Cô Nàng Hổ Báo

Chương 26

/32


“Phụ nữ… nói sự thật một cái là hết đường cãi”. Rawat thấy Parani không trả lời lại càng lấn tới.

Namjiu hết nhìn Rawat lại nhìn Parani, thấy thương cho bạn, Rawat đang đánh đúng vào điểm yếu của Parani, cứ hễ động đến chuyện nam nữ là cô ấy không biết chống chọi ra sao.

“Không cãi là vì không muốn nói, chẳng liên quan gì đến chuyện thật hay giả”. Namjiu trả lời thay bạn.

“Cô thì biết gì”. Rawat sửng cồ.

“À… chuyện cởi trần nằm ngủ đến khi mặt trời chiếu vào mông mà vẫn chưa thèm dậy ấy à. Xời… biết đến đâu xấu hổ đến đấy. Giờ này mông cháy thành vết rồi cũng nên”.

Namjiu nhếch mép cười khi thấy đối phương tự dưng giật thót người. Cạnh khóe được Rawat khiến Namjiu thấy vô cùng hài lòng nhưng cô không nghĩ lại làm đến mức Rawat phải tái mặt đi như thế.

“Cô nói linh tinh cái gì vậy?”. Rawat cao giọng, cảm thấy hơi xấu hổ.

“Hừ!”. Namjiu hừ giọng.

Rawat lườm Namjiu rồi quay sang nhìn Parani: “Có lẽ tôi phải phỏng vấn vệ sĩ của tôi một chút rồi”.

Parani vênh mặt nhìn Rawat, tự tin đáp lại: “Được thôi”.

“Vậy lại đây”. Nói rồi Rawat kéo tay Parani đứng lên, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Namjiu ngây mặt nhìn theo hai người, hình ảnh Rawat kéo tay Parani khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

“Hai người đó thân thiết với nhau từ bao giờ không biết” Namjiu tự hỏi chính mình.

Rawat vừa dắt vừa lôi Parani vào trong một căn phòng khác ngay bên cạnh phòng khách.

“Này, anh thả ra, tôi tự đi được”. Parani nghiêm giọng.

Rawat buông tay Parani: “Cầm tay rõ lâu, giờ mới nói”.

“Anh!”. Parani nhìn Rawat đầy tức giận.

“Không cần phải tỏ ra cáu bẳn, vì người phải cáu đáng ra phải là tôi mới đúng. Cô mang chuyện tôi ngủ khỏa thân đi kể cho bạn cô nghe đúng không?”. Rawat bực bội.

“Tôi không kể. Làm ơn đừng có đổ tội cho tôi”. Parani lạnh lùng phủ nhận.

Rawat nhìn chăm chăm vào mặt Parani, Parani vênh mặt lên không chút sợ hã, e dè, tự tin rằng mình không làm gì sai.

“Được. Tôi tin cô. Nhưng sau này nếu có biết hay nhìn thấy những chuyện riêng tư của tôi cũng đừng mang đi phun cho ai biết, mà nhất là những chuyện tế nhị…”. Rawat dùng ánh mắt lừa tình đã từng đốn ngã bao cô gái ra nhìn Parani.

Parani nhìn đáp trả lại một cách vô cảm.

Rawat hậm hực khi ánh mắt lừa tình của mình mất tác dụng. “Này cô, tập có cảm xúc chút đi chứ”.

“Tôi như thế này từ lâu rồi. Tôi đến để làm vệ sĩ, vì thế anh làm ơn phân biệt giúp cái gì nên làm, cái gì không nên làm, và đừng nghĩ khuôn mặt hay ánh mắt khêu gợi kia có thể sử dụng với bất kì cô gái nào”. Parani nhìn Rawat đầy khinh bỉ.

Rawat sầm mặt.

