Chàng Trai Năm Ấy

Chương 1.2

/29


Sau khi ăn trưa cùng với hai anh em nhà họ Quý, Bạc Hà cảm ơn, từ chối để Quý Phong đưa cô về, bảo anh đưa Quý Vân đến trường học là được rồi. Nhìn bọn họ lên xe rời đi, cô lập tức móc điện thoại ra gọi cho An Nhiên.

Điện thoại vang lên bốn, năm tiếng chuông, An Nhiên mới nghe máy, giọng nói vô cùng khổ sở: “Bạc đại tiểu thư à! Đêm qua mình tăng ca đến tận ba giờ mới ngủ đó! Lúc này cậu gọi điện thoại làm mình tỉnh, thực sự là muốn đòi mạng của mình mà…”

Bạc Hà chỉ dùng một câu nói liền cắt đứt lời oán thán liên miên không dứt của cô ấy: “An Nhiên, cậu đoán xem vừa rồi mình nhìn thấy ai? Tịch – Duệ – Nam.”

An Nhiên ở đầu dây bên kia im bặt, rất nhanh sau đó giống như chú vịt bị giẫm vào chân, lớn tiếng kêu lên ầm ĩ: “Tịch Duệ Nam? Cậu nói cậu nhìn thấy Tịch Duệ Nam? Đã chín năm không gặp cậu ấy rồi, có phải cậu ấy vẫn đẹp trai giống như trước kia không?”

Bạc Hà hận rèn sắt không thành thép. “Cậu thì chỉ nhớ đến điểm này, đúng là kẻ lấy dung mạo đánh giá con người.”

“Ngôi sao của Thanh Châu nhất trung[1] chúng ta, anh chàng đẹp trai No.1 trong trường được các nữ sinh công nhận, mình làm sao có thể quên được chứ? Năm đó cậu ấy dù sao cũng là người tình trong mộng của mình, mình từng thích cậu ấy giống như thích minh tinh vậy…”

An Nhiên bắt đầu không ngừng cảm khái, thực sự chẳng giống một cô gái đã hai mươi tư tuổi, ngược lại giống như nháy mắt đã xuyên không về quãng thời gian chín năm trước đây, quay về làm cô nữ sinh trung học mười bốn, mười lăm tuổi vô cùng ấu trĩ. Bạc Hà không nhẫn nại cắt ngang lời cô ấy: “Đủ rồi, đủ rồi, cậu đã xong chưa vậy? Còn nói tiếp nữa mình sẽ ghi âm lại gửi cho Phó Chính nghe.”

Phó Chính là bạn trai của An Nhiên, nghề nghiệp rất đặc biệt, là một cảnh sát tuần tra. Hằng ngày, anh mặc cảnh phục, dáng vẻ uy nghiêm đi tuần tra trên các con đường trong thành phố trấn áp phần tử phạm tội. Đương nhiên không phải chỉ là trấn áp, thật sự có những kẻ còn to gan phạm tội giữa ban ngày, anh phải anh dũng đấu tranh với bọn chúng.

An Nhiên quen biết Phó Chính, chính là bởi tận mắt chứng kiến một màn đặc sắc khi anh đấu tranh với tội phạm.

Hôm đó ở trên đường, một cô gái bị cướp túi xách, sự việc như thế này ở thành phố chẳng có gì mới mẻ. Khi tiếng hét thất thanh “Cướp, cướp” vang lên, những người đi trên đường tuy đều nhìn về phía phát ra âm thanh đó, nhưng không một ai đứng ra giúp bắt cướp cả. Thời buổi này, công dân dũng cảm làm việc nghĩa còn quý hiếm hơn cả gấu trúc. May mà có đồng chí cảnh sát nhân dân Phó Chính đang đi tuần tra đến chỗ này, lập tức đuổi theo. Anh cất bước chạy nhanh như gió, tên cướp xui xẻo không thoát được, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp, người và tang vật đều bị bắt về quy án.

Tên cướp đó chắc đã hành nghề lâu năm, chẳng hề sợ hãi, chỉ buồn bực, chán nản nhìn anh. “Tôi xin đó, cảnh sát đại ca, anh cũng chạy nhanh quá nhỉ. Anh có phải là người không? Anh thực sự giống như báo vậy.”

An Nhiên kể lại tình huống này cho Bạc Hà nghe, không ngừng cường điệu cô đã bị tinh thần “dũng cảm đấu tranh với phần tử phạm tội” của Phó Chính chinh phục như thế nào, hoa đào bay đầy mắt. “Cậu có biết không? Không chỉ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà mỹ nhân cũng khó qua ải anh hùng, cho nên khi đó mình đã hạ quyết tâm phải chinh phục anh ấy.”

