Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 15

/134


Cuối cùng thì trần bảo nhi cũng không thể tiếp tục ngủ. Nằm mãi cũng không nên. Căn bảo vì tính cô sẵn đã hiếu động, phá phách hơn người. Mới vào Hàn gia chưa đầy tuần đã làm đủ mọi việc đau đầu. Cô không muốn mình giống công chúa ngủ trong rừng chờ hoàng tử đến. Cô từ nhỏ đã không thích mấy cô công chúa trong truyện cho mẹ lúc ở cô nhi viện, những lần cô bị bắt làm công chúa thì cô liền chạy trốn. Vả lại, nếu cô muốn đợi hoàng tử đặt lên môi mình một nụ hôn thì cũng không bao giờ chịu đợi và đặc biệt là hàn mặc phong. Cho dù hắn rất đẹp trai nhưng cô cơ bản là ghét hắn đến tận xương tủy. Dám bắt cô, đã thế. . . Còn . . Cướp mất nụ hôn đầu đời của cô. Trần bảo nhi thề sẽ cướp lại gấp đôi, không gấp ba lần, hay bốn lần, hay năm lần. . . Cái gì đó đầu đời của hắn. Vấn đề là? Cái gì đầu đời của hắn? Là gì? Cô đang nghĩ! Hôm nay cô sẽ làm gì? Mấy ngày qua, cô chịu khó làm búp bê trong lồng kính, vô cùng ngoan ngoãn ở nhà, không hề quậy phá để qua mắt người. Thật sự không được thoải mãi chút nào. Người cô như bị kim đâm, kiến cắn, vô cùng ngứa ngáy. Máu quậy phá trong người cô đang sắp nổ tung lên rồi. Ngồi trước gương, cô nhìn mình trông hơi vẻ thảm hại

- tên khốn nạn. Cuộc đời mình không biết nợ nần gì hắn mà bây giờ phải trả cho hắn, nhưng mà mình nhớ mình sống rất lương thiện. Chưa giết người nhưng cùng lắm là đánh người, mình chống tà ác. Đâu đến nỗi giang hồ như vậy- cô lẩm bẩm

chợt

- sợi dây chuyền, ruốt cuộc nó ở đâu- cô kinh ngạc sờ tay lên cổ mình

sợi dây chuyền là vật duy nhất cô có. Chỉ có nó làm bạn với cô hơn mười năm trong nơi tăm tối đó. Cô không thể để mất. Cũng có thể nhờ nó mà cô sẽ tìm lại được gia đình của mình. Dù rằng đó là một giấc mơ xa vời song cô vẫn sẽ chờ, chờ ngày đó. Cuộc đời cô không phải là một vũng đen, là thứ người ta ghét bỏ, là sinh mệnh của sự sai lầm như những người đàn bà độc ác trong cô nhi viện đó nói. Mặc cho cô trong một phần lý ức đã tự cho là vậy. Trần bảo nhi muốn nó, không muốn mất nó. Bởi cô sợ, một ngày nào đó, không có nó, hình ảnh nhạt nhòa của người phụ nữ trong những giấc mơ sẽ biến mất. Cô đảo tung phòng , từng góc nhỏ đều đã tìm kỹ lưỡng như không thể kỹ hơn. Ngay cả lãnh địa của hàn mặc phong, cô cũng không thương tiếc tàn phá. Trần bảo nhi nhìn tủ đồ. Cô đang phân vân xem có nên đảo tung nơi cuối cùng này hay không? Lý trí và tình cảm. Tình cảm hình như là nặng hơn, cô phải mạo hiểm, dù không biết sau này cô có sống nổi với hắn hay không? Tất cả đồ trong tủ được cô lần lượt vứt ra đầy sàn nhà. Riêng cô đang chui vào trong tủ như một con chuột con ăn vụng. Cửa phòng mặt mở. Bàn tay rắn chắc siết chặt ổ khóa như muốn bóp nát vụn ngay tức khắc. Nhìn thảm cảnh trước mắt, mặt hàn mặc phong đanh lại. Tất cả y phục bị vứt vương vãi trên giàn, chăn gối vứt ở góc, mọi cửa tủ đều được mở. Kể cả chiếc tủ lớn là không ngoại lệ. Giống như là vừa có trộm đột nhập. Mà không. Còn tai hoạ hơn cả bị trộm đột nhập. Nhìn bóng dáng nhỏ bé đang bới tung tủ đồ. Nét giận càng sâu

- em đang làm gì vậy?

- im lặng- cô gằn giọng.

Song. Cô xoay người, miệng gắng nở nụ cười nhạt

- anh

- sao?

