Có Một Điều Em Không Biết Anh Yêu Em

Chương 79

/92


- Hai ngày nay con bé không ăn gì rồi. Nó cũng chẳng thèm ra khỏi phòng. Không biết có chuyện gì không. – Mẹ Lâm Duy não ruột.

Chồng bà vẫn ngồi lặng im bên cạnh.

- Có cần bảo thợ phá cửa phòng không. Mẹ lo… – Bà quay sang cậu con trai.

- Đừng ạ. Để cô ấy yên đi. – Nói rồi, cậu bước lên phòng.

Hai ngày rồi. Mặc dù biết hai ngày không ăn không ngủ cũng không thể đưa nó xa cậu… “mãi mãi” nhưng đâu có nghĩa là không lo.

‘Cộc…cộc…cộc”

Dạo này có lẽ đây là tiếng động quen thuộc nhất. Quen đến nỗi chẳng cần giới thiệu thì cũng biết tiếng động ấy phát ra từ đâu rồi.

- Cô đói chứ? Cô đang ngủ đấy à? Tôi để khay thức ăn ở ngoài cửa phòng. Nếu đói cô cứ việc lấy ăn nha. Tôi không phiền cô nữa. – Lâm Duy đặt khay thức ăn trên tay xuống rồi bước về phòng mình.

Cậu biết nó là một con nhóc háu ăn mà. Hy vọng rằng mùi thơm của thức ăn sẽ lọt vào tầm nhắm của nó. Thấy nó như vậy, nói thật, lòng cậu nhói lắm, đau lắm nhưng không biết lí do!?!

If you wander off too far. My love will get you home…

Nó chẳng thèm nhấc máy hay đúng hơn có bao giờ nó biết được cái điện thoại đang reo và những đứa bạn của nó đang lo như ngồi trên đống lửa đâu.

.

.

.

Từ ngày nó tuyệt thực và giam mình trong phòng, Lâm Duy cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cơm nước hay những giấc ngủ ngon lành. Cậu chỉ biết im lặng, ngồi suy nghĩ để rồi lặng người nhận ra vị trí của nó trong lòng cậu đã lớn đến nhường nào!?!

Lâm Duy đặt tay lên tay nắm cửa phòng cậu. Phía ngoài kia là hành lang, đối diện chính là phòng nó. Không hiểu sao tim cậu nhói đau, cậu đang hy vọng một điều gì đó, một điều gì đó thật diệu kỳ khi cánh cửa phòng cậu mở ra.

Cửa mở.

Tiếng thở dài đầy não lòng của cậu vang vọng, lạc lõng giữa không gian sâu lắng.

Khay cơm cậu đặt ở cửa phòng nó từ hôm qua đến giờ vẫn không suy giảm, bằng chứng cho việc nó chẳng ăn gì cả.

Lại cảm giác này nhói lên trong tim.

Khó chịu, bứt rứt và lo lắng đến lạ.

.

.

.

Đôi lúc nó không hiểu mình tự giam trong phòng làm gì? Chi bằng cứ xách đồ mà đi thẳng, đi thật xa ngôi nhà này, xa cái nơi này có phải là tốt hơn không?

Nhưng có một thứ gì đó níu giữ nó lại, không cho nó rơi xa nơi đây. Một ai đó mà chính nó cũng biết rõ. Lại thở dài.

“Lam Bình, ta không muốn cháu nghĩ ta đưa cháu về nhà này, đối xử tốt với cháu là để trả nợ mặc dù đôi lúc chính ta cũng ngỡ ngàng khi nhận ra mình đã từng nghĩ như vậy. Ta thật lòng muốn cháu thay đổi đứa cháu trai của mình và cháu, quả thực là một người ta rất quý mến bởi mỗi lần nhìn thấy cháu, ta lại nhớ đến ông nội cháu. Nhất là đôi mắt, giống đến lạ.”