Lúc An Nhiên nói câu cuối cùng kia, khua tay hùng hồn như tướng quân thống lĩnh vạn quân ra trận. Bạc Hà lại hếch mũi nhạo báng: “Thôi xin cậu, mình còn không biết cậu thế nào sao? Nếu như anh cảnh sát đó không phải là một anh chàng đẹp trai thì anh ta có anh hùng cái thế hơn nữa cậu cũng sẽ không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Cặp mắt đào hoa của cậu, lúc dò quét người khác giới chỉ nhìn thấy mấy anh chàng đẹp trai thôi.”

An Nhiên hùng hồn nói: “Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, mình thích những người đẹp trai thì sao chứ?”

Bạc Hà trừng mắt lườm. Có thể làm sao? Chẳng ai có thể làm gì cô ấy cả!

An đại mỹ nữ sau khi hạ quyết tâm, chẳng mấy chốc đã tóm được đồng chí Phó Chính. Bạc Hà đến thành phố cảng này, sau khi nối lại quan hệ với An Nhiên, cô ấy đã nôn nóng khoe khoang với cô về anh bạn trai làm cảnh sát: “Ý trung nhân của mình là anh hùng cái thế!”

Bạc Hà nín cười không được, thuận theo lời của cô ấy nói tiếp: “Xin hỏi tên của anh ta có phải là Chí Tôn Bảo hay là Tôn Ngộ Không không?”

An Nhiên vô cùng kiêu ngạo. “Tuy không tên là Chí Tôn Bảo hay Tôn Ngộ Không nhưng làm công việc “trừ yêu hàng ma” giống như vậy. Anh trai cảnh sát của mình trừ bạo an dân, tạo phúc một phương đó, là anh hùng trong lòng mình.”

[1] Trường trung học số một của Thanh Châu, tỉnh Sơn Đông.

Sau khi hẹn thời gian gặp mặt, An Nhiên đưa anh cảnh sát đẹp trai đến để Bạc Hà nhận xét, giống như hồi học cấp ba bọn họ cùng nhau phê bình, nhận xét về những nam sinh trong trường.

Phó Chính đích xác là một thanh niên rất được, cao lớn, anh tuấn, có sự bình tĩnh, trầm lắng do nghề nghiệp tạo thành nhưng lại không hề thiếu sức sống của tuổi trẻ. Anh tự giới thiệu rất thú vị: “Tôi tên là Phó Chính. Bố tôi họ Phó, mẹ tôi cũng họ Phó, cho nên tên của tôi là Phó Chính, phụ với phụ[1] thành chính.”

Bạc Hà có ấn tượng rất tốt với Phó Chính, ngầm nói với An Nhiên: “Phó Chính này thực sự rất được, tướng mạo đoan chính, nhân phẩm cũng đường đường chính chính, không phải là loại người chỉ được cái mã ngoài. Sau này cậu hãy toàn tâm toàn ý ở bên anh ấy đi, có cái cây này, cậu có thể không cần tiếp tục lãng phí thời gian trong rừng rậm nữa rồi!”

Bốn năm học đại học, An Nhiên đã từng yêu đương n lần nhưng không lần nào là động lòng thực sự. Cô còn tràn đầy lý lẽ: “Trong rừng rậm nhiều cây như vậy, mình làm sao biết được cái cây nào thích hợp với mình nhất chứ? Đương nhiên phải lựa chọn, tìm kiếm thật cẩn thận.”

Bạc Hà chẳng dễ dàng khen ngợi một người con trai nào, nên đánh giá của cô về Phó Chính khiến An Nhiên vô cùng vui mừng, lập tức gật đầu thật mạnh, cười hi hi, nói: “Mình biết, mình biết, mình đã chuẩn bị treo chết trên cái cây này rồi.”

Lúc này Bạc Hà dùng Phó Chính để uy hiếp An Nhiên hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, cô bạn chẳng thèm quan tâm: “Anh ấy sẽ không để ý đâu, anh ấy biết mình đến từ hành tinh “không đa tình thì sẽ chết”. Đúng rồi Bạc Hà, cậu nhìn thấy Tịch Duệ Nam ở đâu?”

Bạc Hà kể lại một lượt sự việc đã xảy ra. An Nhiên nghe thấy liền rối rít: “Người anh trai trên danh nghĩa kia của cậu vừa mở cửa xe thì đập vào Tịch Duệ Nam, oa, đây thật sự là quá trùng hợp! Mình không ngờ Tịch Duệ Nam cũng ở thành phố này.”

