Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 206 - 208

/281


“Cho em” Hắn mỉm cười cong lên khóe môi, giơ cánh tay rảnh đưa túi trả lại cho nàng.

Nàng lòng còn sợ hãi, vội vàng tiếp nhận, tiểu tử này thật đúng là đặc biệt, muốn tặng nàng quà cũng không nên dùng loại phương pháp này đi.

“Của tôi thực hiện đặc biệt đi.” Hắn giơ lên kiên nghị “Như vậy về sau chỉ cần em dùng bao da này, tự nhiên sẽ nhớ tới tôi.”

Đây là cái lý luận cổ quái gì vậy, nàng bỗng nhiên buồn cười, bất quá nói thật, hiện tại nhìn cái túi này, thật sự có cảm giác quý trọng, không chỉ vì nó quý báu, mà đúng như lời hắn nói, nhìn mà cảm thấy vui vẻ.

Đôi mắt hắn hiện lên một chút bỡn cợt “Lăng Mân Huyên tiểu thư, mau ăn bữa sáng, tầm mười phút sau là đến cửa tạp chí.”

“Được.” Nàng cười tít mắt, cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng, hiện tại cách giờ đi làm còn có một khắc, mười phút đương nhiên là không thể tốt hơn.

 

Kim Chính Vũ chăm chú lái xe, một lát sau, hắn quay khuôn mặt tuấn tú sang nhìn nàng, triển lộ ra nụ cười hoàn mỹ “Mân Mân, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết giao, buổi tối chúng ta đi ăn chúc mừng.”

 “Ừm…” Miệng nàng đang ăn, chỉ có thể hàm hồ đáp ứng, đơn giản là sắp đến tạp chí, nàng phải ăn chiếc sandwich cho nhanh.

“Vậy là em đồng ý rồi. Đúng giờ tôi sẽ ở dưới lầu chờ em.” Hắn vui vẻ nói, xe thể thao lập tức dừng lại trước cửa tạp chí.

Nàng dùng khăn tay lau miệng, cầm lấy ba lô cùng cái túi Gucci, nhanh chóng xuống xe, bước đến bậc thang phía trên cùng, quay lại, hắn vẫn đang nhìn nàng, vội vàng hướng hắn khoát tay áo “Chính Vũ, cám ơn cậu, tôi đi vào đây. Cậu cũng đi làm sớm đi.”

 “Ừ, Mân Mân, cẩn thận một chút.” Kim Chính Vũ chuyển tay lái xe thể thao, rẽ một đường rất đẹp, chẳng mấy chốc đã đi.

Tiểu tử này ngoài miệng nói không vội, bây giờ rõ ràng đang vội vã đi làm. Nàng không khỏi bật cười, có lẽ cùng Kim Chính Vũ kết giao là hoàn toàn mới bắt đầu, xoay người đi vào đại sảnh, vài người đang chờ thang máy, Kỉ Tích Vân cũng đã ở trong đó, nàng cất bước đi đến.

Kỉ Tích Vân nhìn nàng ám muội chớp mắt “Mân Huyên, tôi nhìn thấy rồi. Cô đi làm còn có người đặc biệt đưa đón, hơn nữa lại là xe thể thao hàng hiệu kia. Nam nhân kia nhìn qua thật khiến cho người ta chảy nước miếng.”

Thì ra đã bị nhìn thấy, nhưng mà so sánh là chảy nước miếng hình như có hơi khoa trương. Mân Huyên tươi cười, cúi đầu nhìn mũi chân, không nói chuyện.

“Nhìn bộ dáng của cô kìa, mau mau khai thật, hắn là ai? Bạn trai?” Kỉ Tích Vân hưng phấn, lôi kéo nàng, dồn dập hỏi.

Mân Huyên cười ngẩng đầu, nhìn thấy cửa thang máy đã mở, vài người đã đi vào, nàng đẩy Kỉ Tích Vân “Tích Vân, thang máy mở rồi, để chút nữa nói.”

“A… cô không nói thì tôi quên mất, chúng ta mau vào thôi.” Kỉ Tích Vân nhảy dựng lên, nhanh chóng lôi nàng đi vào.

Đến văn phòng, Kỉ Tích Vân phụ trách bản khối gần nhất chính mang khí thế ngất trời, vừa mới vào văn phòng, vài đồng nghiệp liền tiến tới, nàng một đầu chui vào công tác, sẽ không nhắc lại chuyện kia.