“Phụ nữ không phải ai cũng chết mê chết mệt vẻ ngoài đâu. Hy vọng anh hiểu điều đó, và làm ơn hãy thể hiện cho ra dáng ông chủ một chút”. Parani tranh thủ dạy bảo.

“Ok… ok…”. Đến lượt Rawat chịu thua.

“Anh hết chuyện để nói với tôi rồi đúng không? Nếu đúng, tôi xin phép”. Nói xong, Parani xoay người đi ra khỏi phòng. Đây là lần đầu tiên cậu bị phụ nữ dạy dỗ, lại còn là người bị bỏ đi nữa.

“Cái quái gì thế này”. Rawat lắc đầu, hậm hực: “Phụ nữ gì mà độc ác, dám vứt bỏ Rawat này lại thế à?”.

Parani quay về chỗ Namjiu ngồi. Namjiu vội lo lắng hỏi.

“Có chuyện gì vậy, Pa?”.

“Không có gì, Rawat yêu cầu mình không được mở miệng về những chuyện riêng tư của anh ta”.

“Nói ngắn gọn là sợ mất mặt”. Namjiu bĩu môi.

Parani gật đầu: “Kệ anh ta, chúng ta là người làm thuê, chuyện của ông chủ không nên đem đi nói linh tinh là đúng rồi”.

Namjiu rất thông cảm với bạn: “Kiên nhẫn một chút đi Pa, không cần để tâm đến những kẻ như thế. Người như Rawat chỉ được cái mồm thôi, ra tay một cái là nát tươm như cám”.

“Muốn nói xấu chủ nhà thì cũng nên nói nhỏ một chút hai quý cô ạ”. Giọng Rawat vang lên: “Và người đàn ông khỏe mạnh nam tính đầy người như Rawat đây, khi ra tay chưa bao giờ nát như cám, chỉ có vui mà thôi”.

Namjiu lừ mắt khi Rawat cũng dùng câu slogan của anh Jirasik. Còn Parani mặt vẫn bình thản dù trong lòng chỉ muốn móc hàm cái gã mà mình phải tôn làm ông chủ này.

Rawat không quan tâm đến hai cô gái nữa, cậu đi ngang qua họ rồi vào phòng ăn, giải quyết ngay đĩa thức ăn đã được đặt sẵn trên bàn một cách nhanh chóng.

“Cậu Rawat không gọi cô Namjiu và cô Parani ra ăn cùng ạ?”. Bác quản gia hỏi Rawat.

“Không cần đâu bác. Phí phạm”. Rawat thản nhiên đáp.

“Ôi trời, cậu Rawat, nói thế không đáng yêu chút nào. Cậu Rawat của bác là người rộng lượng, tốt bụng không phải sao?”.

Rawat nhún vai: “Thì tùy bác vậy”.

Bác Nit cười, âu yếm nhìn cậu chủ nhỏ của mình. Cho dù đôi khi Rawat có vẻ ích kỷ nhưng chưa bao giờ hư hỏng hay gây chuyện với ai.

“Được rồi. Ra mời cô Namjiu và cô Parani ở trong phòng khách, nói là cậu Rawat mời ra dùng cơm”. Bác Nit quay sang ra lệnh cho người hầu.

Một lúc sau, người hầu quay lại báo rằng cả hai cô gái xin phép vì đã ăn rồi.

Rawat hơi mếch lòng vì bị từ chối không chút nể mặt: “Cháu ra ngoài đi dạo một lát cho tiêu cơm bác nhé”. Nói rồi, Rawat buông thìa và đứng lên đi ra khỏi phòng.

“Ơ kìa… cậu Wat, mới ăn được có một chút mà”. Bác Nit nói với theo đầy lo lắng nhưng Rawat vẫn lẳng lặng đi ra.

Rawat quay lại phòng khách, ra lệnh: “Tôi sẽ ra ngoài đi dạo, ai biết đấy là việc của mình thì làm ơn đứng dậy đi theo tôi”. Ra lệnh xong, Rawat quay người đi mất.

