơi nhếch môi, hừ lạnh một tiếng coi như trả lời.

Nhận con gái nuôi? Ông già thật lắm trò, dù sao căn bản hắn cũng sẽ không về ở, cho dù ông già đem cả cái biệt thự này cho con gái nuôi gì  đó hắn cũng không có ý kiến gì.

“cậu, cậu xem Lạc cũng đồng ý rồi, chừng nào thì cậu mang con gái nuôi của cậu lại đây vậy?” Để kéo dãn không khí căng thẳng, Chính Vũ đành phải làm bộ như rất hứng thú thăm hỏi.

“Cậu nghĩ ngày….”

Giọng nói vui sướng của Doãn Lương Kiến vừa mới cất lên, Doãn Lạc Hàn đột nhiên đẩy ghế tựa đứng lên, “Không còn chuyện gì nữa, anh đi đây…….”

“Lạc, mấy khi có dịp anh về nhà, cùng cậu nói chuyện…”

Kim Chính Vũ kinh ngạc ngây ngẩn cả người, còn muốn giữ hắn lại, Doãn Lạc Hàn không nói thêm một lời, đôi mắt u ám trở nên lạnh lùng mà lạnh nhạt, không chút do dự xoay ngươi đi ra ngoài.

Gió đêm mát lạnh táp vào mặt, hắn chạy vài bước đã đến bên xe thể thao, mở cửa xe ngồi vào, lúc phát động xe thân ảnh Kim Chính Vũ đuổi tới, hắn không dừng lại, chuyển tay lái, chân giẫm vào chân ga, xe thể thao lao ra khỏi tòa biệt thự.

Chung quanh quá đỗi yên lặng, chiếc xe thể thao không tiếng động đi trên ngã tư đường rộng mở, đèn đường hai bên cùng ánh đèn sáng ngời đằng trước cửa kính chiếu rực sáng khung cảnh xung quanh.

Nhưng những thứ này ở trong mắt hắn xem ra cách biệt xa lắm, ban đêm buông xuống đối với hắn mà nói chính là khởi đầu của ác mộng, đáy lòng chỉ e ngại ác ma sẽ chui ra, xúc tua đen tối gắt gao chiếm cứ trong lòng, quấy nhiễu hắn không thể bình yên đi vào giấc ngủ.

Hắn cắn răng áp chế loại cảm giác không thể khống chế này, dùng sức đạp mạnh chân ga, xe thể thao lao đi như tên bắn trên đường, nháy mắt đã đến khách sạn quốc tế Thịch Trạch.

Dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất, hắn phát tiết đóng cửa lại, tùy tay ném đi một thân trói buộc, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Dòng nước ấm nóng chảy xuôi trên cơ thể to lớn, hắn muốn dùng nhiệt lượng  xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng, mãi đến khi toàn thân nóng lên, nóng lên, không còn cảm giác thấy sợ hãi dưới đáy lòng, hắn mới tùy ý dùng khăn tắm quấn quanh thân dưới đi ra.

Bước chân trầm ổn bước đi thong thả trên thảm như một con báo săn mồi không tiếng động, hắn theo thói quen cầm lọ Vodka trong quầy rượu, rót một ly rượu cho mình, vừa nhấp một ngụm đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên hắn đưa cho người con gái kia một chén rượu, nghĩ đến lửa nóng trong đêm đó, thân thể tràn ngập dụ hoặc cùng da thịt sáng như tuyết đó, dưới bụng đột nhiên trào dâng cảm giác khô nóng quen thuộc.

Sao lại đột nhiên nghĩ đến cô gái tên Lăng Mân Huyên kia chứ, hắn trầm giọng rủa thầm, nhấp một hơi hết sạch ly rượu mạnh, mặc thứ chất lỏng  nóng cháy một đường thiêu đốt chảy xuống dạ dày.

Ánh mắt quét đến giường lớn, nghĩ đến bây giờ mà nằm trên đó, kết quả sẽ chỉ làm chính mình giống vô số buổi đêm trước, bị những tiếng quất cùng cảnh tượng máu chảy mơ hồ tra tấn, tiếp theo mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh, sau đó sẽ mở mắt trừng trừng cả một đêm, mãi cho đến hừng đông.

Trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng rất quật cường kia, nghĩ đến chuyện hắn vô tình phát hiện chính mình chỉ cần ngủ bên cạnh  người con gái đó, hắn có thể đi vào giấc ngủ, hơn nữa còn là một đêm ngủ ngon giấc nữa, như thể chuyện gặp ác mộng cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra.

Thật sự là gặp quỷ! Đã không có người con gái kia, hắn cũng sẽ có biện pháp làm cho mình đi vào giấc ngủ, hắn buồn bực lắc đầu, buông chiếc ly trong tay, xoay người đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mặc nhà màu đen mặc vào.

Hiện tại đã mười một giờ, đối với hắn mà nói, ban đêm còn rất dài lâu, bởi vì hắn bị ác mộng tra tấn mỗi đêm đều sẽ đem chính mình biến thành tình trạng kiệt sức mới có thể ngủ, mà phương thức cụ thể, đương nhiên là phải dựa vào thân thể của phụ nữ.

 

 

/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status