Nó giật mình. Tay nó vừa nhấn Play và thế là…

Nó ngắm nghía mình trong gương rồi bật khóc. Đôi mắt ư? Lối ra của những viên pha lê mong manh, chỉ chực chạm nhẹ là vỡ kia ư? Ông nội nó. Đôi mắt tối hôm đó nhìn nó ấm lắm, sáng lắm, và trìu mến đến nao lòng…

“Dù biết là có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thể nào bù đắp nổi những tổn thương mà ta đã gây ra cho cháu nhưng ta vẫn luôn muốn nói với cháu rằng: Ta xin lỗi cháu và cảm ơn cháu nhiều bởi thời gian qua luôn ở bên ta, luôn vì ta!!!”

Xin lỗi ư? Nếu lời xin lỗi có thể giải quyết được tất cả thì còn cần đến Pháp luật làm gì? Đó hẳn là lý lẽ mà mỗi con người đều dễ dàng “khắc ghi” vào tâm trí và để thốt lên mỗi lúc nhận được lời xin lỗi từ ai đó . Nhưng có một lý lẽ khác mà không phải là ai cũng biết. Rằng nếu việc gì cũng cần đến Pháp luật thì khi tạo ra con người, Thượng đế tạo ra trái tim để làm gì? Chẳng phải để cảm nhận, để chia sẻ, để cảm thông, để thấu hiểu, để kết nối con người không trên một nguyên tắc nào hay sao?

Nó chợt giật mình khi nhận ra cái lý lẽ đó? Có bao giờ nó nghĩ về điều đó? Cuộc sống là một vòng luân hồi nhưng đừng bao giờ để hận thù rơi vào vòng luân hồi luẩn quẩn đó. Có oán ắt phải trả. Hận càng thêm hận đến bao giờ mới trả xong?

Gió ơi sao mi tự do thế? Nếu có thể, mi giúp tao mang nỗi thù hận này đi thật xa, thật xa gió nhé!…

.

.

.

Đêm xuống.

Vầng trăng khuyết như lưỡi liềm treo vắt vẻo ngoài ban công như vẫy gọi một con người…

Bên cạnh vầng trăng kia, ngôi sao nhỏ tỏa sáng thật khiêm nhường và lặng lẽ.

Liệu rằng đến bao giờ mặt trăng mới phát hiện ngôi sao kia đã đi vào cuộc đời mình và ở cạnh mặt trăng như một thiên sứ bên đời?!?

Nếu có ai hỏi thứ gì khó hiểu nhất trần đời thì cậu sẽ không ngần ngại trả lời ngay đó chính là TRÁI TIM con người.

Cậu đã cười nhiều hơn trước.

Cậu nói nhiều hơn trước.

Cậu thích ngắm sao hay chính xác là chỉ để ngắm một ngôi sao với một cái tên thật gần gũi nhiều hơn trước.

Cậu lãng mạn hơn.

Cậu biết thế nào là “cuộc sống muôn hình vạn trạng với những mảnh đời khác nhau”.

Cậu biết quan tâm nhiều đến người khác hơn.

Cậu ngố hơn trong mỗi hành động.

Cậu hiểu cảm giác khi BỊ “chơi xỏ” và ĐƯỢC “chơi xỏ”.

Cậu hiểu cảm giác khi lo lắng cho một người.

Cậu hiểu được cảm giác khi có người “đè đầu cưỡi cổ” vì những điều kiện ngớ ngẩn.

Cậu học được cách quan sát người khác.

Cậu học được cách bảo vệ người khác.

Cậu học được cách lắng nghe người khác.

Cậu học được cách an ủi người khác.

Cậu còn học được cả cách “làm phiền” người khác nữa.

Cậu…. cậu….và cậu….

Nói chung là cậu – Lâm Duy – đã thay đổi. Không chỉ là thay đổi mà còn là thay đổi rất nhiều.

Lâm Duy bàng hoàng nhận ra ở bản thân mình những thay đổi có thể theo hướng TÍCH CỰC hoặc TIÊU CỰC. Và rồi cậu bàng hoàng hơn nữa khi nhận ra thêm rằng tất cả những thay đổi đó đều bắt đầu từ khi nó đến bên cậu.