Parani và Namjiu quay sang nhìn nhau rồi cùng đứng dậy đi theo Rawat.

Rawat nhếch mép cười hả hê. Cứ chờ đấy, ta sẽ khiến các người khóc hu hu cho mà xem. Kiêu cho lắm vào!

Chủ nhân ngôi nhà cứ đi mãi, đi mãi cho đến khi dừng lại trước một cái chuồng, bên trong có một con chó rất to. Con chó sủa vang khi nhìn thấy người lạ theo sau Rawat đến gần.

“Plak, bình tĩnh nào”. Rawat cười nham hiểm, quay lại nhìn Namjiu và Parani đang cùng nhau đi lại phía xa.

“Cậu Wat, cậu định làm gì à?”. Người làm vườn hoảng hốt khi nhìn thấy Rawat định mở cửa chuồng.

“Tôi muốn dẫn con Plak đi dạo”. Rawat trả lời, cậu biết là người làm vườn này yêu quý chú chó cưng của anh trai mình lắm.

Người làm vườn toát mồ hôi. Con Plak này của cậu Raman nổi tiếng dữ tợn, nó chỉ nghe lời một người duy nhất là Raman. Cho dù chưa từng cắn ai bao giờ nhưng dáng vẻ hung dữ của nó cũng đủ khiến cho không ai dám lại gần.

“Liệu có được không, nó dữ lắm đấy ạ?”.

“Tôi sẽ đích thân nắm dây dắt nó, không tuột đâu mà sợ”. Rawat nói.

“Ơ… vì…”. Người làm vườn ấp úng vì đã từng chứng kiến con Plak bị tuột dây. Lần ấy, tất cả mọi người đều phải trốn, chờ Raman về dẫn nó vào chuồng.

“Được rồi, tôi bảo đảm là nó không tuột dây đi cắn ai đâu”. Rawat nhấn mạnh một lần nữa và không để cho người làm vườn có cơ hội phản đối, cậu với lấy bộ dây xích treo phía trên lồng rồi mở cửa lồng.

“Lại đây nào Plak, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo…”. Rawat chưa nói xong, con béc-giê Đức đã lọt qua cửa chuồng vọt nhanh ra ngoài.

Rawat hoảng hốt, giật mình than thầm: “Xui rồi!”.

“Chết thật…cậu Rawat…”. Người làm vườn kêu lên kinh hoàng trước khi hét to báo động cho hai cô gái đang bước đến: “Tránh ra! Tránh ra! Chó xổng chuồng rồi!”.

Khi Rawat bừng tỉnh liền vội chạy theo con Plak.

“Plak! Dừng lại! Plak! Plak! Đứng lại! Đứng lại ngay!”. Rawat gọi tên con Plak nhưng nó vẫn ngoan cố chạy tiếp.

Namjiu và Parani chứng kiến sự việc ngay từ đầu, tiếng hét của người làm vườn báo cho họ biết rằng con chó đang vênh mặt chạy đến kia không hề bình thường.

“Gâu! Gâu! Gâu!”. Tiếng sủa càng lúc càng to.

Namjiu và Parani đứng yên…chờ.

Con Plak chạy đến dừng ngay phía trước mặt, cách Namjiu và Parani không đến năm mét. Nó gầm gừ nhe nanh đe dọa, sẵn sàng chồm đến xơi tái kẻ đối diện.

Namjiu nhìn vào mắt con Plak chốc lát, khi thấy nó bắt đầu đứng dậy, Namjiu ra lệnh một cách dứt khoát:

“Plak! Ngồi!”.

Mệnh lệnh của Namjiu khiến con Plak sững ra vài giây rồi co người ngồi xuống, lại còn vẫy đuôi ra vẻ ngây thơ nữa chứ.

“Tốt lắm… Giỏi… Giỏi”. Namjiu tiến lại gần con Plak, đưa tay ra xoa đầu, gãi cổ làm nó lẽ lưỡi hà hơi khè khè ra vẻ sung sướng.