Mân Huyên mừng rỡ thoải mái, nàng bỏ đồ xuống, lập tức đứng dậy đi vào phòng Phùng Tĩnh Như. Hiện tại nàng đã thành thói quen, mỗi ngày đi làm việc đầu tiên chính là vào trong đó báo danh.

“Cô hôm qua quả nhiên đã làm được. Bìa mặt mới ra hiệu quả vượt trội xuất sắc. Buổi chiều đi họp, nhiếp ảnh gia vẫn không ngớt lời khen, phải biết rằng hắn luôn luôn tự cao tự đại, trong tạp chí có rất ít người được hắn xem trọng, cô lại là trường hợp đặc biệt. Hiện tại Chủ biên cùng Trưởng phòng đều đã thông qua lần hội nghị này biết được năng lực của cô.”

Đi vào, nàng há hốc mồm, những lời Phùng Tĩnh Như đã nói thật quá đỗi bất ngờ, không thể tin được nhiếp ảnh gia lại đánh giá mình cao như vậy.

Nàng cười nhẹ, khiêm tốn nói “Không có gì, chuyện ngày hôm qua đều là việc tôi phải làm.”

“Ừm, cô biết là tốt rồi.” Phùng Tĩnh Như vẻ mặt nghiêm nghị “Hiện tại cô chính là đã có thành tích nho nhỏ, tôi hi vọng cô đừng lấy đó để kiêu căng, vô luận là phê bình hay tán dương, đều phải có lấy tâm bình mà đối đãi.”

“Cám ơn Phùng tiểu thư, tôi biết tôi còn rất nhiều điều phải học, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa.” Mân Huyên kiên định nói, nàng biết Phùng Tĩnh Như nói những lời này đều là muốn khuyên mình, trên thương trường gió có thể đổi hướng trong nháy mắt, điều cốt yếu là phải điều chỉnh tốt tâm tính.”

“Kì này tạp chí tranh minh họa, cô đi kiểm tra tư liệu một chút xem có vấn đề hay không, nếu có, cô đi tìm tạo hình mỹ thuật Tiểu Đỗ hoặc trợ lý hình ảnh…… Còn có nơi này…… nơi này………….”

Phùng Tĩnh Như liên tiếp đưa ra tư liệu, có hàng mẫu, còn có cả hình ảnh. Nàng nói rất nhanh, Mân Huyên cẩn thận lắng nghe, còn thật sự nhớ kĩ cần làm công tác cùng chú ý hạng mục công việc.

Đến khi nàng ra khỏi văn phòng của Phùng Tĩnh Như, đã là ôm một đống tài liệu, đặt xuống bàn công tác, không cẩn thận làm rơi một chập tài liệu xuống dưới đất.

Nàng vén tay áo ngồi xổm xuống, Kỉ Tích Vân ở bên nghe được tiếng vang liền ngó qua “Mân Huyên, có cần tôi giúp không?”

“Không cần, tôi biết cô có nhiều việc phải làm mà.” Nàng khoát tay áo, nhanh chóng nhặt tài liệu lên, có mấy trang bìa bay đến chỗ Kỉ Tích Vân, nàng chạy tới nhặt lên, thấy ánh mắt Kỉ Tích Vân đang dừng lại ở khuôn mặt anh tuấn hấp dẫn.

“Không cần, tôi biết cô có nhiều việc phải làm mà.” Nàng khoát tay áo, nhanh chóng nhặt tài liệu lên, có mấy trang bìa bay đến chỗ Kỉ Tích Vân, nàng chạy tới nhặt lên, thấy ánh mắt Kỉ Tích Vân đang dừng lại ở khuôn mặt anh tuấn hấp dẫn.

Kia không phải Doãn Lạc Hàn sao?  Mân Huyên ôm tài liệu, chằm chằm nhìn vào màn hình máy tính.

Kỉ Tích Vân ngẩng đầu lên, hành động của Mân Huyên khiến nàng chú ý, nàng chỉ vào máy tính nói “Tôi không cần nói chắc cô cũng biết, kia chính là tổng tài tập đoàn Đường Thịnh, cũng sắp kết hôn rồi.”

