Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 12: Tiếp

/145


Tư Đằng trở về phòng làm việc Kiều Âu với tốc độ con rùa, Kiều Âu và Lam Thiên Tình cũng vừa xong chiến trân, hơi thở bình thường được một lúc.

Tư Đằng là một người không nói láo, Kiều Âu hiểu rõ. Anh nói rõ từng câu từng chữ, ngọn nguồn sự việc, Lam Thiên Tình há to miệng nhưng cũng hiểu chuyện này đúng là chuyện mà Ngũ Họa Nhu có thể làm ra.

Kiều Âu ôm bụng cười, mà Lam Thiên Tình sau khi cười xong thì bắt đầu lo lắng cho Ngũ Họa Nhu, còn sắc mặt Tư Đằng lại quẫn, không nói lời nào chờ Kiều Âu nói chuyện.

Ánh mắt sâu thẳm của Kiều Âu nhìn chăm chú vào Tư Đằng, hồi lâu, anh nửa hài hước nửa nghiêm túc, hỏi:

“Cảm giác nụ hôn đầu, như thế nào?”.

Tư Đằng liếc anh một cái, buồn bực không lên tiếng.

Kiều Âu dường như nhìn ra được gì đó, nghiêng đầu nói với Lam Thiên Tình:

“Như vậy thì trưa nay gọi bạn em đến cùng ăn cơm đi, dù sao cũng đến giờ rồi, bốn chúng ta ăn cơm cùng nhau”.

Nhắc đến cơm trưa, tâm tình Lam Thiên Tình mới hồi phục lại xẹt qua chút gợn sóng, sau cơm trưa, chính là họp đội.

Kiều Âu biết suy nghĩ trong lòng cô, bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô, dịu dàng nói:

“An tâm đi, không có chuyện gì”.

Cô tin anh, nhưng vẫn hơi lo lắng. Lam Thiên Tình gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Lam Thiên Tình kéo tay Ngũ Họa Nhu xuất hiện ở dưới ký túc xá, Lam Thiên Tình vốn muốn ngồi cùng Ngũ Họa Nhu ở sau xe nhưng Kiều Âu không cho, anh quấn cô, ôm cô, dụ dỗ cô, nói rằng cô nên ngồi phía sau với anh, để cho Ngũ Họa Nhu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.

Đoạn đường này, Tư Đằng vẫn trầm mặc không nói mà Ngũ Họa Nhu lại thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía anh, trên mặt là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.

Kiều Âu nhìn tất cả ở trong mắt đồng thời cũng không quên ăn đậu hũ của Lam Thiên Tình, sờ sờ cô một chút, lại cắn cắn cô một chút.

Chiếc xe dừng lại ở quán cơm đối diện với trường quân đội, Tư Đằng theo thói quen bao một căn phòng riêng yên tĩnh, sau đó bốn người ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Kiều Âu gọi thức ăn, đương nhiên đều là những món Lam Thiên Tình thích ăn nhất. Sau khi gọi xong, anh rất tốt bụng giao thực đơn cho Tư Đằng, khi Tư Đằng chuẩn bị trả thực đơn lại cho người phục vụ thì anh nói một câu:

“Tư Đằng, cậu không hỏi xem Ngũ tiểu thư thích ăn cái gì?”.

Sắc mặt Tư Đằng cứng đờ nhưng cũng ngoan ngoãn đưa thực đơn tới trước mặt Ngũ Họa Nhu:

“Cô xem một chút, thích ăn cái gì?”.

“Lạt tử thố!”.

Ngũ Họa Nhu bật thốt lên, sau đó mang vẻ mặt mong đợi vui vẻ nhẹ nhàng nhìn anh.

Trong khoảnh khắc đó, Tư Đằng hoảng hốt. Bởi vì trên đường đưa Ngũ Họa Nhu về ký túc xá, cô liên thoắng hỏi anh, hình như anh đã từng nói qua mình thích ăn nhất là lạt tử thố.

Không ngờ cô bé này lại thật tâm nhớ.

Kiều Âu chớp mắt mấy cái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình tinh tế thưởng thức. Anh và Tư Đằng đã ở cùng nhau bao lâu, tình nghĩa chủ tớ, đương nhiên anh biết, Tư Đằng thích ăn nhất là lạt tử thố.

Lúc này, chuyện quỷ dị xảy ra, gò má Tư Đằng hơi đỏ lên một chút, sau đó chuyển thực đơn tới trước mặt Ngũ Họa Nhu:

“Khụ, cô cứ xem một chút, cô còn muốn ăn gì không?”.

“Không có, em muốn ăn lạt tử thố”.

“Cô?”.

Đột nhiên Tư Đằng không biết nói gì, Lam Thiên Tình cũng cảm thấy không khí có chút quỷ dị, chớp mắt mấy cái, rất vô tội nhìn Ngũ Họa Nhu:

“Tiểu Nhu, mình nhớ là cậu không thể ăn cay mà”.

Rốt cuộc khóe miệng Kiều Âu cong lên, nửa đùa giỡn, nửa chế giễu nói:

“Không sao, sức mạnh tình yêu rất vĩ đại”.

Lời này vừa nói ra, Tư Đằng chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào. Mà Ngũ Họa Nhu thì rũ đầu xuống, không dám nói cái gì nữa.

