Cao Quan

Chương 629: Biết khó vẫn tiến, nước xiết nên lui

/660


Động tĩnh bên phía Ủy ban nhân dân quận của Cố Khải Minh, không làm Bành Viễn Chinh bận tâm. Sau khi yên lặng hai tuần lễ, Cố Khải Minh bắt đầu từng bước thi hành ý tưởng chính trị của mình. Dù sao, ông ta là Chủ tịch quận, người đứng đầu chính quyền, có ý tưởng và biện pháp công tác của riêng mình.

Đối với Cố Khải Minh, trong lòng Bành Viễn Chinh đã vạch sẵn một lằn ranh vô hình, chỉ cần ông ta không chạm đến lằn ranh này, Bành Viễn Chinh sẽ không hành động. Chỉ cần có được sự nhất trí ở những chính sách quan trọng, hai người sẽ duy trì cục diện “đoàn kết cùng làm việc” như hiện nay.

Thoáng một cái, đã qua mấy tháng. Cố Khải Minh dần dần thả lỏng, bắt đầu tự chủ đẩy mạnh hoạt động thu hút đầu tư, cũng liên tiếp thông qua quan hệ tiến cử mấy dự án, trên căn bản là hành động một mình, bỏ qua Quận ủy.

Đối với chuyện này, Bành Viễn Chinh khá bình thản, Cố Khải Minh cần có thành tích của riêng mình, không muốn bị che mờ bởi vầng hào quang của Bành Viễn Chinh, đó là điều bình thường và có thể hiểu được.

Ở hội nghị tổng kết công tác cuối năm, ngoài ý liệu của rất nhiều cán bộ quận, Bành Viễn Chinh tỏ ý tán thành công tác của Ủy ban nhân dân quận. Điều này làm Cố Khải Minh có phần xấu hổ, sau khi nhận ra sự độ lượng của Bành Viễn Chinh vượt ra ngoài trí tưởng tượng của mình, Cố Khải Minh cũng bớt đi một phần băn khoăn.

Y dần dần nhận ra, thật ra thì đường lối thi hành biện pháp chính trị của hai người cũng không trái ngược. Chỉ có điều, tầm nhìn của Bành Viễn Chinh xa rộng hơn, còn y, do bị giới hạn bởi thời đại và tầm nhìn, ý tưởng quyết sách tương đối hẹp hơn.

Tháng cuối cùng của năm 95 nhanh chóng qua đi, trước tết năm 96, các số liệu thống kê được đưa ra. Bất kể là tổng sản lượng kinh tế quốc dân hay thu nhập bình quân đầu người hoặc mức độ tăng trưởng của khu vực thành thị và nông thôn, đều tăng 120 phàn trăm trở lên. Tốc độ tăng trưởng như vậy, đừng nói là ở tỉnh Giang Bắc, mà dõi mắt khắp cả nước, cũng làm cho người ta phải nể.

Do có mấy dự án về thương mại hậu cần được đưa vào hoạt động, thu hút một số lượng lớn nhân khẩu. Cuối năm đó, số nhân khẩu thường trú từ hơn một trăm ngàn, thoáng cái đã tăng lên thành ba trăm sáu, ba trăm bảy mươi ngàn.

Quận Kiến An chợt trở thành nơi tập trung mọi ánh mắt của lãnh đạo cao tầng cho đến dân chúng bình thường. Từ một huyện nghèo khó vô danh, đến một quận có nền kinh tế mạnh số một số hai toàn tỉnh, có thể nói đã trở thành một điển hình kiểu mẫu trong cải cách và mở cửa.

Tết âm lịch vừa qua khỏi, tổ quay phim Tiên Phong kết thúc mấy tháng quay phim, trở lại Thủ đô, bước vào giai đoạn sản xuất hậu kỳ. Bành Viễn Chinh nghe nói, bộ phim sẽ được chiếu vào tháng 4, Ban Tuyên giáo Trung ương và các ngành có liên quan còn muốn tổ chức một buổi lễ ra mắt bộ phim.

Những ngày nghỉ Tết qua nhanh, Phùng Thiến Như đưa hai đứa bé sang Mỹ làm ăn. Dĩ nhiên, Mạnh Lâm đi cùng với cô. Không có người lớn đi kèm, bà Phùng không cho phép đưa hai đứa bé đi.

Trước khi Bành Viễn Chinh về Tân An, Phùng lão gọi hắn vào Đại Hồng Môn.

Hai năm qua, ông rất hiếm khi gọi hắn vào Đại Hồng Môn, mà ông cháu chỉ gặp nhau ở biệt thự của Phùng gia. Lần này, ông cụ cho thư ký gọi điện bảo hắn đến, có vẻ hơi khác thường.

