Cao Quan

Chương 321: Biểu diễn

/660


Thái độ của Bành Viễn Chinh rất kiên quyết, không ai ngờ được.

Qua lâu ngày quan sát và nhận thức, cùng với sự ám chỉ của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, Tần Phượng hiểu đôi chút về bối cảnh của Bành Viễn Chinh, nhưng cô tuyệt đối không dự đoán được, ngay trước mặt nhiều lãnh đạo tỉnh và thành phố, Bành Viễn Chinh mắng cha con Đồng Hồng Nghiệp tơi bời, hơn nữa còn đòi đưa ra trước pháp luật.

Cô cảm thấy rất căng thẳng, theo bản năng quay lại nhìn Đồng Hồng Nghiệp đang tức giận đến nỗi vai run run, mặt tím như gan lợn.

Nhiều năm qua, người muốn triệt Đồng Hồng Nghiệp không phải ít, bao gồm một số lãnh đạo huyện Trung Cương. Hai năm trước, bởi vì một vụ án, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị và Pháp luật tiền nhiệm là Trương Kế Giai đã từng khẳng khái đề nghị xử hai cha con Đồng Hồng Nghiệp theo pháp luật, nhưng cuối cùng kết quả không giải quyết được gì.

Lúc đó, Bí thư Huyện ủy Hồ Tuyết Diệu chưa nhậm chức. Bí thư Huyện ủy tiền nhiệm cũng từng có ý định bắt Đồng Hồng Nghiệp, nhưng suy xét đến năng lực kinh tế của tập đoàn Mộng Sơn, đành phải gác lại.

Từ đó, Trương Kế Giai không còn “ý kiến” gì về cha con Đồng Hồng Nghiệp nữa, xem như không nghe, không thấy, rồi sau đó nữa, ông ta liền chuyển sang huyện khác công tác.

Những chuyện này, mấy người Đông Phương Nham, thậm chí Tần Phượng, đều biết.

Tập đoàn Mộng Sơn có thể phát triển cho hôm nay, đương nhiên là nhờ cải cách và mở cửa, nhưng về một mặt nào đó, cũng là nhờ luồn lách những kẽ hở chính sách, đi theo con đường quan thương câu kết mà lớn mạnh.

Không chỉ vấn đề quan hệ rắc rối phức tạp, mà còn bởi vì tập đoàn này là một tổ chức kinh tế lớn, liên quan đến cuộc sống của cả vạn người, rút dây động rừng, một khi không cẩn thận sẽ ảnh hưởng tới ổn định xã hội, cho nên đối với cha con nhà họ Đồng, chính quyền thành phố Trạch Lâm thường phải nhịn một chút, “xem trọng” một chút, điều đó lại càng khiến Đồng Hồng Nghiệp thêm kiêu căng phách lối.

Đồng Hồng Nghiệp cho rằng mình có cống hiến rất lớn đối với phát triển kinh tế của địa phương, bảo đảm công ăn việc làm cho hàng vạn người cùng với cuộc sống giàu có cho mấy ngàn dân thôn Mộng Sơn, có ảnh hưởng không ai sánh kịp, không ai dám đụng, là “công thần”, tất nhiên là kiêu ngạo, ngông cuồng.

Trên thực tế, một nửa thu nhập tài chính của huyện Trung Cương là từ các xí nghiệp của tập đoàn Mộng Sơn.

Thế nên, cha con Đồng Hồng Nghiệp mà rơi đài, tập đoàn Mộng Sơn suy sụp, huyện Trung Cương sẽ bị ảnh hưởng hết sức nặng nề.

Bởi vậy, nghe những lời đanh thép của Bành Viễn Chinh, không chỉ có cha con Đồng Hồng Nghiệp tức tối, mà từ Bí thư Huyện ủy Hồ Tuyết Diệu, Chủ tịch huyện Lục Định Kiều, Bí thư Thành ủy thành phố Trạch Lâm Chu Tú Đức, Chủ tịch thành phố Trương Hàn Ngân đều biến sắc.

Giơ cao đánh sẽ là có thể, chứ nếu động dao động kiếm, thì làm sao không có phản ứng mạnh mẽ?

Không phải Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân bao che khuyết điểm, mà cảm thấy chưa tới lúc thích hợp để “bứng” hai cha con Đồng Hồng Nghiệp đi, hơn nữa, xuống tay gấp gáp như vậy, dễ phá đổ một doanh nghiệp lớn, họ là lãnh đạo thành phố, không thể không thận trọng cân nhắc.

