Cà Phê Đợi Một Người

Q.1 - Chương 49 - Chương 11.3

/63


Bà chủ đâu?

Hôm nay tôi đã đến quán được hai tiếng mà không thấy bà chủ vẫn lười nhác xưa nay đâu cả, chỉ có con Sumatra béo ục ịch nằm ngủ trên cái bàn tròn nhỏ, trâng tráo phơi ra cái bụng đầy lông măng. Tôi rốt cuộc không nhịn được đành mở miệng ra hỏi.

Hôm nay chị ấy đi xem buổi biểu diễn độc tấu violon tái xuất của Bồi Tín.

Albus lật giở quyển truyện tranh Vua hải tặc.

Bồi Tín? Đấy là ai thế? Tôi lại hỏi.

Chính là thằng cha lừa đảo suốt ngày làm bộ chán nản ủ ê đấy chứ đâu .

Vua gọi lung tung tức tối lên tiếng.

Hôm nay ông ta gọi món cà phê kem rất bình thường, có thể thấy đã tức giận đến mức nào.

Sao bà chủ lại đi cùng ông ấy? Tôi ngạc nhiên.

Sao tôi không đến có một cuối tuần mà hình như đã bỏ qua rất nhiều chuyện vậy.

Niệm Thành không kể gì với em à? Albus cười cười.

Làm gì có? Tôi nghiêng đầu, cái cậu Niệm Thành này đúng thật là...

Vì Bồi Tín đã gọi cốc cà phê Bà chủ đặc chế thứ một trăm. Albus pha một cốc cà phê tổng hợp, đưa cho tôi.

Một trăm cốc rồi sao? Tôi kinh ngạc đến nỗi không khép nổi miệng.

Bọn tôi gần như được chứng kiến một kỳ tích. Albus hiếm khi nói ra những lời văn vẻ kiểu vậy.

Đích thực là một kỳ tích rất dẹp.

Sau đó bà chủ thường xuyên không có mặt ở quán, có lúc đi ra ngoài xem Bồi Tín biểu diễn, có lúc đến nhà Bồi Tín xem ông ta tập piano, anh viết nhạc, chị chắp lời, hai con người cuộc đời vốn không có điểm nào giao nhau sau khi cùng trải qua một trăm cốc cà phê đủ vị đắng cay ngọt bùi, không ngờ đã nảy sinh một thứ tình cảm diệu kỳ, chẳng những vậy, còn tiến triển thần tốc nữa.

Trạch Vu nói, Bồi Tín nhất định đã động lòng từ lâu rồi, ông ta coi một trăm cốc cà phê Bà chủ đặc chế tai quái kia như kiểu Đồng nhân trận hay Mộc nhân hạng(1) , một mạch xông pha đến tận cùng.

(1) Hai thử thách dành cho các đệ tử chùa Thiếu Lâm, phải vượt qua thì mới được xuống núi.

A Thác nói, không phải hai người này đã bị Nguyệt lão ở cõi trên âm thầm buộc dây tơ hồng đấy chứ! Nếu không, chuyện này dù thế nào cũng khó mà tin nổi.

Anh trai tôi nói, mày đang đùa à?

Cho dù ai nói đúng, thì một trăm cốc cà phê đắng chát kia đã cho tôi một vài gợi ý.

Đặc biệt là khi nhìn thấy lon tiên thảo mật ong thứ chín mươi chín trên tay, trong lòng tôi rất hiểu mình đang chờ mong điều gì.

Trong ngày lon nước tiên thảo mật ong chứ chín mươi chín ấy được đưa tới, Trạch Vu dẫn câu lạc bộ hùng biện đến đại học Trung Sơn ở Cao Hùng tham gia giải thi đấu giành cúp Thuế Giáo dục một năm một lần, nếu mọi sự thuận lợi thì đây sẽ là một hành trình kéo dài ba ngày hai đêm, còn nếu hai trận đầu liên tiếp thất bại, ngay hôm sau là phải lên đường về nước .

Tôi mới học năm thứ nhất, cũng không giỏi, vì vậy chỉ cần cầm máy ghi âm ở dưới ghi chép lại các luận điểm là được, đến tối thì cùng mấy thành viên đồng khóa làm poster ứng chiến cho ngày mai, nếu không thì bắt đầu gõ cửa đột kích lung tung khắp khách sạn, cùng thành viên câu lạc bộ hùng biện của các trường khác đánh trận bằng gối vang trời loạn đất.