Trần bảo nhi đứng dậy, lùi dần, lùi dần, có gắng làm tan đi cơn giông bão trước mặt. Hàn mặc phong sải bước băng lãnh đến gần cô, ép cô sát tường

- tôi. . . Thực sự là không cố ý

- tôi không cần giải thích. Một ngày máu quậy phá của em không nổi lên thì ăn không ngon ngủ không yên

- tôi muốn nói là. . . - cô nhăn mặt nhìn hắn

- im. Hôm nay hàn mặc phong tôi không dạy dỗ em thì không còn là tôi- hắn ghé sát mặt cô

trong giây phút không biết bản thân mình sẽ như thế nào. Chết hay sống. Thậm chí là chết sống không yên. Thì. . . . Bản thân cô thôi thúc từ bên trong đòi đứng dậy đấu tranh mạnh mẽ trước tên ác quỷ này. Trần bảo nhi liền lập tức nhớ đến cách phòng vệ mà ai cũng biết hay thậm chí là người phụ nữ nào cũng biết trước một tên biến thái. Tuy là hàn mặc phong không biến thái nhưng khi tinh thần đấu tranh dâng lên đến tận cùng của sự áp bức, cô sẽ cho hắn biết sự tức giận của trần bảo nhi đáng sợ như thế nào, còn đáng sợ hơn hắn và đôi lúc đời sau của hắn cũng sẽ bye bye. Cô giơ chân lên, tính một bước cho hắn chết, nhưng không ngờ, hàn mặc phong lại có thể đoán trước, một tay cầm chặt cổ chân trắng mịn, đau đến nỗi cô muốn hét lên. Hắn ghé vào tai cô, rót từng chữ cuồng nộ

- dám giở trò. Không thể tha

trần bảo nhi khóc không ra nước mắt. Làm sao hắn có thể như thế, có thể đọc thấu suy nghĩ của cô. Không lẽ hắn là kẻ có thể độc được ý nghĩ của người khác. Lửa giận trong người cô càng bốc lên ngùn ngụt đủ để thiêu cháy một con vịt để trở thành món vịt quay thơm ngon. Đảm bảo an toàn thực phẩm. Lần này hành động, cô không được suy nghĩ. Và . Bốp

- a. . . - hắn hét lên

tiếng hét lần đầu tiên cô nghe hàn mặc phong hét. Thật sảng khoái. Không dùng chân, tay cũng bị giữ, cô đành dùng đầu. Tuy chưa bao giờ áp dụng chiêu thức này nhưng thấy một người đàn ông mình đồng da sắt mà đã biểu hiện không tồi như vậy thì ắt hẳn nó vô cùng lợi hại. Cô chạy nhanh ra khỏi phòng, bỏ mặc nạn nhân đang ôm đầu có xu hướng chấn thương nặng tại hiện trường gây án. Trần bảo nhi giơ tay xoa đầu. Không thể không phủ nhận, đầu hàn mặc phong vô cùng cứng, khiến trần bảo nhi than lên

- đầu hắn cứng chết đi được. Chắc được chiết xuất từ kim cương

cô chạy xuống cầu thang, vừa hay gặp mấy chị giúp việc rồi nhanh chóng bám theo họ đến khu ở cho giúp việc. Tính cách cô tuy phá phách nhưng bản chất vô cùng lương thiện, khác với ai đó vừa lạnh lùng vừa độc ác. Cả căn phòng bắt đầu tán chuyện từ đông sang tây, từ bắc xuống nam, tán đủ mọi chuyện từ trên trời xuống dưới đất

- mùa này thật chán. Ngồi nói chuyện lâu quá cũng phiền- một vài người khẽ phàn nàn

- đúng. Quả là rất nhàm chán- lại thêm một lời than

- thế nào nói không nhàm chán- cô chống cằm

- buổi tối đẹp như thế này, nếu có một ít rượu

- chị biết uống rượu sao- cô chen vào

- nín. Cái gì cũng nhảy vào. Nghe người ta nói cái đã

- thì chị nói đi- trần bảo nhi ngã xuống giường. Cơn buồn ngủ bắt đầu lai vãng. Dạo này vì chưa chuẩn bị cho kỳ học mới, không phải lo cho tiền ăn, học. . . Nên cô như bị biến thành một con người ỷ lại. Với tình hình thế này thì nếu cô bị hắn đuổi đi khỏi nơi này thì cuộc sống của cô sẽ như thế nào? À. Không. Cô đây không đợi hắn đuổi mà ngay lập tức sẽ tìm cách bỏ trốn. Trần bảo nhi nhìn trần. Đám giúp việc ở đây được ở sung sướng như thế, lại còn được trả rất nhiều tiền , nếu cô biết sớm thì cô đã gia nhập cùng chị em nơi đây, lại còn là người cầm cờ xung phong đi đầu tiên. Đâu cần phải cực khổ mưu sinh vất vả suốt thời gian trước. Nghĩ lại mới thấy thật đáng tiếc

