Có Một Điều Em Không Biết Anh Yêu Em

Chương 31

/92


Thiên Minh dừng xe trước cửa nhà họ Thiên, lòng lại trỗi lên mối hận thù xưa kia. Nhưng vừa nhìn thấy Thiên Kỳ hớn hở bước ra, thù hận trong cậu biết đâu mất. Có lẽ vì người phụ nữ kia là “mẹ của Thiên Kỳ”

- Anh hai hôm nay lạ nghen! Sao lại nổi hứng đến nhà họ Lâm vậy? – Thiên Kỳ leo lên xe, tò mò hỏi.

- Đến xem thằng em rể anh lúc ở nhà nó là người thế nào thôi! – Thiên Minh lơ đãng.

- Ghét anh hai ghê! – Thiên Kỳ đấm vai anh.

- Chào con! – Papa và dì của cậu bước lên xe.

- Chào! – Cậu gật đầu rồi cho xe đi. Quả thật, cậu không hề muốn thấy mặt hai người kia. Nếu không phải vì Thiên Kỳ thì với tính cách của cậu, hai người đó đã phải về nơi chín suối để tạ lỗi với người mẹ quá cố của cậu lâu rồi mặc dù một trong hai người đó là cha đẻ của cậu.

Trên xe, không khí ảm đạm, chẳng ai nói với ai câu nào, may ra Thiên Kỳ còn chen vào được vài câu hỏi ngu ngê chứ không chắc ai ngồi trên xe chắc cũng thiếp đi mất.

Cánh cổng màu trắng của nhà họ Lâm đã hiện ra trước mắt, lòng hai anh em đều thổn thức, tim đập loạn nhịp.

Nó và Lâm Duy buộc phải ra đứng để đón khách.

- Lát nữa, cô lo đứng cách xa tôi 5m nhá! – Lâm Duy dặn trước.

- Tôi đâu có ngu. Đứng gần anh có mà lây bệnh truyền nhiễm à! 5m là khoảng cách tối thiểu. – Nó bụm miệng cười.

“Kít” Chiếc xe dừng lại, đập vào mắt hai anh em họ Thiên là cảnh nó và Lâm Duy đang nhìn nhau…ấu yếm (âu yếm quá đi chứ!!!! Bom nổ chậm đấy mà!)

- Chào Lâm Duy! – Thiên Kỳ chạy đến chen giữa nó và Lâm Duy.

- Chào! – Lâm Duy nháy mắt rồi quay sang Thiên Minh – Ah! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Sao lại có khách quý đến nhà mình thế này? – Lâm Duy nói khích.

- Hừ! – Thiên Minh kéo tay nó mà chính cậu cũng không hiểu vì sao lại phải kéo nó đi.

- Này, ai cho mày kéo vợ….. – Lâm Duy nói hớ.

Ba con mắt ếch quay lại nhìn cậu, một cái lắc đầu của nó dành cho cậu.

- Ý…tôi là…. cô ta đâu phải vợ mày mà mày dám lôi người ta đi như vậy? – Lâm Duy cười trừ.

- Thế cô ấy cũng đâu phải vợ mày, mày quan tâm làm gì? – Thiên Minh nói rồi ra sức kéo nó, tội nghiệp anh chàng, chẳng để ý gì cái mặt nó lúc này cả.

- Sao vậy? – Thiên Minh quay lại hỏi khi thấy nó cứ đứng im như tượng.

- Đi thì đi đi, kéo người ta đi làm gì? – Nó nhìn cậu, thắc mắc.

Đến lúc này, Thiên Minh mới nhận ra điều khác thường, vội thả tay nó ra rồi nhanh chóng bước vào nhà.

Nó nhìn Lâm Duy bằng ánh mắt hình viên đạn rồi nhanh chóng vào nhà theo.

- Lâu quá rồi, hai nhà chúng ta mới có dịp cùng ngồi ăn cơm, uống trà như thế này – Ông Thiên bắt chuyện khi chuẩn bị ăn.

