Cẩm Y Hương Khuê

Chương 9 - Chương 9

/56


Khi Tô Cẩm đang ở nhà chúc mừng thì đỉnh đầu của đám người Ngô gia đã dầy đặc mây đen.

Lão nương, tức phụ và con cái Ngô Hữu Tài muốn chạy tới phủ Thiên Hộ gây sự, toàn gia từ trên xuống dưới chỉ có Ngô nhị gia bình tĩnh lạ thường, trầm mặt xuống, báo cho một nhà già trẻ biết rằng: Không ai được đi hết, bằng không đừng trách ta dùng gia pháp!

Ngô lão nương khóc lóc mắng hắn: “Đại ca ngươi bị nhốt trong tù, bảo ngươi đi cầu Lý đại nhân ngươi không đi, bây giờ còn không cho chúng ta đi tìm nữ nhân thối tha kia tính sổ, lương tâm ngươi bị chó tha mất rồi sao? Đó là đại ca ruột thịt của ngươi đó!

Ngô nhị gia hạ mi mắt xuống, lăn hai hạt hạch đào trong lòng bàn tay, đợi lão nương khóc một hồi, hắn nở nụ cười mỉa mai, nghiêng mắt liếc nhìn lão nương: Nhiều năm như vậy, số lần Tề Tri huyện nể tình Lý đại nhân buông tha cho đại ca còn ít sao? Bây giờ hắn to gan lớn mật, thậm chí không để Tiêu đại nhân vào trong mắt, đừng nói con không còn mặt mũi đi cầu Lý đại nhân, cho dù con đi, Lý đại nhân cũng không thể vì chúng ta mà quang minh chính đại đắc tội Tiêu đại nhân, đắc tội dân chúng toàn thành đâu.

Hắn nhận được sự coi trọng sâu sắc từ Lý đại nhân, hàng xóm dân chúng sợ hắn, mọi việc đều nhường nhà hắn ba phần, nhưng trong mắt Lý đại nhân, hắn chỉ là một con chó dễ sai bảo, lúc cao hứng người ta mới xưng huynh gọi đệ với hắn. Ngô gia xông vào họa lớn, Lý đại nhân chẳng thèm thay hắn hốt phân đâu.

Ngô lão nương không phải không hiểu, bà ta chỉ là không nuốt trôi cơn tức này, vừa lau nước mắt vừa thút tha thút thít: Chẳng lẽ cứ quên đi như vậy sao? Lao dịch ba năm, làm sao đại ca con chịu được?

Ngô nhị gia nói với vẻ u ám: Chịu không nổi cũng phải nổi, đúng lúc để hắn được dạy dỗ nhiều hơn, miễn cho hắn cứ mượn cáo oai hùm tiếp tục tự ý làm bậy.

Ngô lão nương nghe xong càng bật khóc to hơn, nằm sấp khóc lóc ngay trên giường.

Ngô nhị gia thấy thế mới bước qua, đỡ lão nương lên và nói: Người yên tâm, tương lai còn dài, tóm lại sẽ có một ngày con thay đại ca xả cơn giận này.

...

Sắp sang năm mới, cánh tay trái của A Quý vẫn chưa thể làm được việc nặng, nhưng vết bầm trên mặt hắn đã tan đi, hắn lại biến thành thiếu niên lang mi thanh mục tú.

Thiếu đi vị tướng đắc lực như A Quý, Tô Cẩm bày quầy một mình rất vất vả, lập tức mượn Xuân Đào từ chỗ Tiêu Chấn để hỗ trợ mình, bán bánh bao xong sẽ tính tiền công cho Xuân Đào. Tô Cẩm bán bánh bao trước buổi trưa, sau giữa trưa, nàng ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, chuyên tâm may đồ mừng năm mới cho một nhà ba người. A Triệt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nương, nương xe chỉ luồn kim thì hắn chơi Cửu Liên Hoàn, nương mệt mỏi thì hắn hiếu thuận giúp nàng đấm lưng.

Xiêm y của Phùng Thực được may xong trước, khi hắn trở về vào lúc trời sẩm tối, Tô Cẩm cười bảo hắn mặc vào thử xem.

Tô Cẩm nấu cơm ăn rất ngon, thêu thùa may vá cũng giỏi, trường bào được làm từ vải bố màu lam có đường may tinh tế, khéo léo hơn mấy bộ trang phục bán ngoài cửa hàng.

Phùng Thực rạo rực vui thay.

Tô Cẩm vây quanh trượng phu, dạo một vòng, thấy cả người hắn mặc rất vừa, nàng bảo Phùng Thực cởi ra trước, đợi ngày mùng Một hãy mặc rồi ra cửa.