Thực sự rất trùng hợp, Bạc Hà cắn môi dưới, nghĩ ngợi, nếu như không phải là cô sốt ruột gọi cuộc điện thoại đó, Quý Phong sẽ không vội vàng mở cửa xe, cũng sẽ không đụng phải anh ta. Lần trùng phùng này, thực sự là rất ngẫu nhiên.

“Chín năm không gặp, Tịch Duệ Nam bây giờ trông như thế nào? Năm đó mình phong cậu ấy làm “Leonardo” của Thanh Châu nhất trung, thời gian trước đọc báo thấy Leonardo cũng già rồi, còn phát tướng nữa, thực sự là không thể lọt vào mắt được nữa. Nhưng mà anh ta già rồi, còn Tịch Duệ Nam thì lại lớn lên, nhất định là từ anh chàng đẹp trai nhỏ biến thành anh chàng đẹp trai lớn nhỉ?”

Vấn đề An Nhiên quan tâm, Bạc Hà né tránh không đáp, chỉ nói với cô ấy: “Mình nhìn bộ dạng của anh ta có vẻ sa sút.”

Trong giây phút giáp mặt ngắn ngủi vừa rồi, Bạc Hà dễ dàng nhìn ra chiếc xe đạp nửa mới nửa cũ của Tịch Duệ Nam chẳng phải là hàng tốt gì, mà đồ trước đây anh ta dùng, chẳng có cái nào không phải là đồ tốt. Còn nhớ thời cấp ba, chiếc xe địa hình hàng hiệu của anh ta cũng đủ để mua mấy chiếc xe bình thường khác. Có câu nói, từ nghèo chuyển sang giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo mới khó, nếu như gia cảnh anh ta vẫn đủ tốt thì không có lý do gì lại dùng hàng rẻ tiền.

An Nhiên rất kinh ngạc. “Sa sút rồi? Làm sao có thể chứ? Nhà bọn họ trước đây chẳng phải có rất nhiều tiền sao?”

“Đời có lúc này lúc khác, có lẽ bị khủng hoảng kinh tế làm cho phá sản cũng nên.”

“Nếu đây là sự thật, vậy cậu ấy đúng là quá xui xẻo. Đã trải qua những ngày tháng giàu có rồi lại sống những ngày tháng nghèo túng, sẽ rất khó chấp nhận hiện thực.”

Bạc Hà lạnh lùng “hừ” một tiếng. “Khó chấp nhận sao? Nhưng mình còn muốn anh ta càng khổ sở hơn nữa.”

“Ý gì vậy chứ?” An Nhiên không hiểu.

“An Nhiên, cậu bảo Phó Chính nhà cậu nhờ cậy mạng lưới cảnh sát điều tra xem Tịch Duệ Nam sa chân ở chốn nào trong thành phố này. Nếu như anh ta thật sự sa sút rồi, mình phải đi tát nước theo mưa.”

An Nhiên lớn tiếng kêu: “Bạc Hà, cậu không phải định làm thế chứ? Tát nước theo mưa là chuyện chỉ tiểu nhân mới làm, cậu vẫn luôn là người đại lượng…”

Bạc Hà không muốn giải thích, liền cắt ngang lời của cô ấy: “Đại lượng thì cũng phải xem là đối với ai nữa, đối với gã Tịch Duệ Nam này, mình phải là tiểu nhân, phải nhỏ mọn như vậy. Trước đây anh ta cậy nhà có tiền chẳng coi ai ra gì, muốn gì được nấy, bây giờ anh ta sa sút rồi, mình nhất định sẽ dậu đổ bìm leo. Mình phải một gậy đập ngã anh ta, sau đó giẫm thêm một vạn nhát, để anh ta vĩnh viễn chẳng thể siêu sinh.”

Năm đó gia cảnh nhà họ Tịch giàu có, dùng tiền sai thần khiến quỷ, Bạc Hà mặc dù hận Tịch Duệ Nam đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chẳng thể làm gì. Còn bây giờ… có lẽ là lúc “quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”.

[1] 傅: Chữ này có hai âm đọc là “phó” và “phụ”.

4

Sau khi đưa Quý Vân đến trường học, Quý Phong lái xe quay về nhà thay quần áo, buổi chiều chuẩn bị đi làm. Hà Uyển vừa nhìn thấy anh liền hỏi: “Sinh nhật của Bạc Hà tổ chức thế nào, có vui không?”

