Cà Phê Đợi Một Người

Q.1 - Chương 25 - Chương 6: Tiệm Giặt Là Và Rạp Chiếu Phim

/63


Mé ngoài cánh tay phải anh ta xăm một con thanh long đang nhe nanh múa vuốt, mé trong cánh tay phải lại xăm Lục tự Đại Minh chú: Án ma ni bát mê hồng . Hai thứ này hợp lại, ý tứ đại khái là một loại ma pháp hắc đạo có khả năng công kích lẫn phòng thủ.

Sáng sớm tỉnh dậy, anh tôi đã nằm trên giường ngủ say như heo chết.

Ông anh tôi không chỉ làm thêm để dành một món tiền trả khoản vay đóng học phí, mà còn muốn mua một chiếc ô tô cũ tập lái, anh ta bảo cứ lái xe của bạn cũng ngại, vả lại ngộ nhỡ va đụng hỏng mất cái gì thì vừa phải đi sửa vừa phải xin lỗi, chẳng bằng mua một chiếc xe của chính mình cho yên tâm thoải mái. Vì vậy, cuối tuần tôi và anh trai gần như không chạm mặt nhau, nghĩ lại thì tình cảnh của anh ta cũng thê thảm lắm.

Tôi đi xuống nhà, bố mẹ đang ở trong phòng khách làm việc nhà.

Con gái, con có bạn trai rồi à? Bố tôi nói đùa.

Vớ vẩn. Tôi mở tủ lạnh, rót sữa tươi vào cốc coi như bữa sáng.

Con tự đi mở cửa mà xem, bạn trai đưa quà đến rồi kia kìa. Mẹ tôi cũng cười rất kỳ lạ.

Mới sáng sớm đã làm ra vẻ quái dị rồi, có phải nhà Simpson (1) hay gia đình Addams đâu mà. Tôi cầm cốc thủy tinh vừa uống vừa đi ra mở cửa.

(1) Hai gia đình rất quái dị trong phim hoạt hình Mỹ.

Chiếc xe đạp cũ kỹ của tôi đã dựng ngay ngắn trước cửa nhà.

Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra, khỏi cần phải nói, lớp xe cũng được thay mới rồi .

Hả? Thế này là thế nào? Tôi lập tức nghĩ đến A Thác, cái anh này chắc không đến nỗi thừa hơi giúp tôi sửa xe đạp xong rồi đạp về đây đấy chứ! Hết sức đáng ngờ, đặc biệt là tối qua anh ta còn cố ý hỏi xem nhà tôi là nhà nào.

Vấn đề là, tôi đã khóa vào rồi cơ mà!

Anh chàng khách quen của quán cà phê kia có ý với con gái nhà chúng ta rồi đấy! Bố nói với mẹ, giọng rất to.

Bọn trẻ bây giờ đúng là muốn quản cũng không quản nổi, lãng mạn bừa bãi quá nhỉ? Mẹ trả lời bố, đúng là một đôi trời sinh.

Tôi vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng A Thác giúp tôi đạp xe về, đúng là cũng bớt được khá nhiều phiền phức.

Chập tối, A Thác đi xe máy đến quán net đón tôi, tôi cảm ơn anh ta trước, sau đó bắt đầu trách anh ta sao rỗi việc như vậy.

Câu trả lời của A Thác rất đơn giản, anh ta nói mình vừa vào học, nhàn rỗi không việc gì làm, lại có thói quen tập thể dục trước khi ngủ, nên khuya hôm qua đã dắt xe đến trước hàng sửa xe quen thuộc, dán mảnh giấy nói cần thay lốp mới, sáng sớm ra lại giúp tôi đạp xe về trước cửa nhà, sau đó lên xe buýt trở về chỗ ngủ.

Hàng sửa xe quen? Dán mảnh giấy? Tôi không tin, dán mảnh giấy là người ta sẽ tự động sửa xe đạp cho chắc.

Ừ, anh biết mở khóa xe đạp cũng là do họ dạy đấy, rất đơn giản, em muốn học anh có thể dạy em. A Thác nói chuyện rất ngay thẳng, như thể những điều mình nói là lẽ đương nhiên, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất quái dị.

Mười phút sau, A Thác chở tôi đi qua đường hầm, chui vào một ngõ nhỏ, sau đó lại rẽ vào một cái ngách bên trong ngõ. Cuối cùng, dừng lại bên ngoài một tiệm giặt là tự phục vụ.

