Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 37 - Chương 37

/112


Chương 37

Xuyên qua ngoại viện, đẩy cửa tiến vào phòng khách, quả nhiên thấy trên sofa ngồi hai tên nhìn quen mắt, song bầu không khí trong phòng quỷ dị nói cho tôi biết, tôi trở về rất không đúng lúc.

“Ôi chao, hai người đã tới rồi.” Tôi quét mắt hướng về phía Lão Sở đang nháy mắt với tôi cùng Đao Phong mặt không chút thay đổi ngồi bên cạnh Kỷ Tuyền, lại nhìn một chút mẹ và Kỷ Tuyền đang hừng hực thảo luận chuyện gì đó, tâm tình nhất thời vô cùng phức tạp.

“Thằng oắt con, còn không mau lại đây chào hỏi khách khứa.” Lão Sở giả vờ nghiêm túc khụ một tiếng, vừa nháy mắt vừa nói với tôi: “Người ta đều đã chờ mày ở đây hai tiếng rồi.”

Tôi thấy Lão Sở vui vẻ hòa nhã như vậy, nghĩ thầm trước đó không phải còn thủy hỏa khó dung sao, thế nào nhanh như vậy liền dời trận tuyến rồi, Lão Sở lại diễn trò cỏ đầu tường gì?

(Tiêu: Cỏ Đầu Tường để chỉ gió chiều nào theo chiều ấy.)

Đao Phong nhìn thấy tôi, trên mặt không có một chút biến hóa, tay phải duỗi về phía bàn trà cầm lấy hai quả hạch đào, ngón tay hơi bóp chặt, chợt nghe hai tiếng “răng rắc”, khi mở lại tay ra hai quả hạch đào nọ đã hoàn toàn bể thành mẩu vụn.

Đao Phong đưa quả hạch đào vỡ cho Kỷ Tuyền, người nọ vẻ mặt đắc ý liếc mắt nhìn tôi, tiếp theo xoay người chia cho mẹ một nửa, ngoài miệng nói: “Chị, ăn quả hạch đào này, chị xem bọn em mang theo Tiểu Đao rất tiện, ăn quả hạch đào cũng không cần tự mình ra tay.”

“Woa, đúng đó, sao sức Tiểu Đao lại lớn vậy, quả hạch đào này bình thường chị dùng búa gõ cũng gõ không ra đấy, cậu ấy một nay liền bóp mở được?” Mẹ nhận lấy hạch đào, vừa ăn vừa tươi cười hỏi.

Xem chừng, mẹ đã hoàn toàn bị hai vị này thu phục, khó trách Lão Sở cỏ đầu tường ngã nhanh như vậy. Sau khi trải qua sự kiện “trốn đi”, mẹ mơ hồ có xu hướng chủ vị, Lão Sở trước mắt tương đối không có địa vị, cho nên Lão Sở sẽ theo ý mẹ cũng là chuyện đương nhiên.

Song khiến tôi ngạc nhiên không phải chuyện này, mà là cánh tay bị thương nghiêm trọng kia của Đao Phong.

Nếu tôi không nhìn lầm, vừa nãy khi Đao Phong bóp nát quả hạch đào cũng không dùng nhiều lực lắm, bộ dáng dễ dàng nọ tựa như bóp chết con kiến, Đao Phong sức lớn vô cùng, nếu trước khi bị thương, bóp vỏ dừa tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhưng quả hạch đào trong nhà này, thường ngày đều là tôi tốn hết sức mới gõ mở được cho mẹ và Lão Sở, cậu ấy cư nhiên sau khi bị thương cũng có thể dễ dàng đối phó, chẳng lẽ tay cậu ấy không sao cả, là bác sĩ kia cố ý thổi phồng muốn gạt tiền thuốc men?

Nghĩ vậy, tôi nhịn không được mở miệng hỏi: “Đao Phong. . . . . . . .Cậu, tay cậu không sao chứ?”

Con ngươi u tối của Đao Phong đảo đến, không biết tại sao lại nhìn đến nỗi hô hấp của tôi cứng lại, tim quỷ dị bắt đầu đập tăng tốc.