Chu Tú Đức nắm chặt tay thành hai nắm đấm, giấu ở trên hai đầu gối. Ông ta nhìn chằm chằm Bành Viễn Chinh, nhíu mày trầm giọng nói:

- Bí thư Tiểu bành, nói hơi quá rồi. Chuyện này hôm nay, vốn phần lớn là do hiểu lầm, không nên quá cường điệu! Đương nhiên, thành phố chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý, mang lại sự công bằng cho thị trấn Vân Thủy! Về phần đưa ra pháp luật, tôi thấy không nên làm tổn thương hòa khí giữa hai thành phố chúng ta. Thị trấn Vân Thủy và thôn Mộng Sơn luôn là láng giềng tốt, ra vào gặp mặt nhau, sao lại phải trở mặt?

- Tôi có nói quá sự thật hay không, trong lòng Bí thư Chu hẳn là hiểu rõ hơn ai hết. Ở đây, tôi nhắc lại một chút, thái độ của Đảng ủy chính quyền thị trấn Vân Thủy: chúng tôi một mặt muốn đưa ra vụ này ra trước pháp luật, một mặt mạnh mẽ yêu cầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Trạch Lâm đưa cha con Đồng Hồng Nghiệp – những kẻ bắt nạt để lũng đoạn thị trường, làm xằng làm bậy, tùy tiện giẫm lên pháp luật, ra xử lý! Nếu thành phố Trạch Lâm không thể xử lý, chúng tôi sẽ tố cáo lên tỉnh, nếu ở tỉnh cũng không giải quyết được, chúng tôi sẽ đi Thủ đô! Dưới gầm trời này, luôn có nơi hiểu biết lý lẽ!

Khóe miệng Tiết Tân Lai hơi mím lại, vẫn im lặng không nói. Đây là lần đầu tiên Giám đốc Sở công an Mã Tu Nghiệp trông thấy Bành Viễn Chinh, vị Bí thư Đảng ủy thị trấn gan dạ, sáng suốt quyết và mạnh mẽ, thậm chí có chút hùng hổ của hắn, khiến y rất ấn tượng. Trước đó, cái tên “Bành Viễn Chinh” này, đã như sấm bên tai y, Từ Xuân Đình đã ba lần đích thân gọi điện cho y, để đưa ra chỉ thị, mà cả ba lần gọi điện này, đều có liên quan đến Bành Viễn Chinh.

Thấy Bành Viễn Chinh không chừa lối thoát, còn “uy hiếp” sẽ đi Thủ đô kiện cáo, Chu Tú Đức không chịu nổi, y căm tức đập bàn, lạnh lùng nói:

- Bành Viễn Chinh, cậu rất ngang ngược! Đây là cậu uy hiếp Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Trạch Lâm chúng tôi sao?

- Không phải là uy hiếp, mà là tôi nói được thì làm được.

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:

- Nếu Bí thư Chu nhất định muốn chụp mũ cho tôi, tôi cũng không còn cách nào!

- Cậu…!

Chu Tú Đức nghẹn họng, sắc mặt rất khó coi.

Chử Lượng và một số lãnh đạo thị trấn đứng ở một góc phòng hội nghị, tròn mắt nhìn Bành Viễn Chinh một mình đơn độc “khẩu chiến” một đám cán bộ giám đốc sở, không ngờ ngay trước mặt lãnh đạo tỉnh và thành phố, hắn lúc thì mềm dẻo, lúc thì cứng rắn một bước không lùi, mạnh mẽ đến mức không thể mạnh mẽ hơn, cảnh tượng này vượt xa trí tưởng tượng và hiểu biết của họ.

Giờ phút này, dừng từ “to gan lớn mật”, cũng không đủ để nói về Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh ngẩng đầu đứng đó, trong lòng không hề có cảm giác kiêu căng. Hôm nay hắn mạnh mẽ, cứng rắn, một nửa là phẫn nộ, một nửa là biểu diễn. Muốn sờ gáy hai cha con Đồng Hồng Nghiệp, cần một cuộc mở màn lôi đình!

Không khí phòng họp hết sức nặng nề.

Đông Phương Nham nhíu mày, chậm rãi đứng đậy nói với Bành Viễn Chinh:

- Đồng chí Viễn Chinh, cậu theo tôi một chút!

Đông Phương Nham nhanh chóng rời khỏi phòng họp, các lãnh đạo khác của thành phố Tân An nghĩ rằng ông muốn nói chuyện với Bành Viễn Chinh.

Cứ giằng co như vậy, sẽ làm mọi chuyện thêm rắc rối. Ai cũng thấy, thành phố Trạch Lâm hầu như không thể đồng ý đưa cha con Đồng Hồng Nghiệp ra xử lý theo pháp luật, chuyện có liên quan tới công việc của cả vạn con người, chính phủ không thể không thận trọng.