Parani cũng xoa đầu con Plak khiến nó càng tỏ ra thích thú hơn.

Rawat vừa chạy lại, sững sờ khi thấy cảnh tượng trước mặt.

“Thật không thể tin được, cậu Rawat nhỉ?”. Người làm vườn chạy sau Rawat đến nơi cũng không dám tin vào mắt mình.

“Có chuyện gì thế?”. Giọng nói vang lên phía sau lưng khiến Rawat giật thót bởi biết rõ việc mình vừa gây ra không phải chuyện nhỏ.

Raman về nhà sớm hơn thường lệ. Người lái xe đi đón Parani đã gọi điện báo cho anh biết Namjiu cũng đến cùng và lúc này đã có mặt tại dinh thự nhà Woradechawat. Chính vì thế anh phải sắp xếp công việc rồi nhanh chóng rời khỏi công ty vì sợ ông em trai yêu quý sẽ gây chuyện. Và quả thật không nằm ngoài dự đoán.

“Anh Raman… là… con Plak xổng chuồng”. Rawat lí nhí, thấy hối hận khi định lôi con Plak ra để dọa hai cô gái nhưng lại vô tình khiến nó xổng chuồng. May mà cả Namjiu và Parani không phải những người bình thường, đến con Plak chưa từng quy phục ai mà còn phải sợ, như thế có nghĩa là, đến con chó cũng nhận biết được mùi hung dữ.

Raman thấy lạ khi thấy Namjiu và Parani đang thay nhau vuốt ve con béc-giê lớn khó tính. Vừa nhìn thấy Raman, con Plak vẫy đuôi mừng rỡ rồi chạy lại chào chủ.

“Thế nào, Plak?”. Raman hỏi con Plak rồi ngồi xuống, ấu yếm xoa đầu nó.

“Hôm nay anh về sớm thế? Đã năm giờ đâu?”. Namjiu ngạc nhiên hỏi.

“Tại hôm nay không có việc gì quan trọng”. Raman lạnh nhạt trả lời. Anh vừa về đến nơi đã nghe thấy tiếng gầm gừ của con Plak liền chạy lại xem, vừa hay được chứng kiến toàn bộ sự việc.

“Ai đã thả con Plak ra thế?”. Raman nghiêm giọng hỏi người làm vườn.

Anh ta cúi đầu: “Con Plak tự xổng chuồng ạ”.

“Em định đưa con Plak ra đi dạo, nhưng vừa mở cửa thì nó đã nhào ra”. Rawat nhận tội.

Raman quay sang nhìn em trai một cách tức giận, dù biết em trai mình không cố ý nhưng nếu lúc đó Namjiu không kìm chế được con Plak, thật không dám nghĩ tiếp hậu quả sẽ như thế nào.

“Vừa làm gì, em biết rõ chứ?”. Raman nhấn mạnh từng chữ.

Rawat rầu rĩ, rất hiếm khi Raman nói kiểu đó với cậu: “Em xin lỗi”. Rawat khẽ trả lời.

Namjiu cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng đang bao trùm xung quanh hai anh em nhà Woradechawat. Cô không muốn làm to chuyện, dù biết Rawat muốn dọa mình và Parani bằng cách đưa con Plak ra nhưng việc con Plak xổng chuồng quả không phải là do Rawat cố ý.

“Anh Raman, Rawat không cố ý đâu. Con Plak nó chạy nhanh thế, em trai anh đuổi không kịp, vừa chậm vừa yếu như sên thế kia cơ mà. Phải không, Plak?”. Namjiu vừa nói vừa ngồi xuống xoa đầu con Plak.

Con Plak vẫy vẫy đuôi, quay ra dụi dụi đầu vào tay Namjiu.

Raman thở dài, lại nhìn em mình một lần nữa: “Đừng làm thế nữa, hiểu chưa Wat?”.