Từ bao giờ nó đã bước vào cuộc đời cậu bằng những bước chân nhẹ nhàng mà lặng lẽ đến vậy? Từ bao giờ, cậu bắt đầu lo lắng cho nó?

Vui khi nó cười.

Nhói đau khi nó khóc.

Lo lắng khi không gặp nó.

Bực bội khi nó sánh bước cùng một tên con trai khác không phải là cậu.

Từ bao giờ…?

Đây có phải là cảm giác khi… YÊU một người?

Giật mình.

YÊU?

Là YÊU?

Phải, là YÊU!

Vầng trăng vẫn tỏa thứ ánh sáng hư ảo kia nhưng có phần khiêm nhường.

Ngôi sao bên cạnh sáng hơn bao giờ hết, cứ như là được tiếp thêm ánh sáng từ mặt trăng vậy.

“- Nó đâu có nằm ở đó một mình, nó ở cùng mặt trăng. Mặt trăng là của ngôi sao và ngôi sao cũng là của mặt trăng.”

Có một “đứa trẻ con” đã từng nói với cậu như vậy.

Và hơn bao giờ hết, cậu thấy rằng trái tim con người không hề khó hiểu nữa. Hơn bao giờ hết, cậu hiểu rõ trái tim mình muốn nói gì. Bởi hơn bao giờ hết, cậu biết rằng mình muốn trở thành Mặt trăng trong câu chuyện kia. Mặt trăng của ngôi sao.

“Nếu em bảo ngôi sao kia tên là Lam Bình thì xin hãy cho mặt trăng bên cạnh một cái tên. Là Lâm Duy nhé, được không? Xin hãy để tôi là Mặt trăng của em, ngôi sao nhỏ…”

Là mặt trăng.

Mặt trăng có bao giờ bỏ rơi ngôi sao?

Vậy cậu có bao giờ bỏ rơi nó?

Lâm Duy vội vã đứng bật dậy và bước ra khỏi phòng. Nếu tình yêu không có đôi chân để đi về phía bạn, hãy bước về phía nó!

“Cộc…cộc…cộc”

- Lam Bình. Tôi biết cô chưa ngủ mà! Làm ơn mở cửa ra đi được không?

-…..

- Có thể là tôi không hiểu hết cảm giác của cô. Có thể là tôi… hơi ích kỷ khi có đôi lúc đã muốn thủ tiêu cuốn băng đó đi. Có thể là tôi hơi tàn nhẫn khi đưa cuốn băng đó cho cô. Có thể là tôi tò mò hay quá đáng khi điều tra về chuyện của gia đình cô. Cô có thể đánh, có thể mắng tôi nếu cô cảm thấy bớt giận nhưng cô phải ra đây, phải ăn thật no, phải ngủ thật say thì mới có sức mà “hành hung” tôi được chứ? Chẳng lẽ tất cả những nỗ lực, những cố gắng của tôi bao lâu nay chỉ để nhận được kết quả này thôi sao? – Lâm Duy chỉ thiếu nước hét toáng lên nữa thôi.

-…..

- Tôi không thích Lam Bình thế này đâu. Tôi thích cô cứ đanh đá, hay têu trò, nghịch ngợm, phá phách, đôi lúc lại ngông ngông điên điên và… có khi trẻ con hơn cơ. Nói thật, tôi cũng thích cô lúc giận dỗi, bởi vậy nên tôi mới hay chọc giận, hay gây sự với cô. Lúc đó, mặt cô xịu xuống, đôi chân mày khẽ nhíu lên nhìn ngố ngố nhưng cũng rất… đáng yêu (mặt đỏ rần). Bây giờ chắc cô cũng đang giận nhưng giận chẳng giống những lúc tôi-thích tẹo nào. Cô cứ nhốt mình trong đó như vậy sẽ cô đơn lắm đấy. Tôi lại chẳng được nhìn thấy cô… – Lâm Duy hơi hạ giọng so với lúc đầu. Cậu có biết chăng chỉ cách cậu một cách cửa, một gương mặt ướt đẫm nước mắt cố kìm từng tiếng nấc khi nghe những lời nói này từ cậu hay không?