Phải, nàng đương nhiên biết hắn sắp cùng Chỉ Dao cử hành hôn lễ. Mân Huyên dùng sức ôm chặt đống tài liệu trong lòng, không biết vì sao ngực bỗng khó chịu, hít thở không thông.

“Tạp chí chúng ta dự định kì tiếp theo sẽ phỏng vấn hắn.” Kỉ Tích Vân nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính có khuôn mặt tuấn tú kia.

“Tại sao? Tạp chí chúng ta không phải tạp chí mới sao? Phỏng vấn hắn tựa hồ là không thể đi.” Nàng khinh thường nhìn đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia, đối với nàng mà nói ngày hôm qua đã chính thức cùng hắn cắt đứt quan hệ.

“Cô quên rồi sao? Tôi phụ trách chuyên mục Trạm hạnh phúc tiếp theo. Hắn không phải lập tức cần kết hôn, ý của cấp trên là mượn danh tiếng của hắn làm cho tạp chí gia tăng số lượng.”

 Nhìn Mân Huyên có vẻ như còn chưa hiểu, Kỉ Tích Vân kiên nhẫn giải thích “Chắc cô không biết hắn cũng không nhận phỏng vấn, bất quá hắn sắp trở thành phu quân em gái của Tổng giám đốc, có quan hệ này, tin tưởng lần này chúng ta có thể độc nhất vô nhị phỏng vấn hắn, cứ như vậy số tiếp theo tạp chí chắc chắn sẽ bán được một con số không thể tưởng tượng được.”

Thì ra là như vậy, Mân Huyên cái này là hoàn toàn phải biết “Vậy nhóm của cô không cần phỏng vấn vị hôn thê của hắn sao?”

 Kỉ Tích Vân cắn bút, trầm ngâm nói “À, theo tôi được biết, vấn đề này phải đợi trưởng phòng hỏi ý kiến Tổng giám đốc. Nghe nói Tổng giám đốc rất bao bọc em gái, không biết hắn có đồng ý đưa em gái ra trước công chúng hay không.”

Mân Huyên thùy hạ đôi mắt, Kỉ Tích Vân nói đúng, Giản Quân Dịch rất bí hiểm, người ngoài rất khó nhìn ra tâm tư của hắn.

“Đó là điển hình của câu nói môn đăng hộ đối, bất quá ngoại giới đối với hôn nhân của bọn họ cũng là nhất trí xem trọng, nghe nói họ còn là thanh mai trúc mã……..”

Người kia cùng chính mình đã không còn liên quan, nàng không muốn nghe đến chuyện của hắn, bây giờ còn có một đống tài liệu đang chờ nàng, công việc Phùng Tĩnh Như đối nàng thực nghiêm khắc, nàng cũng biết rõ cô ấy chính là muốn cho mình cơ hội. Cơ hội luôn đến với những người có chuẩn bị, nàng vẫn luôn tâm đắc câu nói nàng, vén tay áo, cầm lấy tài liệu cẩn thận kiểm tra, một ngày bận rộn bắt đầu. Có chút sai lầm nhỏ nàng cầm tư liệu đi tìm phụ trách tiến hành thảo luận, quyết định xem muốn sửa chữa hay là làm lại.

“Mân Huyên, mấy giờ cô tan tầm? Này nọ đều biến thành không sai biệt lắm đi.”

 Mân Huyên nhìn chằm chằm máy tính, di động tới thử tiêu, đối một ít sai lầm tiến hành sửa chữa, đánh máy như gió, nghe được tiếng Kỉ Tích Vân đang tới.

“Không có đâu, tôi còn chút việc chưa xong.”

“Tan tầm, tôi đi trước, bạn trai tôi tới đón.” Kỉ Tích Vân khoát tay áo, cầm lấy bao da, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nàng xem thời gian, thì ra bất tri bất giác một ngày đã trôi qua, nghĩ đến Kim Chính Vũ nói hôm nay sẽ đến đón mình, nhưng là hiện tại còn có chút việc chưa xong.

Làm sao bây giờ? Suy nghĩ kĩ một hồi, nàng quyết định gọi điện thoại cho hắn.

“Ừ, Mân Mân, em tan rồi à? Tôi lập tức đến đón em.” Microphone truyền đến giọng của Kim Chính Vũ, hỗn loạn giọng của một loạt người xa lạ đang nói, nghe như hắn đang họp.