“Không vui lắm.” Quý Phong báo cáo đúng sự thật. “Em ấy hình như gặp một người khiến em ấy vô cùng không vui.”

Không giống như đại đa số các cậu con trai khác, Quý Phong và mẹ kế có quan hệ rất tốt. Bởi vì mẹ ruột của anh sau khi sinh anh chưa được một năm thì bị bệnh qua đời, anh không có chút ấn tượng nào về bà. Đến sáu, bảy tuổi, sau khi Hà Uyển được gả vào Quý gia, bà quan tâm, yêu thương anh như là mẹ ruột nên tình cảm của anh với mẹ kế vô cùng hòa hợp, cũng gọi bà là mẹ thân thiết giống như Quý Vân, hầu hết mọi chuyện đều không giấu bà.

Sau khi Hà Uyển nghe Quý Phong kể chuyện xảy ra buổi trưa, liền nói: “Chắc là người con bé quen biết ở Thanh Châu, con nói người thanh niên đó rất đẹp trai, có lẽ là bạn trai trước đây của con bé cũng chưa biết chừng.”

Quý Phong cũng đoán như thế, bởi vì Bạc Hà và anh chàng kia rõ ràng quen biết nhau, nhưng biểu hiện lại giống như người qua đường xa lạ, trong sự lạnh nhạt thậm chí còn có ý thù hận và đối đầu, đây chắc chắn không phải là chuyện trở mặt thành thù của bạn bè bình thường.

“Mẹ, chuyện của Bạc Hà ở Thanh Châu trước đây mẹ không biết chút nào sao?”

Hà Uyển bất lực lắc đầu. “Sau khi mẹ ly hôn với bố con bé, ông ấy lập tức đưa Bạc Hà chuyển nhà, không cho mẹ gặp lại con gái. Nhiều năm như vậy rồi, mẹ vẫn không hề có tin tức của họ.”

“Cho đến năm ngoái, chú Bạc phát hiện mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, chú ấy mới đưa Bạc Hà đến tìm mẹ. Thực ra cách làm này của chú ấy rất không nên, ly hôn là chuyện của hai người lớn, vì sao lại bắt trẻ con mất đi tình yêu của mẹ.”

Hà Uyển im lặng. Bạc Gia Khánh là người ít học, ông ấy không hiểu những điều này. Ông ấy chỉ biết nếu như Hà Uyển một mực muốn ly hôn thì đừng nghĩ đến việc gặp lại con gái nữa. Bạc Hà năm đó mới bốn tuổi, người làm mẹ là bà lại vắng mặt trong những năm tháng trưởng thành của con gái, cho đến tận hai mươi năm sau mới gặp lại được thì con gái đã trưởng thành rồi. Bạc Hà cùng với bố ruột đến bệnh viện nổi tiếng nhất của thành phố cảng biển này khám bệnh, bà nhận được điện thoại của Bạc Gia Khánh, lúc đi đến đó vô cùng kích động. Trong phòng bệnh trắng tinh, sạch sẽ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bạc Hà, lời chưa thoát ra khỏi miệng, bà đã không kìm nén được nghẹn ngào.

Ngược lại, Bạc Hà nhìn thấy bà lại vô cùng bình tĩnh, khách sáo giống như tiếp đón một người họ hàng ít qua lại: “Xin chào, đến rồi, ngồi đi, uống trà.” Gần như không có câu nào vượt quá hai chữ. Không phải là cố ý lạnh nhạt mà là thực sự không quen biết, hai mươi năm trường, tháng năm kéo dài khoảng cách khiến cô cảm thấy xa lạ với người mẹ ruột này. Cô thậm chí không oán hận bà, bởi vì không quan tâm, quan tâm mà không có được thì lòng mới ôm oán hận. Mà có mẹ ruột hay không, đối với cuộc sống của cô rõ ràng không có ảnh hưởng gì, cô vẫn luôn hưởng thụ tình yêu thương dạt dào của bố.

Cho nên, mẹ con gặp lại nhau sau hai mươi năm, Bạc Hà chỉ khách sáo, lịch sự chào hỏi, không ôm đầu khóc lóc đau đớn, cũng không mặt đầy oán hận. Biểu hiện của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Hà Uyển ủ rũ và cảm thương vô hạn.

Sau khi nói chuyện điện thoại với An Nhiên, Bạc Hà về thẳng nhà.