“Vâng”. Rawat lí nhí, cậu biết lần này đã khiến cho Raman rất giận nên xin phép đi trước: “Vậy em đi trước đây. Em có việc”. Nói rồi Rawat dợm bước định đi.

“Wat!”. Raman gọi giật lại.

“Vâng?”.

“Dẫn Pa theo nữa”.

Rawat ỉu xìu nhưng không thể cãi lời anh trai lúc này nên đành bất lực trả lời: “Vâng”.

“Pa trông coi Wat giúp anh nhé, nhớ nhắc nó đừng uống quá nhiều. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho Chak và Thost bất cứ lúc nào”. Raman gửi gắm Rawat cho Parani.

“Vâng ạ”. Parani nhận lệnh.

“Anh Raman, em lớn rồi, là vệ sĩ chỉ nên đi theo…” Rawat càng nói, tiếng càng nhỏ cho đến khi im bặt trước ánh mắt nghiêm khắc của Raman.

“Vâng… Được rồi… Em sẽ cư xử tử tế, để cô Pa đây không phải vất vả”. Rawat sắp xếp lại từ ngữ một lần nữa.

“Quá trôi chảy”. Namjiu lắc đầu nói nhỏ.

“Chúng ta đi thôi, Pa”. Rawat quay sang nói mời Parani một cách lịch sự, không quan tâm đến câu đả kích của Namjiu.

Parani lừ mắt với thái độ mặt dày đến trơ tráo của Rawat.

Khi Rawat và Parani đã đi khỏi, Namjiu mới sực nhớ ra hôm nay mình tình nguyện làm vệ sĩ thứ hai của Rawat liền gọi với theo: “Pa… tớ đi cùng”.

“Định đi đâu?”. Raman giữ tay Namjiu lại, hỏi.

“Hôm nay tôi đến làm vệ sĩ phụ”. Namjiu nói nhanh với Raman, dợm chân định bước đi.

“Em ở lại đây. Dù sao em cũng đã đến nhà anh rồi, ở lại ăn tối cùng anh vậy”. Tay Raman vẫn giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Namjiu, không có ý định thả ra một cách dễ dàng.

“Nhưng tôi phải đi làm nhiệm vụ”. Namjiu ngoan cố nói.

Raman lắc đầu: “Nhiệm vụ của em là làm người yêu của anh và ở đây ăn cơm với anh tối nay. Còn việc làm vệ sĩ cứ để Pa tự giải quyết”.

“Nhưng hôm nay chúng ta đâu có hẹn nhau?”.

“Vậy cứ cho là từ nay trở đi ngày nào chúng ta cũng hẹn nhau mà không cần có thời gian cố định, chúng ta sẽ tự hiểu nhau”.

Namjiu quay đi bĩu môi khi nghe đến câu “chúng ta sẽ tự hiểu nhau”, cô sực nhớ ra còn còn chuyện cần phải làm sáng tỏ với Raman, mà chuyện đó cho dù có “tự hiểu nhau” cũng không giải quyết được gì.

Raman đưa áo vest cho người làm vườn: “Chot, cất giùm tôi”.

Người làm vườn nhận chiếc áo từ tay Raman rồi nhanh chóng rời đi.

“Để anh dẫn con Plak đi dạo một chút. Dạo này anh không có nhiều thời gian dành cho nó lắm”. Nói rồi, Raman giật dây ra hiệu cho con Plak đi theo mình, tay còn lại vẫn nắm chặt lấy bàn tay Namjiu.

“Này anh, tôi không phải con Plak, không cần phải dắt”. Namjiu nhăn nhó. Nghĩ cô là một con cún lạc đường hay sao mà phải dắt như thế.

“Em đúng là chẳng romantic gì cả”. Raman khẽ than nhưng cũng chịu thả tay Namjiu ra.