Còn cựu chủ nhiệm của câu lạc bộ tức Trạch Vu mặc dù đã là sinh viên năm thứ tư già đanh ra rồi, nhưng vừa ngứa miệng vừa háo thắng, nên xoa chân xoa tay xung phong đánh trận bán kết cuối cùng và trận chung kết quan trọng nhất.

Chiều ngày chứ ba, đề mục giành quán quân là Đài Loan không nên áp dụng chính sách phúc lợi đối với người cao tuổi.

Phe phản đối là đội trước nay vẫn luôn được xếp hạt giống số một, học viện Pháp luật Thương mại trường đại học Trung Hưng, họ cử ra đội hình mạnh nhất, toàn là lão tướng học năm thứ tư.

Còn bên chúng tôi, lại do anh Thảo Đầu học năm thứ ba làm người hùng biện số một, Dương Điên Phong mặc dù mới năm thứ nhất nhưng cực kỳ giảo hoạt đảm nhiệm vị trí số hai, còn Trạch Vu thì giữ vị trí số ba quan trọng nhất.

Trong cuộc chiến nước bọt kịch liệt chưa từng thấy, anh Thảo Đầu vững vàng ổn định, chỉ cầu không sơ sẩy; Dương Điên Phong tuy lanh mồm lanh miệng, nhưng chủ tướng của đối phương cũng không hề nhân nhượng, đang lúc chất vấn vẫn còn chưa ngã ngũ, Dương Điên Phong bất ngờ cười hì hì bước lên thì thầm vào tai đối phương, đối phương nghe xong lập tức biến sắc mặt, sau đó cứ lắp ba lắp bắp không nói được gì; Trạch Vu vẫn phong độ ngời ngời như thường lệ, trong bộ âu phục màu đen thẳng thớm, mỗi cái nhấc tay nhấc chân của anh đều thu hút ánh mắt của hai nữ giám khảo, những lời biện luận vô cùng hài hước lại càng khiến người ta phải vỗ bàn khen ngợi.

Đối thủ hùng biện, anh từng câu từng chữ đều phủ nhận tính cấp bách, tính cần thiết của tiền phúc lợi dành cho người cao tuổi, và quan trọng nhất là sự công bằng xã hội, xin hỏi, lẽ nào anh không bao giờ già đi sao? Xin hỏi anh dám chắc rằng tiền dưỡng lão tiết kiệm từ thời trẻ sẽ không vì vật giá leo thang mà nhanh chóng mất giá sao? Xin hỏi, anh đã đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ vấn đề này hay chưa? Đại tướng của học viện Pháp luật Thương mại trường Trung Hưng dạt dào xúc động, quăng ra câu hỏi cuối cùng.

Trạch Vu chỉ nhún vai, lộ vẻ bất đắc dĩ.

Rất xin lỗi, đối thủ hùng biện, chưa chắc tôi sẽ già đi. Rất có thể ngày mai tôi đã chết luôn rồi. Trạch Vu nở nụ cười không gì có thể đánh bại của mình: Xã hội lý tính muốn chú ý đến công bằng chính nghĩa, thì cần phải để mỗi cá nhân tự đối mặt với mạo hiểm, đồng thời gánh vác trách nhiệm tương ứng. Thử hỏi, nếu hôm nay chấp nhận để toàn dân cùng chia nhau gánh vác chi trả tiền phúc lợi cho người cao tuổi, vậy thì người bất hạnh không thể già đi, tuổi trẻ đã chết yểu như tôi đây, phải chăng cần yêu cầu toàn dân cùng gánh vách chi phí nuôi gia đình, chi phí giáo dục con cái của mình?

Hử?

Chuông đánh lên tiếng thứ ba, trận đấu kết thúc không sai một giây, toàn hội trường cười lớn, cả giám khảo cũng vỗ tay rần rần.

Tôi ở dưới giơ cao lon tiên thảo mật ong đặt ở đầu giường hôm nay, chúc mừng Trạch Vu đang khom người cúi chào từ xa.

Điểm số được công bố, 4-1, một tỷ số áp đảo.