Căn nhà này là một căn hộ chung cư nhỏ mà Quý gia từng sống trước đây, kết cấu hai phòng hai sảnh, vô cùng ấm áp, trang nhã. Sau khi Bạc Hà cùng bố đến thành phố cảng này khám bệnh, Hà Uyển ban đầu muốn đón cô về nơi ở hiện tại của bà nhưng cô một mực không chịu. Dù là người thân đi chăng nữa, đối với cô đó cũng là nhà của người khác, cô sẽ sống không thoải mái, tự nhiên.

Cuối cùng Hà Uyển đành sắp xếp để cô sống một mình ở căn hộ chung cư nhỏ này. Từ sống tạm chuyển thành sống lâu dài, sau khi bố qua đời, chỗ này trở thành căn nhà thứ hai của cô.

Trên tường treo di ảnh của bố đẻ Bạc Gia Khánh. Một khuôn mặt đen gầy gò, mỉm cười ôn hòa, hiền lành. Cô đi đến gần, nhìn cả nửa ngày mới khẽ giọng nói một câu: “Bố, hôm nay con gặp Tịch Duệ Nam rồi. Bố còn nhớ anh ta không?”

Bạc Gia Khánh trong bức ảnh chỉ hiền lành mỉm cười, nhìn cô.

Bên ngoài cửa sổ là bức tranh đầu hạ có hoa cỏ nơi nơi, cây ngô đồng mọc cao xòe tán lá màu xanh bích, một đàn chim đập cánh từ trên cây bay lên trời xanh, tiếng chim hót trong trẻo vui tai giống như hợp âm trôi chảy của tiếng đàn guitar, nhảy nhót trong ánh mặt trời rực rỡ buổi ban trưa.

Bạc Hà đi đến trước cửa sổ, hơi khép mắt lại, ánh nắng ấm áp phủ một màu vàng óng lên mí mắt cô. Thời gian như con nước triều của biển cả đến rồi lại đi, bãi biển nương dâu lặng lẽ đổi dời, mà ánh sáng và nhiệt độ của vầng thái dương lại từ đầu chí cuối không biến đổi. Giống hệt như khung cảnh đầu hạ của nhiều năm trước đây, cũng ấm ấp như vậy, phủ khắp lên người cô…

Đầu hạ năm đó, Bạc Hà chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, đang học mẫu giáo. Buổi trưa tan học, bố Bạc Gia Khánh đến đón cô đi ăn tiệc.

Lúc biết được đi ăn tiệc, Bạc Hà vô cùng vui mừng, nhảy nhót khắp nơi. Trẻ con đều thích náo nhiệt, nhất là được đi ăn tiệc cùng người lớn, bởi vì vừa được ăn ngon vừa được chơi vui.

Hôm đó là tiệc rượu của nhà Tịch Văn Khiêm, ông chủ của Bạc Gia Khánh. Tịch Văn Khiêm là nhân vật trẻ tuổi có tài. Lúc đầu ông ta chỉ là một nhân viên bình thường ở Thanh Châu, nhắm chuẩn thời cơ của cuộc cải cách mở cửa, quyết đoán vứt bỏ bát cơm sắt, thôi việc ra ngoài kinh doanh, rất nhanh chóng đã đào được “xô vàng” đầu tiên, sau đó thuận buồm xuôi gió phất lên. Lần này đón sinh nhật thứ ba mươi lăm, ông ta mở tiệc ở nhà hàng lớn nhất Thanh Châu, khách mời ngồi đầy chỗ, còn liên tục tăng thêm bàn.

Tiệc của Tịch gia là bữa tiệc ngon nhất mà Bạc Hà từng được ăn, rất nhiều đồ ăn cô còn chưa được nhìn qua, ví dụ như tôm hấp và cua hấp, nên chẳng biết phải ăn như thế nào.

Đầu những năm 90 của thế kỷ 20, ở một thành phố nội địa nhỏ bé như Thanh Châu này, bữa cơm của gia đình bình thường chẳng mấy khi có hải sản, rất nhiều người còn chưa từng được nhìn thấy. Bạc Hà cầm càng cua cắn một miếng, suýt chút nữa thì gãy mất một chiếc răng sữa. Bạc Gia Khánh là tài xế riêng của Tịnh Văn Khiêm nên cũng hiểu biết khá nhiều, biết cách ăn những hải sản này, nên ông nhanh chóng bóc cua cho con gái ăn.

Lúc ăn tiệc, trẻ con luôn ăn no nhanh nhất. Bởi vì miệng thèm, đồ ăn vừa lên bàn liền ăn lấy ăn để, đồ ăn được đưa lên một nửa thì đã no rồi, không ăn nổi nữa, sau đó liền rời khỏi bàn chạy qua chạy lại chơi. Bạc Hà cũng như vậy, vừa ăn no lập tức xuống bàn đi chơi với mấy đứa trẻ con do khách đi dự tiệc dẫn theo.