Namjiu vẫn nghe thấy nên đáp trả: “Hừ, anh thì romantic lắm đấy, chỉ cần nhìn thấy mặt anh là từ romantic cũng chuyển thành…”.

“Romance”. Raman đáp lời.

Namjiu há hốc mồm, thật không dám nghĩ Raman dám nói ra câu đó: “Dạo này anh có vẻ không muốn giấu giếm cảm xúc nữa nhỉ”.

“Ở với em sao anh phải giấu giếm. Chúng ta thân thiện với nhau thế cơ mà”.

“Tôi thân thiết với anh lúc nào, đừng có tự lừa dối bản thân”.

“Em đã từng vừa đi vừa nắm tay ai bao giờ chưa? Hay là đi ăn cơm chỉ có hai người mà lại không phải là người trong gia đình? Hay cùng nhau đi dự tiệc…?”.

“Chưa từng”. Namjiu nhanh chóng ngắt lời trước khi Raman kịp kể ra hết những gì hai người đã từng làm cùng nhau.

“Nếu vậy có nghĩa là hai chúng ta thân thiết với nhau. Em không phủ nhận điều đó được đâu”.

“Ok… ok… thân hơn người khác một chút cũng được”.

Raman gật gù hài lòng rồi dẫn người vừa mới “bị buộc trở thành người thân thiết” của anh đi vòng quanh khu nhà. Namjiu ngắm nhìn căn nhà của Raman với vẻ ngưỡng mộ. Cả hai cùng đi dạo một cách chậm rãi, thư thái như thể căn nhà này chỉ có hai người họ vậy.

“Con Plak có vẻ rất thích em đấy”. Raman lên tiếng khi thấy con Plak cứ vẫy đuôi bám lấy Namjiu không chịu rời.

“Tôi không muốn nói ra đâu”. Namjiu ra vẻ vênh váo: “Cho dù là già hay trẻ, thậm chí đến cả chó, một khi được quen biết Namjiu này thì cũng đều quý mến cả”.

Raman nhìn Namjiu nhẹ nhàng nói: “Đúng thế”.

“Anh - nghĩ - đúng - rồi”. Namjiu nhấn mạnh từng từ với vẻ thích thú.

Raman hơi mỉm cười nhưng mắt thì sáng hẳn lên: “Hơn em chín tuổi có bị cho là già không?”.

Namjiu ra chiều suy nghĩ: “Già hơn tôi chín tuổi, nghĩa là ba mươi ba, nếu so sánh với tuổi của tôi cũng có thể cho là già, nhưng nếu không đem ra so sánh thì đấy là độ tuổi đang được ưa chuộng đấy”.

“Thật may là anh ba mươi ba, vừa đủ nằm trong nhóm người già, trẻ em và chó của em. Điều quan trọng là tuổi được ưa chuộng, nên có cơ hội gấp đôi”. Raman cười.

Namjiu ớ người, nhìn sâu vào đôi mắt nâu đậm ánh nét cười kia, Namjiu dần hiểu ra tại sao Raman lại hay thích nhắc đến con số chín đến vậy.

“Chín… cũng không đáng là bao…”.

“Em từng nói, chín là con số đẹp, mà càng già thì càng thích, có tư cách, đáng để gặp gỡ”. Raman chặn họng Namjiu.

“Tôi… tôi…”. Namjiu ấp úng.

“Con người phải có trách nhiệm với những điều mình đã nói. Vì thế anh nghĩ rằng, em và anh, chúng ta vô cùng hợp nhau”.

“Quá hợp…”. Namjiu dài giọng, vẻ mặt vẫn bình thản, nhanh chóng thay đổi đề tài trước khi ngập sâu hơn vào chuyện đó: “Hợp đến mức mảnh đất có năm mươi triệu mà cũng có thể vô tư đội giá lên hai trăm triệu”.