Phùng Thực vẫn cứ cười ngây ngô, lúc ăn cơm khóe miệng còn vểnh lên suốt.

Tiêu Chấn nghi hoặc nhìn vào mắt hắn.

Phùng Thực cạn chén uống rượu với Tiêu Chấn, khi Tiêu Chấn đã bưng bát chè chén no say, hắn bỗng phát hiện đối phương vẫn còn mặc áo cũ năm trước, có đôi chỗ được vá lại. Phùng Thực lập túc không cười nổi, buổi tối chui vào ổ chăn, hắn ôm tức phụ và thương lượng: Nàng làm một chiếc áo choàng cho đại nhân nha? Nếu không cả nhà chúng ta mặc đồ mới, tội nghiệp đại nhân lắm.

Tô Cẩm véo hắn: “Có phải chàng ngốc hay không vậy? Thiếp chỉ là phụ nhân, không thân không quen hắn, nào có đạo lý may xiêm y cho hắn chứ? Người không biết còn cho rằng thiếp quyến rũ hắn đấy!

Từ tận đáy lòng, nàng cảm kích Tiêu Chấn thu nhận và giúp đỡ nhà mình, nhóm lửa nấu cơm nàng đều có thể làm, chỉ riêng việc đưa xiêm y là không hợp quy củ.

Phùng Thực vò đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đại nhân xem ta như huynh đệ, còn gọi nàng là đệ muội, chúng ta cùng ăn cùng ở, có khác gì người thân đâu?

Tô Cẩm vẫn như cũ không tán thành, nàng nhìn ra được khi ở chung (nhà), Tiêu Chấn đặc biệt để ý đến việc tránh bị tình nghi với nàng.

Nàng đề xuất ý kiến với trượng phu: Thế này đi, thiếp đưa tiền cho chàng, chàng đi lấy vải bố rồi nhờ Lưu thẩm may giúp đại nhân một bộ.

Phùng Thực mừng rỡ, ngày hôm sau lập tức chạy đi mua vải bố.

Lưu thẩm tranh thủ may xong xiêm y trước đêm ba mươi rồi ôm đồ qua mời Tiêu Chấn mặc thử.

Tiêu Chấn tưởng đó là ý chủ ý của Lưu thẩm nên hỏi bà tốn bao nhiêu tiền, hắn sẽ bù tiền vải bố cho bà.

Lưu thẩm cười nói: “Đại nhân hiểu lầm rồi, vải bố này do Phùng Thực trực tiếp đưa tới chỗ nô tỳ, nói rằng một năm qua đại nhân đã chiếu cố nhà hắn quá nhiều, hắn tặng người một bộ y phục, xem như một phần tâm ý.

Tiêu Chấn nhìn bộ trường bào màu sắc mà bà cầm trên tay, lập tức đoán được vải bố do Tô Cẩm mua, Phùng Thực không thể bày ra cách này được.

Thật tình nếu nói tới tính toán, Tiêu Chấn tự cảm thấy mình không quá chiếu cố đến ba miệng ăn của Phùng gia, ngược lại là bọn họ ăn không trả tiền còn ăn rất nhiều thịt.

Chẳng qua nam nhi đại trượng phu, Tiêu Chấn không có lòng dạ thanh toán xem rốt cuộc ai chiếm được chỗ tốt nhiều hắn, nếu xiêm y đã may rồi, hắn nhận là được, tốt xấu gì hắn và Phùng Thực cũng đã có giao tình.

Mùng một năm mới, cả nhà Tô Cẩm chúc tết Tiêu Chấn.

Cái gọi là 'người dựa vào xiêm y, ngựa dựa vào yên cương', ngay cả Phùng Thực cũng nhờ bộ đồ mới may mà đẹp lên mấy phần, Tiêu Chấn mặc đồ mới vào, thoạt nhìn càng thêm cao lớn rắn rỏi, uy phong lẫm liệt.

“Đại nhân ăn tết vui vẻ ạ. A Triệt cung cung kính kính hành lễ.

Tiêu Chấn gật đầu, đưa cho nam oa một bao đỏ, bên trong là đồng tiền, A Triệt len lén nhón tay cầm lên xem, năm đồng, không nhiều bằng nương.

...

Dù sao Tiêu Chấn cũng là Thiên Hộ, tháng Giêng mở tiệc chiêu đãi rất nhiều, đa phần đều bị Tiêu Chấn từ chối, nhưng hắn cũng có vài bằng hữu, do đó mấy ngày nay mới thường xuyên đi sớm về trễ, mỗi lần trở về đều kèm theo mùi rượu đầy người. Phùng Thực là tùy tùng của hắn, đương nhiên không thể tránh việc uống rượu, đêm nay về


/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status