Năm, sáu đứa trẻ tuổi sàn sàn nhau hầu hết đều là con gái. Ngoại trừ Bạc Hà để tóc ngắn, mặc đồ thể thao ra, những bé gái khác đều chải đầu tết tóc, mặc váy xinh xắn, trông rất giống các tiểu hoa tiên tử. Chẳng có cách nào, Bạc Gia Khánh là một người ít học, không biết cách ăn vận cho con gái. Ông không biết làm thế nào để tết tóc cho con nên vẫn luôn cắt tóc ngắn cho cô. Váy thì cũng từng mua mấy bộ, nhưng Bạc Hà từ nhỏ đã cùng chơi với một đám trẻ con trong khu phố, mặc váy chơi rất bất tiện nên không thích mặc. Lâu dần cô trở thành một cô bé trông chẳng khác nào một cậu nhóc con.

Chỉ có duy nhất một cậu con trai, nhưng trong tất cả các bé gái không có ai xinh đẹp bằng cậu. Thực sự là mày thanh mắt tú, môi hồng răng trắng, đặc biệt là đôi mắt rất to được hàng lông mi vừa dài vừa cong bao bọc, thanh khiết giống như hồ nước nơi rừng thẳm, có thể phản chiếu tất cả sự thuần khiết, đẹp đẽ của trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.

Các bé gái giống như hoa tiên tử đều muốn chơi cùng với cậu, cất tiếng gọi “Nam Nam, Nam Nam”. Cậu lại chẳng buồn để ý, vừa quay đầu nhìn thấy Bạc Hà thì vô cùng vui vẻ, chạy đến hỏi cô: “Chơi binh bắt giặc không?”

“Binh bắt giặc” là trò chơi bọn con trai khi đó rất thích chơi cùng nhau, đầu tiên là vẽ một vòng tròn trên mặt đất, “giặc” đứng ở trong vòng tròn, “binh” đứng ở ngoài vòng tròn, sau khi “giặc” chạy ra khỏi vòng tròn thì “binh” có thể đi bắt, một đuổi một trốn, nếu như “giặc” chạy không thắng được thì khi đó phải nhanh chóng trốn vào trong vòng tròn. Trò chơi này có tính mạo hiểm, rất được các cậu bé yêu thích, các bé gái đương nhiên là không thích trò chơi đuổi bắt như thế này, nhưng Bạc Hà không giống vậy, cô bé thích chơi trò chơi của con trai, ở trường mẫu giáo cũng thường chơi trò này cùng các bạn trai, bây giờ nghe thấy liền vui mừng hớn hở gật đầu. “Được.”

Khách sạn nơi Tịch gia tổ chức tiệc là khách sạn Hoa Viên, sảnh ở tầng trệt có một vườn hoa nhỏ đúng như tên của nó. Vườn hoa lớn bằng khoảng một sân chơi bóng rổ, trồng mấy cây trúc, vài cây chuối và nhiều loại hoa, còn có một hồ nước hình tròn nữa, trong hồ đặt một hòn giả sơn nhỏ, bắt chước kiểu đình viện Giang Nam. Hoa viên nhỏ đối diện với một hàng cửa sổ kính của phòng tổ chức tiệc, lại có cửa để đi từ trong ra vườn, đương nhiên trở thành chỗ chơi tốt nhất cho hai đứa trẻ con. Gạt đi nhóm hoa tiên tử nhỏ kia, hai đứa chạy vào vườn hoa chơi “binh bắt giặc”.

5

Trước khi đi ra ngoài chơi, Bạc Hà đã nói với bố Bạc Gia Khánh: “Bố ơi, con và cậu ấy đi ra vườn hoa bên ngoài chơi.”

Cô vừa nói vừa chỉ vào cậu bé ở bên cạnh. Bạc Gia Khánh vừa nhìn thấy cậu bé liền nở nụ cười, gật đầu. “Được, được, con đi chơi với Nam Nam thật vui nhé!”

Bạc Hà và cậu bé tên Nam Nam này chơi cực kỳ hăng say trong khu vườn nhỏ, lúc thì cô làm “giặc”, lúc thì cô làm “binh”, vai diễn lần lượt thay nhau. Hai đứa trẻ giống như hai chú ngựa con vui vẻ tung tăng chạy nhảy trong vườn hoa.

