Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 23: Đùi Gà? Em So Sánh Tôi Và Đùi Gà!

/134


Ví dụ như lúc nãy, hắn tuy đầu miệng là đòi lệ phí nhưng lại không hề lấy nha, vậy là túi tiền của cô tạm thời vẫn an toàn.

- Tôi không tốt bụng như em nghĩ đâu!

Tốt bụng. Trần Bảo Nhi nghĩ hắn tốt bụng khi nào. Đúng là mơ mộng giữa ban ngày. Cô cũng chẳng bao giờ gắn mác thiên thần cho hắn. Trần Bảo Nhi vốn dĩ mang tốt độ xử lý bộ não của một thiên tài liền lập tức nhanh gọn xử lý rất nhanh. Đống bài của giáo sư Won qua tay siêu biến thái Hàn Mặc Phong liền trở nên dễ dàng hơn học thuộc bảng cửu chương.

Chợt.

Trần Bảo Nhi dừng lại ở dòng chữ cuối góc. Rõ ràng. Rõ ràng vô cùng. Tôi thích em. Ba chữ này tấn công vào hệ miễn dịch của cô làm nó tê liệt chỉ biết nhìn Hàn Mặc Phong đang nằm trên giường. Cứ nhìn, nhìn, và nhìn. Đây liệu là gì? Có phải là tình yêu sét đánh, điện giật?

- Tôi không quyễn rũ đến mức đó!

- Ừ- Trần Bảo Nhi ngu ngơ trả lời trong trạng thái vô hồn.

Hàn Mặc Phong nhướm mày ngồi dậy, vẻ mặt xinh đẹp thẫn thờ của cô khôi hài vô cùng:

- Tôi biết là như thế, nhưng em không nên nhìn tôi với ánh mắt ăn tươi nuốt sống đó.

Cô chớp mắt vô tội. Hắn vừa nói cô là nhìn hắn bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Nghĩa là hắn ép cô vào tội chỉ bằng ánh mắt. Cô chưa bao giờ có ý nghĩ ăn hắn nha. Thật oan uổng. Dây thần kinh đòi bình đẳng của cô vùng lên

- Tôi không có. Ăn anh bất quá tôi đi gặm đùi gà

- Đùi gà. Em so sánh tôi và đùi gà

- Đúng!

- Đúng là không có não. Tôi có thể mua được đùi gà còn đùi gà không thể mua được tôi. Còn nữa, tôi chưa ăn em, em dám ăn tôi!

***

Cô bước xuống nhà, Hàn Mặc Phong đáng ghét đang ngự trị trên bàn ăn, gặp hắn chắc số cô chẳng đỏ nổi. Sự xuất hiện muộn của Trần Bảo Nhi khiến hắn không hài lòng

- Em xuống muộn 10 phút.

- Chẳng ai muốn xuống muộn khi đến bữa ăn đâu- cô đặt balo xuống ghế.

- Định đi đâu.

- Tối nay là buổi học thêm đầu tiên.

- Tôi đưa em đi.

- Thật sự là. . .

- Ban đêm rất nguy hiểm.

- Nhưng mà. . .

- Ăn đi.

Trần Bảo Nhi nhìn xuống bát canh, mặt nhăn nhó đủ kiểu hình thể loại. Loại canh này, cô chúa ghét nó, ghét nỗi khi nhìn thấy, chỉ cần ngửi mùi là thấy buồn nôn. Hàn Mặc Phong nhìn biểu tình khác lạ của con heo háu ăn hàng ngày , mặt không dấu khỏi sự ngạc nhiên

- Có thuốc độc sao?

- Thuốc độc? Không phải, là kịch độc- Trần Bảo Nhi bắt đầu trưng bày bộ mặt làm nũng- Tôi chúa ghét thứ canh đủ màu này.