- Lam Bình, sao con lại ngồi đó, sang ngồi cạnh…. – Bà Lâm định nói là “sang ngồi cạnh chồng tương lai” thì nó đã nhanh nhẩu nhảy vào.

- Mẹ ơi con đói rồi nên con muốn ăn luôn được không?

Cách xưng hô mẹ – con ngon lành của nó không làm mọi người đặc biệt là hai anh em họ Thiên để ý vì ai chả biết nó đang tạm thời là “con nuôi của ba mẹ Lâm Duy”.

- Đồ tham ăn! – Lâm Duy nhếch mép.

- Chỉ thua ai đó thôi à! – Nó lơ đãng.

- Hai cái đứa này, sắp…. – Ông Lâm định nói là “sắp cưới rồi mà còn cãi nhau” thì đến lượt Lâm Duy chặn họng.

- Ông ơi, cháu biết lỗi rồi, mời ông dùng cơm ạ! – cậu cười trừ.

Suốt bữa cơm, ông nội và pama cứ được thể làm đôi vợ chồng trẻ rớt tim ra ngoài vì tưởng sắp bị lộ. Nhưng quả đúng là trời đánh tránh bữa ăn thôi, còn sau bữa ăn thì chắc trời còn đánh nặng hơn….

Hai gia đình đang ngồi ở phòng khách thưởng trà thì mẹ Lâm Duy quay sang thì thầm vào tai ông nội.

Không biết bà nói những gì, chỉ thấy sau đó ông nội cười rõ tươi.

- Nãy giờ khách đến nhà mà quên giới thiệu, đây là Lam Bình, cháu…. – Ông chưa nói hết câu thì Thiên Minh đã cướp lời.

- Bọn cháu biết rồi thưa ông, Lam Bình là cháu nuôi của ông, là con nuôi của hai bác và cũng là em nuôi của Lâm Duy đúng không ạ. – Thiên Minh cười vì sự hiểu biết sâu rộng của mình.

Ông nội nhăn mặt không hiểu:

- Cháu nuôi, con nuôi với cả em nuôi nào ở đây? – Nó và Lâm Duy nhìn nhau, mặt ai nấy bí xị, giờ mà can không cho ông nói có mà ăn gậy vì tội ngắt lời người lớn à?

Mặt khách ngờ ngệch, mặt pama và ông nội giãn ra, mặt đôi vợ chồng sắp cưới co rúm lại.

- Nó là cháu dâu tương lai của ta, là con dâu của hai con ta và cũng là vợ tương lai của thằng cháu Lâm Duy của ta. Hà hà. – Ông khoái trí cười.

- Lâm Duy…là sao? – Thiên Kỳ cứng họng, cô chẳng thể nói được gì nữa.

- Lam Bình…sao cô bảo… – Tình trạng của Thiên Minh cũng chẳng khác mấy.

Hai người nhìn hai người, hai người mặt đỏ bừng, hai người mặt tím tái….

Mắt Thiên Kỳ đỏ hoe như sắp khóc, những giọt nước động lại ở khóe mi Thiên Kỳ càng chắp thêm dũng khí cho Lâm Duy, cậu đứng bật dậy, phản kháng.

- Không phải vậy! Ông à, ông đã bảo cháu chỉ cần sống với cô ta ba tháng thôi mà, ba tháng rồi ai đi đường nấy, sao giờ ông lại lôi cô ta ra giới thiệu là vợ tương lai của cháu?

- Đúng là ta đã từng nói vậy, nhưng giờ ta lại cảm thấy rất thích con bé, cháu chuẩn bị cho đám cưới đi là vừa – Ông nội cười.

- Không, cháu không lấy cô ta, ông thích chứ không phải cháu thích, ông muốn thì cứ việc rước cô ta về làm lẻ, cháu không muốn.

“BỐP” Cậu chưa nói xong thì một cái tát ăn vào má cậu, năm ngón tay in lên má…..


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status