“Không sao.” Nhìn tôi trong chốc lát, cậu ấy xoay đầu lại, nhàn nhạt nói.

“Đừng nghe cậu ta nói nhảm.” Kỷ Tuyền nghe vậy cười nhạo một tiếng, trừng mắt với tôi nói: “Làm sao có thể không có việc gì, phải làm hơn một tháng phục hồi chức năng đấy, trước kia có thể một tay bóp nát táo, nếu không sốt ruột đến tìm ai đó, không chừng sẽ khôi phục càng triệt để hơn chút.”

“Chị Tuyền. . . . . . . .” Nghe ra trào phúng trong lời Kỷ Tuyền, trong lòng tôi tựa như bị mũi nhọn đâm vào, thế nào cũng không thoải mái, lại càng không dám nhìn tới Đao Phong, bởi vì cậu ấy bị thương ít nhất có nửa phần trách nhiệm của tôi.

Nhưng tôi không muốn trốn tránh nữa, cũng không muốn lẩn trốn Đao Phong, nói thật ra tôi thích ở cùng với cậu ấy, cùng cậu ấy làm việc luôn có loại cảm giác thả lỏng, nếu chỉ vì sự yếu đuối vô năng của tôi mà mất đi một người anh em, đây chẳng phải là lợi bất cập hại sao.

Cười khổ, tôi ép buộc bản thân nhìn về phía Đao Phong, sau khi nhận thấy được tầm mắt của tôi, Đao Phong đứng lên ra khỏi phòng, tôi thoáng sửng sốt, lúc cậu ấy đi ngang qua tôi cơ hồ muốn nắm lấy cái tay kia của cậu ấy, nhưng lý trí nói cho tôi biết, làm như vậy hậu quả sẽ chỉ làm bản thân càng thêm thấp hèn.

Kỷ Tuyền sau khi Đao Phong đi rồi lập tức tới nhéo tôi một cái, đoạt lấy cái túi trên tay tôi nói: “Cậu đi dạo với cậu ấy, một giờ sau trở về ăn cơm chiều.”

Nói xong, cô ấy gấp gáp đẩy tôi ra ngoài cửa, xoay người tiếp tục ứng phó với mẹ hoàn toàn không rõ tình huống.

Đứng ngoài cửa, tôi phát hiện Đao Phong đang chờ tôi cách đó không xa, vội vàng bước nhanh qua đó, cùng cậu ấy sóng vai ra khỏi ngoại viện.

Mùa đông thời tiết lạnh dữ dội, không còn luồng hơi ấm trong phòng nữa, cả người đều rét xám hồn.

Tôi mang theo Đao Phong đi về hướng công viên, trong lòng cân nhắc nên mở miệng như thế nào.

“Tay cậu thật sự không sao nữa?” Nhìn sườn mặt lạnh lùng của cậu ấy, tôi thử hỏi: “Ngày đó bác sĩ nói với tôi, vai phải cậu bị thương nặng, sẽ ảnh hưởng đến cả cánh tay.”

Đao Phong nghe được lời tôi dưới chân thoáng khựng lại, lập tức tiếp tục vừa đi vừa nói: “Không nghiêm trọng như Kỷ Tuyền nói đâu.”

Vậy là thật sự có chuyện rồi. . . . . . . . . .

Không thể nói là tư vị gì, tôi bắt đầu có chút hối hận khi ấy không ở lại, song ngẫm lại thành quả hiện giờ, lại cảm thấy làm vậy là đáng giá, phế vật không giúp được gì, sẽ chỉ làm Đao Phong có cơ hội bị thương nhiều hơn, tôi không muốn làm một kẻ bất lực đi đâu cũng cần người khác bảo vệ.

Nhưng hiện giờ, tôi muốn biết Đao Phong đang nghĩ gì, cậu ấy có phải đang hiểu lầm tôi không, cho rằng tôi không muốn gặp mặt họ nữa?

“Đao Phong. . . . . . . . ” Do dự làm sao mở miệng, tôi quay đầu lại bất chợt đối diện với một đôi mắt mèo vàng óng, sợ đến mấy câu sau tôi chưa kịp nói đại não đã trực tiếp buột ra thành: “Ôi móa nó!”