Mười giờ sáng, trời nắng đẹp, tiết xuân se lạnh.

Bành Viễn Chinh lên một chiếc xe màu đen của Cục Cảnh vệ Trung ương, lái vào bên trong Đại Hồng Môn, chạy thẳng tới nhà của Phùng lão. Vào cửa, bà Phùng không có ở nhà, chỉ có một mình Phùng lão. Dĩ nhiên, còn có một số nhân viên làm việc.

Bành Viễn Chinh lẳng lặng đứng ở cửa thư phòng, đưa mắt nhìn.

Sau chiếc bàn gỗ lim đọc sách, Phùng lão mặc một bộ thường phục, tay cầm bút lông, nín thở chăm chú viết chữ.

Viết xong, Phùng lão thở phào một cái, để bút xuống, ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, mỉm cười, ngoắt ngoắt tay:

- Viễn Chinh, vào đi.

Bành Viễn Chinh cười đi vào, chỉ thấy tám chữ to nhẹ nhàng thanh thoát như rồng bay phương múa: Biết khó vẫn tiến, nước xiết nên lui.

Phùng lão cầm lấy chiếc khăn bên án lau tay, thản nhiên nói:

- Viễn Chinh, bốn chữ trước là ông viết cho cháu, bốn chữ sau là cho chính ông.

Sống trên đời, bất chấp khó khăn, càng bị áp chế càng phải mạnh mẽ, người trẻ tuổi nên như thế. Tuy nhiên, đến một thời điểm nào đó, chúng ta cần học cách lui bước.

Bành Viễn Chinh giật mình, ngẩng nhìn ông nội, ánh mắt kinh ngạc mà chấn động, nhưng rồi hắn lấy lại bình tĩnh.

Phùng lão gật đầu thừa nhận, đầy thâm ý nói:

- Cháu đoán không sai, ông nội muốn rút lui. Không nên muốn quá nhiều, tuổi đã cao, không thể cứ ở mãi địa vị cao, phải giao đất nước cho những người trẻ tuổi. Hội nghị năm tới, không chỉ có ông, mà mấy lãnh đạo khác cũng muốn rút lui. Đất nước có nhiều người tài, người mới thay người cũ, đó là quy luật lịch sử.

Phùng lão quay lại nhìn Bành Viễn Chinh:

- Cháu có biết tại sao hôm nay ông gọi cháu đến không?

Bành Viễn Chinh thở dài một cái, im lặng gật đầu.

- Con đường kế tiếp, cần một mình cháu đi. Tương lai có thể đi được bao xa, chỉ có thể xem ở bản lĩnh của cháu, cũng tùy ở vận may của cháu.

Bành Viễn Chinh dè dặt ngồi trên ghế đối diện với ông nội, lưng thẳng tắp.

- Cho tới bây giờ, việc cháu làm được không tệ, danh tiếng cũng không tệ, thành tích rất khá, đánh giá từ trên xuống dưới, căn bản đạt yêu cầu của ông.

Phùng lão lại nói:

- Những năm qua, cháu không trực tiếp dùng quan hệ trong nhà, dĩ nhiên các việc mờ ám không phải không có…

Phùng lão nói tới đây, khẽ mỉm cười.

Bành Viễn Chinh xấu hổ, biết Phùng lão muốn nói đến việc mình giúp đưa ra thị trường cho mấy tập đoàn công ty, đúng là không có gì qua được mắt của ông. Chẳng qua là ông cụ không nói gì thôi.

- Cháu không cần căng thẳng, ông biết cháu không làm chuyện riêng, cũng không phô trương với người ngoài. Điều khó làm là, cháu là cháu của ông, nhưng cháu vẫn có thể giữ im lặng, điều này làm ông không ngờ.

Phùng lão vừa nói, mắt sáng lên.

Không công khai tuyên bố và không để Bành Viễn Chinh nhận tổ tiên, là Phùng lão có suy tính sâu xa; nhưng về sau, thật lòng Phùng lão cũng không tin rằng Bành Viễn Chinh có thể giữ được bí mật này lâu dài. Đến một lúc nào đó, tin này sẽ lan truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết, Phùng lão cũng chuẩn bị sẵn sàng chính thức công khai thân phận của Bành Viễn Chinh.

Không ngờ, mấy năm trôi qua, Bành Viễn Chinh vẫn khiêm tốn giấu mình như vậy, Phùng lão rất kinh ngạc và tán thưởng. Người trẻ tuổi có thể giữ được sự bình thản như vậy, biết ẩn nhẫn như vậy, ít nhất cho thấy tính cách Bành Viễn Chinh uyển chuyển hơn thanh niên bình thường, mà tâm tính thì lão luyện, vững vàng hơn, vượt xa bạn cùng lứa tuổi.