“Chính Vũ, cậu họp đi, hôm nay có nhiều việc phải không?” Nàng liếm môi, sợ Kim Chính Vũ tức giận, dùng giọng nói nhỏ nhẹ “Tôi cũng đang có nhiều việc chưa xong, khả năng còn phải làm đến khuya. Tiệc chúc mừng để tối mai, có được không?”

“Được, hôm nay khách sạn cũng đặc biệt nhiều chuyện, tôi cũng rất bận. Ngày mai tan tầm tôi đi đón em vậy.” Kim Chính Vũ vui vẻ nhận lời.

“Được” Nàng cúp điện thoại, vùi đầu lại bàn công tác. Đến khi làm xong việc, nhìn đến đã gần 7 giờ.

Nàng đem tài liệu vào văn phòng Phùng Tĩnh Như.

Một giờ sau, nàng mới nhẹ nhàng đi ra khỏi văn phòng. Phùng Tĩnh Như nói tài liệu nàng làm không sai, chỉ là thời gian quá dài, cần để ý đến hiệu suất công việc.

Bất quá như vậy đã là một khởi đầu tốt, nàng vui vẻ nghĩ, Phùng Tĩnh Như cũng đang ra khỏi văn phòng “Mân Huyên, cùng nhau tan tầm.”

“Được.” Mân Huyên cầm lấy ba lô cùng giấy túi bước nhanh đi qua. Phùng Tĩnh Như một ngày đều ngồi ở văn phòng, hiện tại vừa thấy bụng của nàng đã muốn rất lớn, hành động thoạt nhìn thật sự có chút không tiện.

“Phùng tiểu thư, tôi đợi cô.”

“Ừ” Phùng Tĩnh Như như đốt đầu, cùng Mân Huyên đi vào thang máy.

Hai người đi đến đại sảnh, Mân Huyên nhìn Phùng Tĩnh Như quan tâm hỏi “Phùng tiểu thư, cô có người đến đón không? Có cần tôi đưa cô về không?”

“Không cần, chồng tôi đến đón.” Phùng Tĩnh Như mỉm cười chỉ vào cửa đại sảnh, quả nhiên có một người đàn ông đang đứng đó.

“Vậy cô đi cẩn thận.” Mân Huyên nhìn Phùng Tĩnh Như mang thai chạy về hướng người đàn ông, vẻ mặt ngọt ngào, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng. Thì ra người phụ nữ mạnh mẽ như Phùng Tĩnh Như cũng sẽ lộ ra vẻ mặt nữ tính đến thế.

Có được sự nghiệp cùng tình yêu, có lẽ đây mới là người phụ nữ hạnh phúc nhất đi.

Về nhà khi đi ngang qua siêu thị, đã tám giờ hơn, bụng rất đói, trong nhà lại chẳng có gì, hôm nay cần mua thức ăn mới được, nhưng nàng biết hiện tại trong ví chỉ còn mấy chục đồng, còn nửa tháng mới phát lương, mấy chục đồng cơ bản không đủ.

Di động trong ba lô vang lên, tưởng Kim Chính Vũ gọi tới, nàng nhanh chóng bắt máy.

“Là Lăng tiểu thư sao?”

Nghe giọng là Từ Bang, hắn gọi điện thoại cho nàng làm gì? Nàng trong lòng nháy mắt căng thẳng “Từ trợ lý, có việc gì sao?”

“À, là như vậy. Tôi đang cần một người lái xe, thù lao là một giờ hai trăm khối, không biết cô có muốn hay không?”

Hai trăm khối? So với nàng phía trước làm được cao hơn gấp đôi, nhưng là nghĩ đến Từ Bang là trợ lý của con người ma quỷ kia, nàng nháy mắt đề cao cảnh giác.

“Là làm lái xe cho ai? Nếu là Doãn đại tổng tài của anh, thực xin lỗi tôi không rảnh.” Nàng lạnh lùng nói.

“Ồ… là như vậy sao? Tôi quả thật đang tìm lái xe cho tổng tài, tổng tài luôn không quá quan tâm ai lái xe cho ngài. Nếu cô đã không muốn, tôi…….”

“Anh nói hắn không để ý lái xe là ai?” Nàng nháy mắt trước mắt sáng ngời, ngẫm lại cũng phải, tên kia đúng là không quá chú ý lái xe cho hắn mỗi ngày là ai, chỉ cần mình cải trang một chút không phải là không được.