- thiếu gia có một phòng chuyên để rượu. Rõ là người chẳng khi nào đụng đến mà lại còn toàn là rượu ngoại từ các thương hiệu đang tiếng, một chai đến mấy chục đô, thậm chí còn cả trăm. Vậy thì thật quả là lãng phí

- ý chị là muốn lấy

- đời người vô cùng ngắn ngủi, lấy một chai cũng không biết- gia huệ cười cười

- nếu bị bắt thì tan xương nát thịt.

Cô nhìn mọi người. Muốn lấy thì tại sao không lấy chứ. Có cái gì mà phải sợ hắn. Làm như hắn là bom nguyên tử không bằng. Nhìn cô xem, cô sẽ cho họ thấy, trần bảo nhi này hùng dũng cỡ nào

- em lấy- cánh cô giơ lên khiến tất cả sửng sốt

- sao. Cô lấy

- ừ

- nếu bị bắt, cô phải nhận hết trách nhiệm- gia huệ dè chừng

trần bảo nhi liền gật đầu đồng ý. Và tiếp đó, theo lời chỉ dẫn tận tình cô nhanh lẹ đột nhập kho rượu quý của hàn mặc phong. Mở phòng. Bên trong toàn những chai rượu được đặt cao quý trên giá. Tất cả như mời gọi cô, có một chai rượu ở đây thì sẽ rạng danh đấy. Trần bảo nhi nhìn quanh, nhiều như vậy, cô biết chọn cái nào chứ. Rồi. Cô vơ đại ba chai ôm xuống. Cả cuộc đời cô chưa bao giờ biết thứ dung dịch trong chiếc ly thủy tinh này, mắt cô đảo xung quanh thấy mọi người đang tận hưởng thành quả của mình. Hình như tất cả ở đây đều là người biết uống, chỉ mình cô là không. Ở mỹ thì điều đó là rất bình thường đối với những cô gái như thế

- ngon lắm sao?- cô ngây ngô nhìn họ

- tuyệt. Nói cho cô nhóc biết. Bọn chị ở đây đều không những biết mà còn rất giỏi. Đừng nói với chúng này là cô nhóc chưa biết

- ừ

- đúng là đáng cười vào mũi. Thời nay quán bar nhiều, không lẽ là cũng chưa vào

- vào rồi. Nhưng chỉ là làm việc bán thời gian

- gái ngoan. Gái ngoan. Thời này có mấy ai còn được như nhóc

trần bảo nhi hừ lạnh như vừa bị chế giễu quá đáng. Cô nén giận, uống hết số rượu trong ly. Vị ngọt nồng, thơm mùi nho pháp hoà quyện vào khoang miệng làm cô không thể không tự khen ngợi thứ thức uống tuyệt vời như thế. Rượu đọng ở đầu môi mang vị thoang thoảng đến mê người.

Uống thêm một tí, một tý rồi không biết là bao nhiêu nữa. Một sự thật đau khổ. Sau khi những kẻ kia ăn xuống no say, cô mở miệng xin tá nạn một đêm nhưng bọn họ dám phũng phàng đuổi cô ra không thương tiếc. Được lắm. Họ dám đối xử như vậy với cô. Cô sẽ không bao giờ quên. Oái oăn. Cô vừa chọc giận đại ma vương yêu nghiệt, muốn và phòng cô là % rất thấp. Cô quyết không xin lỗi, hay là nịnh bợ hắn. Không bao giờ. Nơi cô sống cô hẳn có quyền, phòng của cô, cô là chủ. Chính hắn như một con vi khuẩn, . . Vi khuẩn HIV chui vào trong cuộc sống cô, đảo lộn mọi thứ. Nên hắn đương nhiên không được phép lên tiếng bởi vì cô là người bị hại, không phải hắn. Cô quyết một đấu một. Hàn mặc phong dám mạnh tay với cô, cô cho hắn sau này không được làm cha. Ngà ngà say, con sâu rượu bước lên cầu thang. Rượu bắt đầu ngấm dần vào từng tế bào, thớ thịt, từng mạch máu và não bộ. Cô chui vào phòng. Ý thức đã mất đi. Đối với một con heo như cô, bây giờ thì chỉ tìm được nơi ngủ là quá chuẩn. Thậm chí là sàn nhà, cầu thang hay góc nào đó. Mò mẫm trong bóng tối, bàn chân khập khiễng đi trên sàn. . . Vèo. Cô trượt chân. May khi khuôn mặt xinh đẹp và hàm răng không muốn thử độ chất của nền nhà hàn gia mà đập vào giường mềm mại. Cô dụi dụi đầu