- Đã như vậy, vậy thì tùy cháu tự quyết định lấy.

Phùng lão vừa nói vừa rút ra một cuốn sổ ghi chép:

- Ông định ra một quyển sách, đây là những gì ông viết trong gần mười năm, nói công khai hoặc nửa công khai về một số điều, cháu cầm đi hiệu đính giùm cho ông.

Bành Viễn Chinh nghiêm trang nhận lấy, trong lòng hắn hiểu rất rõ, ông cụ không hẳn muốn hắn giúp hiệu đính bản thảo, mà là cố ý để hắn xem những điều viết trong bản thảo này. Lên đến cấp độ của Phùng lão, lời nói cũng không phải tùy tiện mà nói, mà mỗi câu, mỗi chữ đều gắn liền với vận nước. Để cho Bành Viễn Chinh xem chúng, một lần nữa chứng tỏ sự coi trọng của ông cụ đối với hắn.



Từ Đại Hồng Môn, Bành Viễn Chinh đi thẳng ra sân bay, bay về Giang Bắc. Mạc Xuất Hải phái xe đến sân bay tỉnh lỵ đón hắn. Trước lúc lên xe, Bành Viễn Chinh mua một tờ báo chiều Giang Bắc, lên xe lật xem.

Trên trang hai, hắn thấy một bài báo về quận Kiến An, với tiêu đề chữ lớn màu đen “Kinh tế quận Kiến An đạt được bước tiến lớn, một năm tăng lên ba bậc”, bèn đọc kỹ một lượt.

Bài báo bắt đầu từ lễ khởi công xây dựng cơ sở sản xuất điện thoại di động, đồng thời cũng tuyên truyền về các dự án xây dựng của quận Kiến An, hiển nhiên là một bài báo ve vuốt theo kiểu “khuyến khích đoàn kết ổn định”, Bành Viễn Chinh xem qua một lượt liền mất hứng. Đặc biệt có một đoạn khiến hắn phải cau mày: “Được biết, tổng sản lượng kinh tế của quận Kiến An đã đưa quận trở thành quận đứng đầu toàn tỉnh, chiếm hơn 60 phần trăm tổng sản lượng kinh tế của thành phố Tân An. Người có trách nhiệm liên quan của chính quyền quận Kiến An nói, từ năm nay đến cuối năm 97, toàn quận sẽ xây dựng mới 61 dự án, đưa tổng sản lượng kinh tế lên gấp hai lần, bình quan thu nhập đầu người tăng 60 phần trăm trở lên…”

Bành Viễn Chinh tức giận ném tờ báo xuống, trầm giọng mắng:

- Lời lẽ rỗng tuếch, ăn nói bừa bãi, xằng bậy!

Bành Viễn Chinh nói lớn, tài xế đang chăm chú lái xe sợ hết hồn, nhưng không dám nói gì, chỉ im lặng vờ như không nghe thấy.

Tình hình kinh tế ở quận phát triển là không sai, nhưng cũng không đến mức chiếm 60 phần trăm tổng sản lượng kinh tế thành phố, càng không có chuyện sang năm tăng gấp hai lần, đây không phải là phóng đại hay sao?

Bành Viễn Chinh không rõ là phóng viên viết ẩu, hay là người trong quận nói lung tung. Hắn lấy di động gọi cho Quận ủy.

Người nhận điện thoại là nhân viên Tiểu Triệu, nghe ra giọng của Bành Viễn Chinh, lập tức đứng thẳng lưng, kính cẩn chào:

- Bí thư Bành!

- Ừ, Tiểu Triệu, cậu hỏi Ban tuyên truyền một chút, xem người nào hai ngày nay nhận phỏng vấn của báo chiều Giang Bắc, xong rồi gọi lại cho tôi!

Bành Viễn Chinh nói xong liền cúp điện thoại.

Dic nhiên Tiểu Triệu không dám chậm trễ, vội hỏi rõ tình hình, rồi lập tức gọi lại cho Bành Viễn Chinh:

- Bí thư Bành, Ban tuyên truyền nói là ngày hôm trước phóng viên bao chiều Giang Bắc tới phỏng vấn, Ban tuyên truyền phối hợp với Chủ nhiệm Tiền ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nhận phỏng vấn.

Chủ nhiệm Tiền mà Tiểu Triệu nói tới, chính là Phó chánh văn phòng Tiền Học Ngữ ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, nguyên là Chánh văn phòng xử lý khẩn cấp, thay Trí Linh phụ trách công tác của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện.

/660

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status