Nàng cũng là không có biện pháp, ai bảo nàng tự nhiên lại mua di động, lại dự chi mấy tháng tiền thuê nhà, bao nhiêu tiền tích góp đều đã dùng hết. Trên người tiền sinh hoạt quá ít, hiện tại ăn cơm cũng thành vấn đề.

“Đúng vậy, ngay cả có bao nhiêu lái xe tổng tài cũng không để ý, đều là tôi xử lý. Nói như vậy là cô đồng ý?” Từ Bang thật dễ dàng nghe ra nàng đang dao động. “Xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho tổng tài cô lái xe, hơn nữa, tôi có thể trả trước tiền cho cô.”

“Vậy nói cho tôi biết thời gian và địa điểm.” Nàng hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm được thêm thu nhập. Nói sao cũng là nàng chính mình lao động kiếm tiền, cho dù có bị hắn nhận ra cũng không phải cùng đường.

Khép lại di động, nàng xem đến một tin nhắn chưa đọc, là hôm nay buổi chiều nhận được, lúc ấy nàng nóng lòng sửa chữa một phần tư liệu, nhìn qua là Thiếu Đằng gửi, cũng không lo lắng xem, đang lo lắng làm lái xe. Tin rằng Thiếu Đằng không có việc gì gấp, nếu có đã gọi điện thoại.

Khép lại di động, nàng xem đến một tin nhắn chưa đọc, là hôm nay buổi chiều nhận được, lúc ấy nàng nóng lòng sửa chữa một phần tư liệu, nhìn qua là Thiếu Đằng gửi, cũng không lo lắng xem, đang lo lắng làm lái xe. Tin rằng Thiếu Đằng không có việc gì gấp, nếu có đã gọi điện thoại.

Về nhà nàng đi uống nước, thay quần áo rộng thùng thình, đội mũ che khuất nửa khuôn mặt, đứng ở trước gương ngay chính nàng cũng không nhận ra mình, nói gì là người khác.

Từ Bang cũng đã nói nàng địa điểm, giao nàng chìa khóa xe cùng thù lao, dặn lái xe tới đâu, sau đó đem xe đến bãi đỗ xe, chìa khóa hôm sau trả lại là được.

Từ Bang nói biện pháp này quả thật có thể làm, hơn nữa cũng không cần tiếp xúc trực tiếp với tên kia, nàng vui vẻ đồng ý.

Nàng vừa lên xe liền quay kính đi hướng khác, xác định tên kia lên xe không thế nhìn mặt nàng mới yên tâm đem xe chạy đến long trọng trước cửa, không quá một hồi, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa đại sảnh.

Thực không nghĩ nhìn đến người này, nàng theo bản năng cúi mặt xuống, hít sâu, không khỏi có chút hối hận, hiện tại xuống xe là không thể, khả năng bại lộ còn cao hơn.

Chính thiểm thần hết sức, thân ảnh cao lớn chui vào, đóng cửa xe. Hắn ngồi phía sau, giọng mũi thâm trầm từ chỗ tối truyền đến “Lái xe.”

Vừa nghe những lời này, nàng lập tức khởi động xe, hiện tại đã muộn, xe chạy một đường thông suốt.

Trong xe lặng im, nàng trong trạng thái cảnh giác, vểnh tai im lặng nghe động tĩnh của hắn phía sau, hắn ngồi vào trong xe cũng không làm gì, đại khái là nhắm mắt dưỡng thần.

Trong xe tối như vậy, hắn không có khả năng nhận ra mình, nàng nhẹ nhàng thở ra, trước mắt là đèn đỏ, nàng vội vàng phanh gấp, trong xe phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Nàng nhất thời không chú ý, phía sau lại truyền đến một trận rõ ràng thống khổ rên rỉ.

Thanh âm đó sẽ không phải là của tên kia chứ? Đại khái là chính  mình nghe lầm đi. Nàng lắc lắc đầu, nhìn đèn đỏ chuyển sang xanh, lập tức khởi động động cơ ô tô, chỉ cần qua tiếp một cái ngã tư là đến của khách sạn Thịnh Trạch.