Con mèo nọ từ chỗ sau nón trùm của áo Đao Phong chui ra, khôn khéo mở to mắt nhìn chòng chọc tôi vài giây, sau đó dời mục tiêu, vươn vuốt mèo nho nhỏ, hướng về phía sau tôi vỗ bốp bốp bốp.

Tôi liếc mắt về phía sau, lúc này mới hiểu được nó đang chơi với Tiểu Hải, Tiểu Hải đại khái lần đầu tiên nhìn thấy động vật có thể kết nối với nó, hiếu kỳ dùng ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn trêu đùa hắc miêu, hoàn toàn không để ý tới chủ nhân tôi đây còn đang bàn chuyện phía trước.

Đao Phong thấy tôi nói đến giữa chừng thì dừng lại nhìn mèo, chẳng những không hỏi tới, ngược lại thấp giọng nói: “Anh không phải sợ nữa.”

“Sợ cái gì?” Tôi bị cậu ấy hỏi có chút mù mờ, đầu óc chưa kịp vận chuyển, hồi lâu sau mới ý thức được cậu ấy muốn chỉ cái gì, lập tức nói: “Làm sao có thể, cậu quá coi thường tôi, đời tôi không sợ nhất chính là quỷ quái, làm sao lại sợ thứ này! Tôi nói rồi sẽ giúp cậu tìm được thứ cậu muốn, thì khẳng định sẽ giúp đến cùng, cậu đừng suy nghĩ nhiều.

Biết Đao Phong xem tôi như kẻ nhát gan, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ lửa giận, giọng điệu không nhịn được có chút tồi tệ. Thiên tính vạn toán cũng không tính được, cậu ấy cư nhiên cho rằng tôi nhát gan sợ phiền phức mới lâm trận bỏ chạy.

“Ừ.” Đao Phong không nói gì nữa, từ trong túi lấy ra hai bức ảnh đưa cho tôi, nói: “Vật mang ra được từ dưới đó đã nhờ người sang tay bán đi, tiền sẽ gửi vào tài khoản của anh, mấy ngày nữa xuất phát đến Vân Nam, mọi thứ anh muốn biết ngay trên hai bức ảnh này . . . . . . . ”

Nhìn thấy tôi tiếp nhận bức ảnh, cậu ấy lại nói: “Tôi không có ý trách anh, bị thương là do bản thân tôi gây ra, không liên quan đến anh, anh không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Thân thể tôi hơi chút chấn động khó có thể nhận ra, khi ngẩng đầu nhìn lại, Đao Phong đã đi trước.

Cầm hai bức ảnh nọ, đầu óc tôi đều chứa đầy lời cậu ấy vừa nói.

Hóa ra cậu ấy biết, cậu ấy vẫn luôn hiểu được khổ não và lo lắng trong lòng tôi, cậu ấy biết tôi đang cố kỵ cái gì, cho nên nói những lời này để an ủi tôi.

“Này, Lão Đao!” Tôi đột nhiên có chút kích động và hưng phấn, nghĩ cùng Đao Phong hợp tác thật sự không sai, ít nhất, cậu ấy có thể hiểu tôi, ở chung với cậu ấy, sẽ không phải phiền não dư thừa vô ích.

“Sao.”

“Chúng ta kết bái đi, ông đây muốn làm huynh đệ với cậu.”

“Kết bái?”

“Đúng vậy, xem TV bao giờ chưa, là cái loại không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm . . . . . . . .”

“. . . . . .”

“Quên đi. . . . . . . .” Tôi nhìn vẻ mặt Đao Phong không nói gì, trong lòng biết loại suy nghĩ ngớ ngẩn này cũng chỉ có đầu óc tôi nóng lên mới có thể nghĩ ra được, cố gắng kéo Đao Phong cùng tôi ngớ ngẩn, bị Kỷ Tuyền biết tôi có khả năng sẽ bị đánh chết. . . . . . .