Raman nhướng mày: “Anh là doanh nhân, là chủ sở hữu mảnh đất ấy, chẳng có gì lạ khi mua về năm mươi triệu nhưng bán ra với giá hai trăm triệu. Việc mua bán phụ thuộc vào sự hài lòng của kẻ mua và người bán không phải sao?”.

“Đồ máu lạnh… ra giá gấp những bốn lần. Anh muốn lừa tôi đúng không? Tôi biết hết đấy”. Namjiu mạnh miệng cãi.

Raman nhìn Namjiu, bật cười: “Thôi thì… coi như anh công nhận còn có mục đích khác”.

“Người gì hành động không thẳng thắn, phải ngấm ngầm giấu giếm, sợ người khác biết được con người thật của mình. Lần sau, nếu anh sợ quên cái gì cũng không cần ghi chú lại đâu, hỏi thẳng tôi cũng được. Tôi vô cùng hân hạnh được trả lời”. Namjiu hả hê khi ám chỉ đến phần ghi chú in đậm cuối trang giấy.

“Em đã vào phòng làm việc của anh đúng không?” Raman vẫn hơi mỉm cười.

“Đúng thế”. Namjiu vênh mặt.

“Nếu thế chắc em đã đọc tập tài liệu trên mặt bàn rồi”. Raman đoán Namjiu chắc chắn đã mở tập tài liệu mà anh quên chưa cất trên bàn ra đọc nên mới biết chuyện về giá cả tòa nhà và lí lịch của cô mà anh đã cho người đi điều tra.

“Đã đọc hết từng câu từng chữ, từ dòng đầu đến dòng cuối cùng”. Namjiu nhấn mạnh vào cụm từ “dòng cuối cùng”.

“Đọc kĩ không?” Raman hỏi.

“Kĩ. Đến câu viết bằng tay tôi cũng đọc từng chữ một”. Namjiu nói rõ ràng từng chữ, có vẻ đang muốn hỏi tội.

“Nếu thế, cứ làm theo như những gì em thấy”. Raman vẫn bình thản nhưng ánh mắt rõ ràng đang rất thích thú.

Namjiu nhìn chằm chằm vào Raman như thể không dám tin anh lại dám mở miệng công nhận như thế.

“Anh mải nghe và tiện tay ghi luôn, đến lúc nhìn ra thì đã viết mất rồi. Mà anh lại không muốn làm bẩn tờ giấy nên không tẩy đi”. Khuôn mặt Raman vẫn bình tĩnh đến lạ, chỉ có giọng nói có vẻ như đang vô cùng phấn khởi.

“Mải nghe hay là mải thả cho trí tưởng tượng bay xa?”. Namjiu gầm gừ.

“Cả hai”.

“Này! Anh ngấm ngầm tưởng tượng về tôi sau lưng tôi đúng không?”.

Raman phá lên cười vui vẻ: “Em đúng là dám nghĩ dám nói”.

“Anh Raman! Anh nghĩ xa đến đâu rồi, tôi không có ý nói đến chuyện như kiểu… ờ… đâu nhé”. Mặt Namjiu đỏ bừng. Cô chỉ nghĩ là Raman… Raman… Namjiu không thể biện minh nổi cho mình bởi chính cô cũng đang tưởng tượng quá xa đến mức không thể quay đầu lại được nữa.

“Em phải công nhận là em cũng nghĩ đi”. Raman thấy mặt Namjiu đỏ bừng nhưng cô vẫn không chịu thú nhận rằng mình cũng nghĩ đến chuyện đó.

“Anh chỉ được cái nghĩ lung tung. Tôi dẫn con Plak đi dạo tiếp đây, có vẻ như có ích hơn nhiều đấy”. Nói rồi, Namjiu phụng phịu bước đi. Raman nhìn bộ dạng Namjiu chỉ biết lắc đầu cười rồi cũng đi theo.