Sau khi chơi một hồi, hai đứa trẻ bị ánh mặt trời nóng hừng hực giữa trưa làm cho mồ hôi nhễ nhại, thêm vào đó vừa mới ăn no xong đã chạy đi chạy lại, chẳng mấy chốc cũng mệt rồi. Trong vườn hoa có một khóm trúc mọc um tùm, bên dưới có đặt một chiếc ghế đá, Nam Nam vẫy tay gọi Bạc Hà cùng đến đó ngồi, nghỉ một chút rồi lại chơi tiếp.

“Cậu tên là gì?” Nam Nam lúc này mới nhớ ra phải hỏi tên của người bạn cùng chơi.

“Tên tôi là Bạc Hà.”

“Bạc Hà.” Nam Nam chớp mắt, cặp mắt to tròn, đen láy của cậu nhìn Bạc Hà, dường như nghĩ đến điều gì đó, móc từ trong túi ra cái hộp nhỏ. “Là Bạc Hà này phải không?”

Bạc Hà chăm chú nhìn, trên tay cậu ta là một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp màu xanh, trên nắp hộp in rất nhiều chữ, cô vừa mới vào lớp mẫu giáo lớn, vẫn chưa nhận được nhiều mặt chữ, nhưng vừa nhìn đã nhận ra ngay trong đó có tên mình – Bạc Hà. Cô vô cùng kinh ngạc gật đầu. “Đúng, đây chính là tên của tôi, vì sao lại có trên chiếc hộp này?”

Nam Nam lớn tiếng bật cười, tiếng cười của cậu trong trẻo như tiếng kèn trumpet. “Đây là kẹo cao su hương vị bạc hà, tên của cậu hóa ra là tên của kẹo đó! Thật thú vị!”

Kẹo cao su? Là thứ gì vậy? Bạc Hà không biết. Nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của cô, Nam Nam mở hộp ra, bên trong đựng đầy những viên kẹo tròn màu xanh. Cậu dùng ngón tay kẹp ra một viên, nhét vào miệng cô: “Cho cậu ăn thử một viên, chỉ được nhai, không được nuốt vào đâu đó.”

Đây là lần đầu tiên Bạc Hà ăn kẹo bạc hà, chậm rãi nhai viên kẹo, một cảm giác mát rượi bỗng chốc lan khắp khoang miệng, khiến cô không kìm được hơi rùng mình một cái. Kẹo bạc hà rất mát, còn có tính kích thích khá mạnh, rất nhiều người ăn lần đầu đều bị lạnh đến mức khó mà thích ứng được.

Nhìn dáng vẻ Bạc Hà xuýt xoa ngậm viên kẹo, Nam Nam lại bật cười vui vẻ, giòn tan, lảnh lót như tiếng kèn trumpet, vang vọng trong không trung. Cậu vừa cười vừa lấy một viên kẹo ra bỏ vào miệng mình. “Có phải rất mát không? Kẹo bạc hà, mát thấu tim, chỉ cần ăn một viên, chúng ta sẽ không cảm thấy nóng nữa.”

Quả là thế, ăn viên kẹo bạc hà này, cảm giác mát lạnh từ trong miệng lan ra khắp toàn thân. Hơn nữa, sau khi quen với cảm giác lạnh thấu tim đó, vị ngọt của kẹo bắt đầu lan tỏa nơi đầu lưỡi. Một vị ngọt rất đặc biệt, dịu nhẹ, thanh mát.

Nhai chiếc kẹo cao su vị bạc hà đến khi không còn vị ngọt nữa, Nam Nam dạy Bạc Hà nhổ nó ra, rồi lại bắt đầu chơi tiếp. Vừa đi được hai bước, cậu bé đột nhiên quay người vòng đến phía sau chiếc ghế đá. “Đợi một chút, mình đi tè trước đã.”

Khi cậu nhóc cởi quần dường như lại nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Bạc Hà, cười. “Cậu có tè không? Nếu có, chúng ta thi xem ai tè được xa hơn, cậu thấy thế nào?”

Bạc Hà vừa khéo cũng muốn tiểu tiện, trẻ con không hiểu chuyện, không có ý thức giới tính rõ ràng, cho nên lời của Nam Nam cô bé chẳng suy nghĩ gì. “Thi thì thi.”

Hai đứa trẻ liền đến phía sau chiếc ghế đá, một đứa đứng tè, một đứa ngồi xổm tè. Nam Nam vừa quay đầu liền nhìn thấy Bạc Hà ngồi xổm tè, đôi mắt to tròn mở lớn, mặt đầy vẻ kinh ngạc. “Vì sao cậu ngồi xổm tè? Cậu là con gái à?”