Chân giẫm ga, hơn mười phút sau xe liền dừng trước cửa khách sạn Thịnh Trạch, nàng lẳng lặng chờ hắn xuống xe, đợi một lúc vẫn không thấy sau xe có động tĩnh gì.

Sao lại thế? Hắn không xuống xe sao? Hay là hắn đã phát hiện ra mình? Nàng chợt cứng ngắc thẳng lưng, nếu nhận ra đến đây, như vậy nàng đã hoàn thành công việc lái xe rồi, hiện tại có thể đi.

Ngừng thở nghe động tĩnh phía sau, lại là một trận kêu rên, nàng quay lại xem hắn rốt cuộc muốn thế nào, kết quả thấy hắn nằm đằng sau phát ra tiếng rên rỉ.

Người này làm sao vậy? Nhìn mồ hôi trên trán hắn, chắc không phải là sinh bệnh chứ? Nàng cắn môi dưới, nghĩ đến tên ma quỷ này đã tra tấn nàng đủ kiểu, trong lòng một trận thống khoái, đẩy cửa xe, tính rời đi.

Chân gần chạm đất, lại nghe đến một tiếng thống khổ kêu rên, ngực nàng bỗng run lên.

Người này thoạt nhìn thật sự không xong. Làm sao bây giờ? Là coi thường tránh ra, hay là kêu người đến cứu hắn? Nàng nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp mặt, cũng là tình cảnh như vậy. Lúc ấy nàng nghĩ thân thể hắn không thoải mái liền dìu hắn vào, kết quả sự thật chứng minh hắn căn bản đã tỉ mỉ thiết kế bẫy.

Nàng đã bị lừa một lần, vẫn là cách xa hắn thì tốt hơn. Nàng không chút do dự xuống xe, đi nhanh đến bến xe.

Xe bus chậm rãi tiến đến, những người đứng chờ cùng nàng đều đã đi lên nhưng nàng không cách nào cất bước, trong đầu tất cả đều là hắn khuôn mặt tuấn tú thống khổ.

Quên đi, coi như nàng làm chuyện tốt, đem hắn đến đại sảnh khách sạn giao cho người quản lý, sau đó liền rời đi.

Nàng nhét mũ vào ba lô, nhanh chóng chạy quay trở lại, chiếc xe vẫn còn lẳng lặng đậu ở chỗ này.

Nàng mở cửa sau, thấy hắn ôm bụng đã bắt đầu giãy giụa ngồi dậy, nghe được tiếng vang, hắn mở mắt, thâm thúy đôi mắt thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, xẹt qua một chút kinh ngạc, hắn hiển nhiên đối với việc nàng xuất hiện vô cùng bất ngờ.

“Cô như thế nào lại ở đây?” Hắn cố hết sức nói, làm bộ như không có việc gì buông tay đang ôm bụng xuống.

Nghe câu này nàng biết chuyện hôm nay làm lái xe hắn tuyệt nhiên không biết, Từ Bang không lừa nàng. Bất quá người này cũng thật giỏi giả bộ, có thể nhìn ra hắn bị đau bụng, hơn nữa là đau không nhẹ.

Nàng không lên tiếng, tính làm chuyện phải làm, cúi người đưa hắn một cánh tay đặt lên vai, hắn từ chối một chút, nàng ngăn cản hắn.

“Tôi biết anh bị đau bụng, hiện tại muốn đỡ anh ra ngoài. Anh cũng không cần cảm kích, nếu anh là người xa lại qua đường, tôi cũng sẽ cứu giúp.”

 Nàng như vậy một câu không có độ ấm cố ý nói cho hắn nghe, u ám mâu quang hiện lên một đạo hào quang, không phản đối nữa, gắng sức đứng lên.

Tựa vào chính mình thân hình nặng nề, đến lúc này, nàng mới biết được, người này không chỉ đau bụng mà còn bị cảm mạo.

Xứng đáng! Doãn Lạc Hàn, anh cũng có ngày hôm nay!

 Dìu hắn đến cửa khách sạn chỉ khoảng năm mươi thước, lẽ ra sẽ rất nhẹ nhàng, kết quả giúp đỡ một thân thể cao lớn như vậy, nàng mệt mồ hôi ướt đẫm, mà hắn lại dùng một loại ánh  mắt bí hiểm nhìn nàng, càng khiến nàng toàn thân không được tự nhiên.

 

/281

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status