Mà cho dù Bành Viễn Chinh không đếm xỉa đến mặt mũi của lãnh đạo hai thành phố, muốn đưa vụ này ra trước pháp luật, cũng không chắc có thể đạt được mục đích. Không dễ “lật đổ” hai cha con nhà họ Đồng, nếu không, nhiều năm như vậy, họ đã sớm “ngã ngựa”. Dù là lãnh đạo tỉnh, cũng không thể không nghĩ đến sự ổn định của tình hình địa phương.

Vẻ mặt không thay đổi, Bành Viễn Chinh đi theo Đông Phương Nham, ra ngoài.

Ai cũng biết, Đông Phương Nham gọi Bành Viễn Chinh ra ngoài là làm công tác tư tưởng.

Trương Hàn Ngân xấu hổ cười hòa giải, nói:

- Ha ha, người trẻ tuổi mà, nhiệt huyết kích động một chút, cũng có thể hiểu được. Trưởng ban thư ký Tiết, Giám đốc Sở Mã, lần này làm phiền hai vị lãnh đạo tỉnh đi lại mệt nhọc, chúng tôi rất áy náy.

Tiết Tân Lai biết đây là Trương Hàn Ngân tranh thủ sự ủng hộ của mình và Mã Tu Nghiệp, nhưng ông ta im lặng không nói. Ông không định tỏ thái độ, bởi vì cảm thấy chưa đến thời điểm để làm điều đó.

Lúc này, thậm chí ông ta hơi hoài nghi, Bành Viễn Chinh có thái độ cứng rắn khác thường như vậy, có phải là do Bí thư Từ đứng sau lưng? Nếu chỉ do Bành Viễn Chinh tuổi trẻ nhiệt huyết muốn “triệt” hai cha con Đồng Hồng Nghiệp, vậy hắn có được Bí thư Từ ủng hộ hay không, cũng rất khó nói; nhưng nếu đây là ý của Bí thư Từ, muốn mượn chuyện này và mượn tay Bành Viễn Chinh để thực hiện ý định của mình, đó lại là chuyện hoàn toàn khác.

Mã Tu Nghiệp phất tay nói:

- Bí thư Chu, Chủ tịch thành phố Trương, xem đoạn video vừa rồi, lại nghe Bí thư Tiểu Bành lên án, tôi cảm thấy tập đoàn Mộng Sơn bên đó thật quá đáng. Nhiều người như vậy tụ tập gây rối, cán bộ thị trấn và huyện các vị công tác cái kiểu gì vậy? Khi chuyện đến tai lãnh đạo Tỉnh ủy, ở thành phố các vị mới bắt đầu nhúc nhích, phản ứng cũng thật chậm chạp.

Trương Hàn Ngân đỏ mặt.

Mã Tu Nghiệp không chút nể mặt lãnh đạo thành phố Trạch Lâm, điểm đúng chỗ mấu chốt, mơ hồ lộ ra thái độ ủng hộ Bành Viễn Chinh. Điều này khiến Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân cảm thấy bất an. Bắt Đồng Hồng Nghiệp không quan trọng, nhưng nếu bởi vậy mà tập đoàn Mộng Sơn bị rối loạn, cả vạn người thất nghiệp, sẽ là phiền phức rất lớn!

Chu Tú Đức và Trương Hàn Ngân nhìn nhau, lại quay sang nhìn Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tiết Tân Lai vẫn đang trầm mặc một cách khác thường, cứ im lặng hút thuốc, cảm giác bất an trong lòng hai người càng mạnh mẽ.

Nghe nói Tiết Tân Lai sắp vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Bất kể là Tiết Tân Lai hay Mã Tu Nghiệp, dều là trợ thủ đắc lực của lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, họ ở trong tổ công tác của Tỉnh ủy phái đến, nhưng vẫn không tỏ thái độ, chuyện này khá kỳ lạ.

Đồng Hồng Nghiệp cúi đầu ngồi đó, ánh mắt dữ tợn sắc như dao. Nếu không phải ở trên địa bàn của thị trấn Vân Thủy, ngay cả ở trước mặt nhiều lãnh đạo tỉnh, thành phố như vậy, ông ta đã phất tay bỏ đi lâu rồi. Lúc này ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bất kỳ sự manh động nào, cũng đều có thể bị đối phương cho một nhát chí mạng.

Vào lúc này, ông ta không dám để cho Bành Viễn Chinh nắm lấy “chuôi dao”. Tuy ông ta rất ngông cuồng, nhưng cũng rất nhạy cảm về chính trị.


/660

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status