Hàn Mặc Phong thở dài. Hắn không nghĩ Trần Bảo Nhi cũng có ngày kén cá chọn canh như thế. Bình thường như động vật ăn tạp, không trừ thứ gì, nay lại như công chúa cành ngọc lá vàng. Mà cũng đúng, cô chính là công chúa trong lòng hắn. Hàn Mặc Phong nhìn cô giúp việc.

Một lát sau, một đĩa già rán toàn đùi thơm phức bày trước mặt cô. Trần Bảo Nhi hai mắt sáng hơn bao giờ hết, còn sáng hơn cả đèn pha của xe hắn.

- Đùi gà.

- Không phải em thích gặm đùi gà sao?

Cô sung sướng gặm đùi gà. Trần Bảo Nhi không nghĩ chỉ một câu cửa miệng mà cũng khiến hắn làm thật. Sớm biết như thế cô đã đòi hỏi nhiều hơn một chút, không dừng lại ở những cái đùi gà thơm ngon như thế thì cô cũng đã mãi nguyện rồi, tương lai nếu cô muốn đòi thêm thì để hôm sau tính. Trước tiên là ăn cái đã

- Em có biết hiện tại mình như thế nào không?-Hàn Mặc Phong nhìn cô

- Như thế nào?- Trần Bảo Nhi hứng khởi gặm gặm và gặm

- Em biết con vật gì hay gặm chứ!

- Chó

- Chính xác. Em căn bản là giống con vật kia nhưng lại mang quân hàm cao hơn. Miếng đùi gà rơi xuống, Trần Bảo Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt không thể ' yêu thương ' hơn, bàn tay nắm lại. - Sao?- Hàn Mặc Phong nhìn biểu hiện trên gương mặt cô

Trần Bảo Nhi cầm lấy chiếc đùi gà ăn dở, chứa đầy emzim khoang miệng nhét thẳng vào miệng hắn, mắt giận dữ chiếu vào.

- Anh có biết bây giờ mình giống gì không? Chó điệp vụ của cảnh sát, chẳng khác một chút nào.

Cô xách balo lướt qua hắn, lạnh lẽo hơn cả hắn. Hàn Mặc Phong im lặng, cầm chiếc đùi gà, sắc mặt tối lại. Việc trao đổi nước bọt như thế này thật mất vệ sinh, cô đang ăn mà dám cả gan nhét thẳng vào miệng hắn. Tuy việc này thì cũng đâu khác mấy với việc hắn hôn cô nhưng mà hắn không thích kiểu xấc xược đó. Không lẽ được nuông chiều một chút, Trần Bảo Nhi đã định leo lên đầu hắn ngồi sao?

Sau khi chọc giận vào nơi không nên chọc, mặt ai đó cũng không mấy vui vẻ đi bộ bên đường. Bóng dáng nhỏ bé nhìn từ phía sau kiên cường và lì lợm hơn bất cứ cô gái nào khác. Hàn Mặc Phong ngồi trong xe, lái chậm rãi đi phía sau. Không có ý nghĩ tiến lên hay dừng lại, thậm chí là bỏ đi nơi khác. Chọc giận hắn mà được một kết quả như vậy, cô quả là số may mắn. Trần Bảo Nhi tay đút túi áo khoác, lấy ra một chiếc kẹo, miệng nhỏ xinh vẽ lên nụ cười. Chiếc vỏ rơi xuống. Hàn Mặc Phong đi phía sau , chẳng thấy gì ngoài việc những chiếc vỏ kẹo liên tiếp rơi xuống. Hắn lặng thinh, nhìn về phía trước, miệng nhếch lên. Chiếc kim đo tốc độ chạy nhanh hơn, chiếc xe lao nhanh về phía trước như điên dại.

Ào.

Két.

Ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Mặc Phong nhìn về phía sau qua gương xe. Cô gái xinh đẹp vừa chọc giận hắn, ướt sũng từ trên xuống dưới, mặt nhăn nhó. Hậu quả của việc chọc giận Hàn Mặc Phong, đâu dễ dàng bỏ qua cho cô như thế. Hắn đương nhiên đã thấy vũng nước mưa đọng lại bên đường, có tình cho cô tắm nước bẩn. Coi như là diễm phúc lắm rồi. Hàn Mặc Phong bước ra khỏi xe, dáng vẻ cao ngạo nhìn cô

- Hàn Mặc Phong. Tên khốn nhà anh.

- Nước mưa chứa nhiều hợp chất. Tôi nghĩ là em cần.

- Anh mới là người cần- cô gằn từng chữ

- Là hậu quả khi em xả rác lung tung.

- Anh. . .

- Quay lại, nhặt hết số rác em xả ra trước khi tôi ném em xuống cống với lũ chuột.

Trần Bảo Nhi đau khổ, cúi người nhặt rác, bảo vệ môi trường. Cô cũng chưa bao giờ thấy kẻ nào có ý thức trách nhiệm như Hàn Mặc Phong, ý thức trên cả ý thức. Hắn đáng lẽ nên được tổng thống khen thưởng từ có ý thức bảo vệ môi trường. Nếu hắn đi thi hoa hậu thì chắc chắn hoa hậu thân thiện nằm trong tay hắn, hắn chính là thiên sứ, là đại sứ môi trường. Nhưng thực tế là không phải như vậy a. Bụng Hàn Mặc Phong không tốt để đi làm việc công ích. Chẳng qua, Trần Bảo Nhi vứt rác vào nơi không đúng quy định. Cô còn chưa thoát khỏi khu biệt thự Hàn Gia. Giả sử, một tên phóng viên hay kẻ nào đó vô công rồi nghề muốn ghé thăm biệt thự nhà hắn , bất chợt thấy rác đang phảng phất xung quanh. Kết quả kiểu gì ngày mai cũng sẽ có những ánh nhìn mới giành cho vị doanh nhân trẻ. Tất nhiên là cũng không ảnh hưởng lắm nhưng Hàn Mặc Phong hắn muốn mẹ của cô hắn phải là người hoàn hảo để con hắn đương nhiên sẽ được lai tạo từ những sự hoàn hảo trên đời. Quả là suy nghĩ sâu xa của boss Hàn. Tất cả đó cuối cùng thì cũng chỉ là những ý kiến để bảo vệ bản thân hắn. Tóm lại, nhìn từ bên ngoài vào thì đây chính xác là hành động trả thù. Trần Bảo Nhi tính quay về thay đồ luôn, không thèm mình mặt hắn .

- Định đi đâu?

Không trả lời nha. Trần Bảo Nhi to gan không thèm trả lời. Hàn Mặc Phong tiến lại, vác cô như vác bao tải trên vai vứt thẳng vào xe và lái đi.

- Hàn Mặc Phong. Tôi không phải là con heo để anh vứt đâu thì vứt đâu!

Hàn Mặc Phong nhìn qua gương, một cái nhìn đủ sức cảnh cáo. Xe đừng lại trước trung tâm thương mại, lộng lẫy trong đêm như con rồng thu mình, đẹp đến mê hồn.

- Không cần phải nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ như thế. Nếu muốn thì nên dành cho tôi!

- Cho anh? Anh nên ngưỡng mộ tôi thì đúng hơn.

Trần Bảo Nhi lườm dài Hàn Mặc Phong . Một thoáng, thứ tai hoạ mà hắn gây ra trên người cô được thay bằng bộ đồ mới. Cô cũng không hiểu tại sao hắn chỉ ngồi rồi lôi cô đi a. Không lẽ hắn đưa cô đi mua hàng thanh lý, mua hàng thanh lý cũng cần mở 'ngân hàng '. Đằng này lại không. Chẳng lẽ những con người ở đây cũng thương cho cho vẻ đẹp yêu nghiệt của hắn sao?


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status