“Bác Nit thấy gì không? Cậu Raman cười với cô Namjiu tươi thật đấy. Trước đây cháu chưa bao giờ thấy cậu ấy cười như thế cả”. Người làm vườn nói thẳng với bác quản gia khi cả hai đang cùng theo dõi cậu chủ của mình.

Bác Nit gật gù, nét mặt rạng rỡ vui vẻ: “Có vẻ như chẳng bao lâu nữa nhà chúng ta sẽ có đại tiệc”.

“Bác đang nhìn trộm cậu Raman đấy à?”. Chak và Thost lại gần hỏi nhỏ từ phía sau lưng.

“Hai người đến là tốt rồi. Tóm lại là cô Namjiu này có phải là thật không?”. Bác Nit hỏi hai nhân viên thân cận của Raman.

“Nếu đúng, bác Nit nghĩ sao?”. Thost ướm hỏi ý kiến người đã trông coi Raman và Rawat từ ngày còn bé.

“Thì vui quá chứ sao. Cô Namjiu và bạn cô ấy đáng yêu lắm, hơn vạn những cô tiểu thư mắt xanh mỏ đỏ”.

“Bác ơi, mấy cô mắt xanh mỏ đỏ ấy là của cậu Rawat. Với cậu Raman mà như thế chắc đã bị ném ra xa từ khi mới chuẩn bị há miệng rồi”.

“Thì đấy, cậu Raman biết chọn người lắm. Độc thân rõ lâu, chắc là để chờ cô Namjiu này đây”. Bác Nit gật gù thích thú.

Chak và Thost mỉm cười rồi kể thêm cho bác quản gia nghe, “Namjiu giỏi lắm, gặp cô ấy cậu Wat cứ gọi là mất hết cả hình tượng”. Chak cố tình nhắc đến Rawat vì biết bác Nit yêu quý cậu chủ nhỏ của mình hơn tất cả những người khác.

“Thật à?”. Bác Nit nhướng mày hỏi.

“Thật mà bác. Cô ấy còn đánh cậu chủ nhỏ của bác nữa đấy”. Chak quay sang nháy mắt cười với Thost, thử xem liệu bác Nit còn muốn cổ vũ cho Namjiu hay không.

“Cũng không sao. Cậu Wat là đàn ông, va chạm chút xíu chắc không vấn đề gì”.

Chak và Thost khẽ cười.

“Nghĩa là bác Nit bắt đầu thiên vị rồi, hay là không còn yêu quý cậu Wat như trước nữa”. Chak hỏi.

“Vẫn yêu thế thôi”, bác Nit lườm yêu: “Nhưng cậu Raman cũng lớn tuổi, đã đến lúc phải lập gia đình rồi, để còn có những cô chủ, cậu chủ tí hon chạy tung tăng cho căn nhà này nhộn nhịp hơn chứ”.

“Chắc sắp rồi bác ạ”. Chak cười, anh thấy được sự thay đổi trong con người Raman đủ để nhận ra lần này ông chủ mình sẽ tiến tới thật.

“Tốt”. Bác Nit tươi cười: “Về nhà lần này, ông bà chủ chắc sẽ vui lắm khi cậu Raman lấy vợ”.

Những người còn lại đều gật đầu đồng tình vì trong suốt những năm qua, Raman luôn bị bố mẹ thúc giục chuyện lập gia đình. Đếm không xuể những lần phải đi xem mặt các cô gái, có rất nhiều cô con gái, cháu gái của các gia đình danh giá quen biết để gặp gỡ và lựa chọn nhưng Raman chưa từng dành sự quan tâm đặc biệt đến ai đến nỗi bà Pijitra thấy nản chí, bỏ đi du lịch cùng chồng cho đỡ nản rồi lại quay về tiếp tục công cuộc tìm vợ cho con.

Bác Nit nhìn đôi trai gái sánh vai nhau đi dạo mà thấy vui lạ kì. Niềm mơ ước được trở thành bà nội của bà Pijitra sắp trở thành sự thật rồi.

/32

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status