Đây chính là lần đầu tiên gặp nhau, cô sáu tuổi, anh ta cũng sáu tuổi. Lần thứ hai họ gặp nhau là chín năm sau, mười lăm tuổi, tuổi hoa niên trẻ trung, tươi sáng. Mà vào năm Bạc Hà hai mươi tư này, cô một lần nữa gặp lại Tịch Duệ Nam. Không nhiều không ít, mỗi lần đều cách đúng chín năm. Chín năm rồi lại chín năm, dường như là một sự chú định của luân hồi.

Đã nhiều năm không gặp, thời gian như nước chảy, chìm trong năm tháng tuổi hoa, dòng nước đó lặng lẽ biến đổi dung nhan non nớt của ngày xưa. Dáng vẻ của họ đều đã thay đổi rất nhiều, nhưng trên con đường xe cộ tấp nập này, một thoáng giáp mặt, họ đều có thể nhận ra đối phương ngay lập tức.

Ánh mặt trời giữa trưa rạng rỡ giống hệt như ánh mặt trời giữa trưa năm đó. Nhưng sự trùng phùng này lại không thể khiến tâm trạng của họ tươi sáng hơn. Ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Duệ Nam giống như mùa đông của phương Bắc, băng đóng nghìn dặm, tuyết bay vạn dặm.

Bạc Hà biết anh ta hận cô, không hề ít hơn so với cô hận anh ta. Lần gặp gỡ đầu tiên của họ mang theo hương bạc hà thanh mát, nhưng sau này, hương thơm không còn nữa, chỉ còn lại cảm giác mát lạnh, hơn nữa càng lúc càng lạnh, lạnh đến thấu tim…

Buổi tối, Bạc Hà và An Nhiên tụ tập ăn tối như đã định. An Nhiên đưa Phó Chính cùng đến, vừa gặp mặt liền tặng cho cô một hộp quà nhỏ xinh xắn. “Happy birthday!”

Sau khi nhận quà, Bạc Hà cầm trên tay ước lượng trọng lượng, cười khổ, nói: “Phấn mắt hay là phấn má vậy?”

An Nhiêu cười tủm tỉm. “Hai trong một, tầng trên là phấn mắt, tầng dưới là phấn má, rảnh rỗi cậu cứ bôi bôi, quét quét một chút đi, đừng có lúc nào cũng để bộ dạng nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ thế này, quá ảnh hưởng đến diện mạo thành phố. Phó Chính, anh nói xem có phải không?”

Phó Chính chỉ cười, không tiếp lời.

“Đúng rồi, chuyện tìm Tịch Duệ Nam mình đã nói với Phó Chính, anh ấy bảo cậu cung cấp thêm thông tin, chỉ dựa vào một cái tên thì rất khó tìm.”

“Mình có thể có thông tin gì chứ, nếu có thì chẳng cần nhờ cảnh sát nhân dân vất vả ra tay tìm người giúp.”

Phó Chính bất lực buông tay. “Bạc Hà, vậy anh e rằng rất khó giúp được em. Em phải biết nhân khẩu thường trú ở thành phố này hàng triệu triệu người, tổng dân số gần mười một triệu, tìm một người trong số đó chẳng khác gì mò kim đáy bể.”

Bạc Hà gật gật đầu. “Em biết rất khó tìm, không tìm được thì thôi vậy. Buổi chiều em cũng chỉ là nhất thời kích động nên mới nói chuyện này với An Nhiên, bây giờ bỏ đi, không làm phiền anh nữa.”

Phó Chính liền hiếu kỳ hỏi: “An Nhiên nói em muốn tìm người họ Tịch này để chỉnh anh ta? Vì sao vậy, anh ta có thù với em à?”

Xem ra An Nhiên không nói gì nhiều với anh. Bình thường cô ấy giống hệt như cái sọt chứa chuyện, chẳng bao giờ hết chuyện để nói, nhưng vẫn biết nặng nhẹ, những chuyện không nên nói tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, cho dù là đối với Phó Chính yêu thương của cô ấy. Bạc Hà bất giác nhìn cô bạn một cái vẻ tán thưởng, An Nhiên hiểu rõ thầm chớp mắt cười với cô.

“Đúng vậy, em với anh ta có thù, nhưng cũng chẳng phải là thù không đội trời chung gì cả, cho nên, nếu như anh ta may mắn thì đừng gặp lại em nữa, em cũng sẽ mở lòng từ bi tha cho anh ta một mạng.”

Bạc Hà dùng một câu nhẹ nhàng, bình thản, gạt đi nghi vấn của Phó Chính.

/29

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status