Rốt cuộc tôi cũng biết thím Kim Đao là ai.

A Thác! Đến giặt quần áo hay là ăn cơm.

Giọng thím Kim Đao rất lớn, bộ dạng trông như quản giáo trưởng trong nhà ngục nữ.

Thím Kim Đao! Hôm nay là Chủ nhật! Thím không định bảo cháu là tính không vào bếp đấy chứ!

Giọng A Thác cũng to lên theo, vừa nói vừa cười.

May mà mày vẫn còn nhớ đấy, cũng có lộc ăn lắm, ấy? Cô bé bên cạnh mày là...

Thím Kim Đao để lộ chiếc răng vàng lấp lóa, tò mò xoa xoa đầu tôi.

Bạn cháu, vừa mới quen chưa lâu, tên là Tư Huỳnh.

A Thác vỗ mạnh lên vai tôi, khiến tôi có cảm giác nội lực của A Thác sắp đánh ình sụm ra luôn.

Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng. Tôi bổ sung, tuy rằng thần hồn đã hoàn toàn đờ đẫn.

Thím Kim Đao là bà chủ của một tiệm giặt là.

Đúng đấy, đúng đấy, rất xin lỗi bạn không nghe lầm đâu, bọn tôi đến một tiệm giặt là ăn cơm. Tôi gần như ngớ người ra.

Vậy mày với bạn gái giúp thím trông tiệm một lúc nhé, lão chết tiệt nhà thím vẫn chưa về, thật là chẳng nể mặt bà vợ này chút nào. Thím Kim Đao sau đó lại chửi đổng mấy câu, rồi một mình đi lên tầng, để lại những tiếng u u u u... liên tu bất tận của dàn âm thanh lập thể máy giặt.

A Thác? Nét mặt tôi hẳn là rất ngốc rất ngốc.

Ừm. Vẻ mặt A Thác lại giống như Armstrong vừa lên Mặt trăng.

Trong tiệm giặt là? Anh muốn mời em ăn tối trong tiệm giặt là. Tôi túm lấy cánh tay A Thác lắc mạnh, muốn lắc cho đầu óc anh ta trở lại dải tần số của người bình thường.

Tôi vốn tưởng rằng tối nay có thể đến những nơi như Matador hay Ponderosa ăn một bữa no nê, dẫu sao thì ơn tái tạo cũng quý báu như vậy kia mà, không khéo còn được hưởng thụ cả dịch vụ cao cấp của nhà hàng lớn, bét nhất bét nhất, thì cũng phải là Dominos Pizza bố đói con đói con đói hay là Noble mới phải chứ.

Không phải tiệm giặt là! Mà là thím Kim Đao! Vẻ mặt A Thác không chỉ đắc ý, mà còn cười như Châu Tinh Trì vớ được bài Thùng phá sảnh(2).

(2 ) Thùng phá sảnh thực chất là từ ghép giữa thùng phá (cùng chất) và sảnh (5 con bài có thứ tự liên tiếp). Trong luật chơi bài poker, Nếu bài trên tay người chơi kết hợp với bài trên bàn có 1 sảnh đồng chất 10, J, Q, K, A, không phân biệt chất cơ hay rô, thì được gọi là Royal Flush hay Thùng phá sảnh, đây cũng là nhóm bài lớn nhắt. Theo lý thuyết xác suất thống kê, khả năng xảy ra là 0.00015%.

Ừ, thím Kim Đao. Mặt tôi nhất định đang xị ra, suýt chút nữa không bật nổi ngón tay cái.

Tài nấu ăn vô địch Tân Trúc, mười hai năm trước đã có biệt hiệu là Mỹ nhân nhà bếp - thím... Kim... Đao...! A Thác kêu toáng lên, thiếu điều rút ngay trong túi ra bài Thùng phá sảnh ăn đứt cơ tất cả các loại bài sảnh khác.(3)

(3 ) Trong bài poker. Sảnh để chỉ 5 lá bài có thứ tự liên tiếp nhau, không cần liên quan về chất.