“Cạch”

Cánh cửa gỗ mở ra, ánh sáng lóe lên trong hai tâm hồn tưởng chừng như sắp chết.

Cậu thấy nó đứng đó, trước mặt cậu. Nó gầy hơn nhiều, nhìn phờ phạc hẳn, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ và hoe đỏ… vì khóc. Và gần hơn xíu nữa, môi nó, đôi môi ngày nào cũng cong cong đầy kiêu ngạo giờ đây đang… rỉ máu. Không biết đã bao nhiêu lần nó cắn chặt môi để ngăn nước mắt không chảy ra ngoài nhỉ? Một lần nữa, lòng cậu quặn thắt.

Như một phản xạ không điều kiện, cậu vòng tay ôm lấy nó, xiết thật chặt như thể không muốn buông ra nữa. Cậu sợ rằng nếu buông nó ra, nó sẽ lại thu mình vào căn phòng kia hoặc xa hơn là rời xa cậu mãi mãi…

Nó vẫn để yên như thế, không đáp trả lại cái ôm mãnh liệt kia. Nó buông thỏng trong vòng tay Lâm Duy chỉ đơn giản là vì nó thích như vậy, nó thích cảm giác an toàn khi ở trong vòng tay ai đó mà không cần tốn chút sức lực để giữ người đó bên mình.

- Tôi đói. – Nó cà nhẹ đầu vào người cậu, giọng nói lạc hẳn khiến cậu không khỏi xót xa.

Lâm Duy buông nó ra nhẹ nhàng rồi nhún vai như thể một mệnh lệnh ngầm rằng: “Đi xuống bếp cùng tôi!”

Nó toan bước đi thì bị cậu níu tay kéo lại. Lâm Duy ngồi hẳn xuống, ra hiệu:

- Lên đi, tôi cõng cô xuống bếp!

Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu. Đồng ý là suốt mấy ngày qua nó kiệt sức nhưng cũng không đến nỗi là không lê được cái thân còm cỏi này xuống bếp.

Nó xua tay, ý không cần thiết.

- Cô nghĩ tôi không thể cõng nổi cô xuống bếp à? – Lâm Duy nhíu mày, vẻ đe dọa.

Nó lại xua tay phản bác rồi ngoan ngoãn leo lên lưng cậu.

Lâm Duy khẽ cười. Đã bảo từ lúc gặp nó, cậu… “lãng mạn” hơn rồi mà! Hì!

Nó lặng im trên lưng Lâm Duy, vòng tay qua cổ cậu, cảm nhận nhịp đập của trái tim cậu và liệu nó có biết rằng nhịp đập đó giờ đã khác, nó hướng về một trái tim khác với mong muốn sẽ đập chung một nhịp?

- Cô ngồi yên! – Lâm Duy ấn nhẹ người nó xuống ghế. Cậu xem nó như là đứa trẻ lên ba vậy.

Người ta vẫn bảo: “Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng”. Bởi vậy, dù rất tiếc nhưng chúng ta vẫn phải công nhận một sự thật rằng Lâm Duy không biết tí ti gì vể nấu nướng.

Sau một hồi loay hoay hâm nóng lại những thức ăn người giúp việc đã nấu sẵn , cậu soạn ra trên bàn ăn.

- Tuy không phải tôi nấu nhưng cô cứ ăn đi. – Lâm Duy ngồi đối diện với nó.

- Không phải anh nấu hả? May quá! Chứ không tôi không biết sau này có còn được gặp lại anh và mọi người không nữa. – Nó cười toe hay chí ít là cố gắng làm ra vẻ như vậy.

- Ăn đi. – Lâm Duy cốc đầu nó, mặt đỏ bừng vì tức. Vậy mà lúc nãy có người bảo thích nó đanh đá, têu trò, nghịch ngợm cơ đấy.

Nó ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Cũng không biết chính xác bao lâu rồi chưa bỏ bụng thứ gì nhưng lúc nãy nó thấy đói kinh khủng.