Chúng tôi lần đầu tiên giành quán quân cúp Thuế Giáo dục trong mười năm trở lại đây, Trạch Vu cũng lần thứ hai ôm về danh hiệu nhà hùng biện giỏi nhất Đài Loan mà anh mong đợi đã lâu, còn tôi thì dành được giải tân binh xuất sắc nhất trong đại chiến gối bông liên trường ở khách sạn Anh Hùng Quán.

Sau khi giải đấu kết thúc, dưới ánh tà dương ở vịnh Tây Tử, chẳng ai để ý đến đống thịt thơm nức mũi trên bếp nướng, mọi người trong câu lạc bộ hùng biện để chân trần chạy trên bãi cát, cầm cúp quán quân ném qua ném lại, như chơi bóng bầu dục.

Điên Phong, trên sân khấu rốt cuộc em đã thì thầm gì với đối thủ bên trường Trung Hưng thế? Sao cậu ta nghe xong khí thế liền suy sụp luôn vậy? Trạch Vu tò mò hỏi.

Tiền bối, ai mà nghe thấy tên đại ca em cũng phải sợ vãi cả tè ra quần ấy chứ. Dương Điên Phong mỉm cười thần bí, dù thế nào cũng không chịu tiết lộ.

Buổi đêm trở về khách sạn, Dương Điên Phong vẫn chơi chưa chán, bèn vào tiệm tạp hóa mua một ngọn đèn trời cùng bút lông mực tàu, bọn tôi hào hứng viết nguyện vọng sau này lên ngọn đèn màu trắng, rồi nhìn nó từ từ bay lên bầu không khí của khách sạn Anh Hùng Quán.

Còn nhớ Trạch Vu viết một câu kiểu cách thế này: Mong câu lạc bộ hùng biện đại học Giao Thông thao thao bất tuyệt, xếp hạng trong trường ngày càng đi lên. Còn tôi thì viết: Hy vọng uống nước tiên thảo mật ong không bị béo. sau đó lè lưỡi nhìn Trạch Vu.

Cùng đoàn tàu Tự Cường từ Cao Hùng về Tân Trúc, tiết trời bất giác càng lúc càng nóng, quả phượng đã dần căng mọng. Tóc tôi đã dài đến thắt lưng, tiểu thuyết đăng trên mạng cũng dần đi đến đoạn vĩ thanh mà tôi tưởng tượng.

Còn điểm trong trò ném bóng rổ của tôi, không ngờ đã đột phá mức bảy mươi lăm, nhắm đến tám mươi.

Hôm Trạch Vu tốt nghiệp, tôi ôm một bó hoa bách hợp đứng giữa đám đàn em khóa dưới xinh đẹp của anh, cười tươi nhìn anh đội mũ tốt nghiệp, tuấn tú rạng ngời.

Trên thảm cỏ phía trước thư viện Hạo Nhiên, các bạn cùng tốt nghiệp, thầy cô giáo đứng cạnh Trạch Vu đẹp trai sáng láng đổi hết lượt này sang lượt khác, ánh đèn flash không ngơi nghỉ lấy một giây, đến khi người nhà anh tự hào đứng bên cạnh chụp ảnh chung, Trạch Vu bèn vui vẻ giơ bó hoa tươi trên tay lên, bảo tôi đưa máy ảnh cho đàn em trong câu lạc bộ, đứng vào cạnh anh.

Bạn gái của Trạch Vu nhà mình hả? Tên là gì thế cháu?

Bác gái nhiệt tình kéo tay tôi.

Cháu... cháu... Nhất thời tôi tự giới thiệu mình cũng không phải, mà không giới thiệu thì thành ra thất lễ, chỉ biết ngần ngại cười cười.

Cô ấy tên Tư Huỳnh, là đàn em trong câu lạc bộ, cũng là bạn tốt nhất của con, con trai mẹ thi đỗ vào viện nghiên cứu cũng nhờ cô ấy giúp một phần không nhỏ đâu! Trạch Vu cười vui vẻ, đưa cho tôi một trong hai tờ bằng khen người hùng biện xuất sắc nhất của anh.

Cánh hoa phượng rơi lả tả, máy ảnh kêu lạch xạch trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nhưng nụ cười của tôi thì ở lại trên mặt suốt cả một ngày.

/63

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status