Món ăn nhanh chóng được đưa lên đủ, Kiều Âu vẫn trước sau như một gắp thức ăn cho Lam Thiên Tình, nhìn cô ăn hai miếng thịt thì dù thế nào cũng bắt cô ăn một miếng rau. Mà Ngũ Họa Nhu lại lấy lòng Tư Đằng, bộ dạng cẩn thận, rất giống bộ dạng ban đầu Kiều Âu với Lam Thiên Tình.

Một bữa cơm mau chóng kết thúc, Kiều Âu nói muốn Tư Đằng theo anh đến phòng rửa tay.

Tư Đằng đương nhiên hiểu được ý của chủ. Vừa vào phòng rửa tay, không đợi Kiều Âu mở miệng, Tư Đằng đã nói:

“Ngay hôm nay tôi sẽ nói rõ với cô ấy, nhất định sẽ nói rõ ràng. Chuyện tôi đáp ứng tôi vẫn luôn nhớ”.

Anh chỉ là trợ thủ, hộ vệ, sát thủ, bảo mẫu linh tinh của Kiều Âu. Kiều Âu chính là một đời một thế của Tư Đằng, từ khi Tư Đằng được người nhà họ Kiều đưa ra khỏi cô nhi viện đã nhận định như vậy, điều đó không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Tư Đằng, không lâu sau, không ngờ điều đó đã thâm căn cố đế trong lòng Tư Đằng.

Kiều Âu không nói gì, chỉ nhìn anh, lúc sau mới hỏi một câu:

“Có thể bỏ được hay không?”.

Tư Đằng sửng sốt, ngượng ngùng cười cười:

“Làm sao có thể chứ!”.

Kiều Âu cười, nhìn Tư Đằng có chút rụt rè.

Tư Đằng là ai, tính tình thật ra cũng gần giống anh, ngoại trừ với người mình thích, nếu không lạnh lùng, nếu như không phải vì rung động thì một Ngũ Họa Nhu nho nhỏ làm sao có thể nhiều lần xuống tay với cậu ấy? Đương nhiên Kiều Âu rõ ràng lòng trung thành của Tư Đằng với anh nhưng mà nếu như Lam Thiên Tình nói, cho dù Tư Đằng kết hôn sinh con thì vẫn có thể ở bên cạnh anh được.

“Tư Đằng, không chỉ một lần tôi tự hỏi mình, đối với tôi mà nói, rốt cuộc tôi coi cậu là cái gì?”.

Tư Đằng sửng sốt, nhìn ánh mắt kích động của Kiều Âu, không nhịn được run lên:

“Tôi van cậu, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu có thể đừng buồn nôn như vậy không, tôi cũng không phải thỏ con của cậu!”.

“Ha ha, Tư Đằng, cậu cảm thấy, nếu như có việc cần bỏ giá cao là sinh mạng nhưng ngoại trừ cậu thì không ai làm được, mà chuyện thành bại đó rất quan trọng với tôi. Liệu Kiều Âu tôi, có thể để cậu đi làm không?”.

Tư Đằng sửng sốt không nói lời nào.

Anh hiểu được, nếu như một ngày có chuyện như vậy xảy ra, không đợi Kiều Âu mở miệng, anh đương nhiên sẽ không chùn bước mà xông lên.

Mà ánh mắt Kiều Âu lại lóe lóe, thở dài:

“Thật ra thì cậu ở trong lòng tôi cũng quan trọng như Tình Tình vậy. Chẳng qua là tình cảm khác nhau. Cậu có thể thử yêu Ngũ Họa Nhu, tôi thật lòng cảm thấy hai người rất xứng đôi, hơn nữa, sau khi cậu yêu cô ấy sẽ phát hiện ra, địa vị của tôi trong lòng cậu cũng không hề thay đổi bởi vì tình cảm khác nhau”.

Một là tình yêu, một người khác, là tình thân.

“Kiều thiếu, cậu?”.

Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đối với Tư Đằng mà nói, dường như đã quá nhiều, anh có chút loạn.

Đứng ở góc độ của mình mà nói, anh chỉ là cô nhi, không có bạn bè, không có người thân, không có người yêu. Những thứ như tình thân, tình yêu mà các nhà văn nhà thơ ca tụng trong thi từ ca phú, đối với anh mà nói, tât cả đều là xa xỉ. Anh nghĩ, cả đời này anh chỉ đi theo Kiều Âu, đi theo Kiều Âu là tốt rồi. Mặc dù có lúc anh sẽ hâm mộ người khác, cũng sẽ tịch mịch, cũng sẽ cô độc.

Kiều Âu vươn tay, mập mờ xoa hai gò má của anh, nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành hại nước hại dân, phóng đại vô hạn trước mặt Tư Đằng, với tư thái mập mờ, sau đó dừng lại. Trong phòng rửa tay nhỏ hẹp, vang lên những câu nói chân thật cảm động nhất từ tận đáy lòng Kiều Âu đối với Tư Đằng:

“Tôi không cần một người tự coi mình là trợ thủ hi sinh sinh mạng, cậu làm như vậy tôi sẽ có áp lực, tôi sẽ cảm thấy là tôi làm trễ nải hạnh phúc của cậu. Tôi 


/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status