Sau một hồi chén no say, nó dĩ nhiên là phải “phục kích” cái giường êm ấm rồi! Và dĩ nhiên, lại là Lâm Duy cõng nó lên phòng.

Nó phục mình sát đất. Cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra mặc dù trong lòng nhiều lúc rất khó chịu. Nhưng cứ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Chẳng phải nó đã nghĩ thông và chẳng phải gió đã giúp nó xóa sạch tất cả rồi sao?

- Anh không về phòng ngủ sao? Hay lại muốn chiếm tài sản của người khác? Số của cục cảnh sát là bao nhiêu ý nhỉ? – Nó chau mày.

Lâm Duy phì cười trước bộ dạng của nó, lại cái cốc đầu rõ đau, cậu cười hiền:

- Cô ngủ đi! Tôi chẳng thèm. Chẳng phải cô sợ bóng tối sao?

- Có nhầm không? Người như anh mà cũng có lúc tốt bụng ghê. Chắc ngày mai mặt trời sẽ mọc ở đằng tây, phải dậy sớm để xem mới được. – Nó chun mũi.

Lâm Duy ngượng chín người. Chót quan tâm đến nó làm gì để giờ rước họa vào thân không biết?

Sau một hồi kẻ đẩy người đưa, tình hình bây giờ là Lâm Duy ngồi chễm chệ trên giường, bên cạnh, nó khép hờ mắt và gục đầu vào vai cậu.

Bất giác, nó ngước mắt nhìn cậu, nhõng nhẽo như đứa trẻ lên ba:

- Anh hát cho tôi nghe đi.

- HẢ? – Lâm Duy tròn mắt nhìn nó, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau úa ra.

- Hát.

- Hát? Tôi?

- Umk. Tôi không ngủ được. – Nó phụng phịu.

- Nhưng tôi hát chắc cô sẽ càng không ngủ được mất. – Lâm Duy xua tay từ chối.

- Anh còn nhớ hợp đồng giữa chúng ta chứ? – Nó lên giọng.

- HẢ? À…ờ… nhớ.

- Vậy điều kiện của tôi. Anh hát cho tôi nghe cho đến khi nào tôi ngủ thì thôi. – Nó nhoẻn miệng cười.

Lâm Duy nhìn vẻ hứng khởi của nó, một phần cũng vì không nỡ từ chối nên đành chấp thuận “điều kiện vô duyên” kia.

Cậu khẽ đằng hắng, còn nó ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cậu và mỉm cười.

How gentle is the rain

That falls softly on the meadow

Birds high up in the trees

Serenade the clouds with their melody

Giọng hát cậu cất lên trong đêm thật trầm và thật ấm như muốn ôm trọn lấy cả không gian này.

Oh! See there beyond the hills

The bright colors of the rainbow

Some magic from above

Made this day for us

Just to fall in love

Nó khẽ cựa mình.

“Có phải anh tốt với tôi như vậy chỉ là vì cảm giác có lỗi không? Chỉ là vì thay mặt ông thôi phải không? Nhưng như vậy có lẽ là… quá đủ rồi! Cảm ơn anh…”

Khóe môi nó xuất hiện một nụ cười đầy mãn nguyện rồi nó chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.

You hold me in your arms

And say once again you love me

And if your love is true

Everything will be just as wonderful

“Đến bao giờ tôi mới có thể làm điều này nhỉ? I will hold you in my arms and say once again I love you”

Now, I belong to you

From this day until forever

Just love me tenderly

And I’ll give to you

Every part of me

Oh! Don’t ever make me cry

Through long lonely nights without love

Be always true to me

Keep this day in your heart eternally

- Tôi rất muốn nói với em rằng tôi đã rất nhớ em và… tôi yêu em!

Lâm Duy khẽ cúi đầu và hôn gió lên trán nó. Môi ai đó khẽ cười nhưng như đã nói Sự thật thường mất lòng bởi nó… chẳng hề biết đến sự hiện diện của câu nói đó. Sao bỗng dưng ghét giấc ngủ quá chừng. Vì ngủ mà lỡ mất giây phút quan trọng rồi còn đâu!!!


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status