- giường đây rồi- trần bảo nhi rù rờ bò lên giường. . .rồi. . .rồi. . . Leo lên tấm nệm bằng da thịt rắn chắc. Quậy quậy trên người hắn. Hàn mặc phong cau mày. Mắt từ từ mở. Trán nổi lên một quả trứng khá dễ thương do cô gây ra hồi nãy. Mái tóc đen làm da thịt hắn ngứa ngáy khó tả. Bản thân hung thủ cũng không để yên, một tay trần bảo nhi sờ soạn khắp người hắn. Trong bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng vẫn thấy rõ con mèo nhỏ đang náo loạn trên người

- um. . . Thật mát. Tại sao lại có một chiếc giường. . Um. . . Thoải mái đến vậy! Không! Đây không phải là giường, không phải nệm mà chắc là một con gấu bông rất lớn. Lớn hơn cả mình

hàn mặc phong cau mày khó chịu. Mùi rượu thơm tho thoang thoảng xộc vào mũi. Rượu sao? Cô dám uống rượu. Mới vào đây chưa đầy tháng , cô dám cả gan uống thứ kia. Kẻ nào dám cho đối tượng được hàn mặc phong định nghĩa về yêu mà hắn vừa khám phá ra được đúng là chán sống. Tay cô lần trên body săn chắc. Từ vai, xuống dần, xuống dần. . . Chợt. Bàn tay rắn thép ai đó nắm lại cùng một giọng lãnh khốc

- đừng nghịch

không hiểu tại sao trần bảo nhi lại cười. Xoay người nằm úp, vòng tay trên ngực hắn, cằm chống lên, hai chân không ngừng đung đưa và bàn tay thon thả nuột nà đánh ben bép vào má hắn

- cưng đang ngại à. Gấu bông thời nay còn biết nói nữa, quả là thông minh tuyệt đỉnh. Để xem- cô vươn tay lên đầu, xoa xoa mái tóc- chà. Tóc nhóc rất thích đó nha. Hơi cứng thì phải nhưng mà nhóc là đàn ông sao?

' không lẽ là đàn bà '. Sắc mặt hắn hiện rõ năm chữ như thế. Ai dám nghi ngờ hắn không phải đàn ông, hắn bóp chết ngay lập tức. Để mặc trần bảo nhi sờ soạng trên khuôn mặt điểm trai của mình. Hàn mặc phong từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy mình bị xúc phạm danh dự đến như thế. Để mặc người khác 'sàm sỡ ' lại còn được vinh hạnh được tặng miễn phí một quả trứng dễ thương nhất quả đất trên đầu như sừng tê giác. Ngày mai không biết làm sao hắn dám vác mặt ra đường

- bảo bối

cái gì? Cô- trần bảo nhi vừa gọi hắn là bảo bối. Thật quá nhục nhã. Nhục nhã ê chề. Chắc hắn không biết rúc mặt vào đâu. Từ này chỉ đáng để boss hàn mặc phong gọi cô. Không phải cô gọi hắn. Dám hớt tay trên. Quả là lì lợm

- ta chưa chào hỏi. Hôn một cái nhé- cô cúi xuống, hàn mặc phong mở căng mắt. . . . Căng . . .

Rồi. Một ngón tay đặt chính giữa trán cô, ngừng lại mọi hành động mang nghĩa vô thức. Dám hạ thấp bản thân hắn đến như vậy. Hắn quyết không tha. Chỉ một lực nhỏ. Hàn mặc phong đẩy ngón tay, cô lăn từ trên người cậu xuống giường, tiện thể vận động lăn thêm hai vòng nữa và cộp. Cô rơi xuống nền

- đau quá. . - trần bảo nhi rên rỉ rồi im lặng, đã ngủ

hàn mặc phong nhìn cô, coi như đó là hình phạt cho cô, một đêm ngủ dưới sàn cũng không chết được

ai ngời tới, nửa đêm. Trần bảo nhi lập tức mò dậy, trèo lên giường, chui vào trong chăn ấm, ôm chặt lấy hắn. . . Ngủ . . . . Rất vô tư. . .


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status