Tôi và A Thác trông tiệm giặt là không công bốn mươi phút, nói thực lòng, chỉ nhờ tiếng u u đinh tai nhức óc của máy giặt mà tôi đã đủ đầu váng mắt hoa rồi, A Thác còn bắt đầu nói mấy chuyện người ngoài hành tinh với tôi, thực tình là tôi không tin trên đời này có người ngoài hành tinh cho lắm, thế nên đầu lại càng thêm váng vất.

Em tin trên đời có chuyện thế thật không? Hồi trước anh có người hàng xóm suốt ngày nói xung quanh ông ta lúc nào cũng có đủ thể loại người ngoài hành tinh đi qua đi lại, thoạt đầu tất nhiên là anh không tin rồi, nhưng ông ta vẫn cứ nói mãi nói mãi như con chim cúc cu ấy, nào là người hành tinh Trứng Cuộn trông giống hệt kem trứng cuộn. Mẹ Donald này, người hành tinh Cứu Hỏa ăn mặc giớng như lính cứu hỏa này, người hành tinh Dưa Hấu thích tặng quà sinh nhật cho người ta này, hoa mày chóng mặt, nói cho đầu óc anh cũng biêng biêng luôn? A Thác thở dài, song ánh mắt lại rất đắc ý: Nhưng mà cuối cùng anh đã tin rồi?

Anh thực sự rất lương thiện. Tai vỗ vai á Thác, mặc dù tôi cũng rất lương thiện, sẵn lòng nghe anh ta nói nhảm.

Không lâu sau, ông chồng chết tiệt mà thím Kim Đao nhắc tới quay vể, thấy gương mặt mới là tôi, chú ta có vẻ rất vui, sảng khoái đóng cửa tiệm, hò hét rủ chúng tôi cùng ăn bữa tối!

Hôm nay chỉ có cháu với bạn đến thôi à? A Thác muốn ngăn chồng thím Kim Đao kéo cửa sắt xuống.

Cả Thiết Đầu nữa, nhưng Thiết Đầu có chìa khóa sẽ tự mở cửa! Chú Kim Đao hờ hững như không.

Thiết Đầu là ai thế? Tôi thuận miệng hỏi.

Còn Thiết Đầu nào nữa Tất nhiên là Thiết Đầu ở quán karaoke Thiếu Lâm Tự rồi! Chú Kim Đao cười hì hì, tôi đầu hàng.

Lên tầng hai của tiệm giặt là, không gian bài trí khác hẳn tầng một làm tôi kinh ngạc hết cỡ.

Sàn gỗ tự nhiên màu sẫm, trên hai nhóm tường tỏa ra ánh đèn halogen màu vàng nhạt ấm áp, một chiếc bàn gỗ hạch đào hình bầu dục dày dặn, một bức tranh lớn như kiểu do trẻ con bôi nguệch ngoạc trong lúc chơi đùa treo lơ lửng dưới trần nhà.

Bài trí đơn giản, bầu không khí đơn giản.

Quan trọng nhất là, năm khay đồ ăn nắp bạc lấp lánh, cùng cả mấy bộ dao đĩa kiểu Tây được bày biện ngay ngắn.

Lịch sự thế cơ à? Tôi trầm trồ kinh ngạc.

Tất nhiên rồi, một tuần thím Kim Đao chỉ vào bếp có một lần thôi, những lúc khác toàn là chú Kim Đao nấu linh tinh, không thể ăn được. A Thác nói, đoạn giúp tôi kéo ghế, coi như cũng có chút phong độ quý ông.

Đừng đợi Thiết Đầu nữa, chúng ta bắt đầu thôi, ha ha! Chú Kim Đao cười hì hì, cầm muôi canh gõ mạnh vào nắp khay thức ăn.

Thím Kim Đao mặc tạp để trắng bước ra khỏi bếp, tay cầm một chai rượu vang đỏ, cười còn giống Phật Di Lặc hơn cả Phật Di Lặc.

Không đợi được nữa à? Hai chục năm rồi, vậy mà lần nào cũng không đợi được Thím Kim Đao cười tình tứ hết sức, chẳng biết đã kẻ mắt từ bao giờ.

Món ăn của em cũng giống như em vậy, mỹ vị trần niên hai mươi năm, vẻ phong tình chẳng hề suy sút, phải không Chú Kim Đao dạt dào tình cảm, toàn thân tôi nổi da gà.

Quả là một cặp vợ chồng khiến người ta buồn nôn muốn chết!

/63

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status