Ho nhẹ một tiếng, tôi cúi đầu nhìn hai bức ảnh trong tay, phát hiện bức thứ nhất là chụp hình năm bàn tay, năm bàn tay này mỗi cái không giống nhau, có thể nói khác nhau cực kỳ rõ ràng, đều có nét đặc sắc của riêng mình, bàn tay thứ nhất thiếu một ngón út, chỉ có bốn ngón, bàn tay thứ hai tinh tế nhu hòa, trên cổ tay đeo một chuỗi vòng vàng, là tay phụ nữ, bàn tay thứ ba đeo găng, song từ khớp xương cổ tay đến xem hẳn là của đàn ông, bàn tay thứ tư trên mu bàn tay in một hoa văn quỷ dị, bàn tay thứ năm bình thường, không có chỗ nào đặc thù, nhưng cũng chính bởi điểm ấy, trở thành bàn tay bất thường nhất trong bức ảnh.

Tôi nhìn không ra nguyên cớ, không biết Đao Phong cho tôi bức ảnh này là muốn nói lên cái gì.

Lắc đầu, tôi lật đến bức ảnh sau, nhìn thấy bức này là loại ảnh đen trắng rất cũ, đại khái người chụp ảnh không cầm chắc, hoặc là tình hình khẩn cấp không kịp chụp, cả ống kính đều lắc lư, trong hình ảnh mơ hồ có thể thấy được vài bóng người, trong đó có một người phụ nữ, đang quay đầu lại nhìn, bối cảnh là rừng cây hoang dã, có thể nhìn thấy rõ ràng rừng lá núi non.

“Đây là cái gì?” Tôi vẫy bức ảnh trên tay, hỏi Đao Phong: “Từng thấy tình hữu nghị của năm người bạn tốt chưa?”

Đao Phong không trả lời vấn đề của tôi, hỏi ngược lại: “Anh thật sự không nhìn ra cái gì à?”

Tôi lại nhìn bức ảnh: “Đã nhìn ra, không phải là năm người đi du lịch, mặt sau có người theo dõi chụp trộm, sau đó năm người kia cùng chụp một bức ảnh, song nhìn qua màu sắc của bức ảnh, cũng phải có đến mấy mươi năm ấy chứ.”

Trong ấn tượng của tôi, kỹ thuật chụp ảnh của Trung Quốc bắt đầu biến hóa vào khoảng năm 85, trước đó vẫn là ảnh đen trắng, sau năm 85 mới bắt đầu xuất hiện ảnh màu, bức trắng đen thứ nhất không cần phải nói nữa, bức thứ hai dùng điểm ảnh đến xem hiển nhiên là sản phẩm của vài năm gần đây, thời gian chênh lệch ít nhất khoảng ba bốn mươi năm.

“Ba bốn mươi năm?” Tôi đột nhiên kịp phản ứng, Đao Phong hỏi tôi nhìn ra cái gì, cư nhiên là chỉ cái này: “Thời gian hai bức ảnh kém nhau nhiều như vậy, tay trong bức ảnh nhìn qua lại không có gì biến hóa, nhất là tay của người phụ nữ kia, hoàn toàn không giống bà lão năm sáu mươi, đó quả thực chính là của hòang hoa đại khuê nữ đầu 20 mà.”

Đao Phong thấy tôi rốt cuộc hiểu được, gật đầu nói: “Đúng vậy, bảy mươi năm trước sau lần hợp tác đó, 64 người chỉ có năm người này từng xuất hiện, nhưng không ai có thể khẳng định họ sống hay chết, mãi đến khi có người chụp trộm được bóng lưng, từ đó trở đi liền có người điều tra chuyện của họ, song đại đa số tung tích không rõ, ba năm trước đại ca tôi cũng dẫn người đi tìm, nhưng chỉ gửi về hai bức ảnh này.”

“Ý cậu nói là, năm người này không chết, sau sự kiện bảy mươi năm trước vẫn sống đến tận bây giờ?” Tôi kinh ngạc nhìn về phía Đao Phong: “Làm sao có thể, đây chẳng phải là nói nhảm sao, họ nếu thật sự trường sinh bất lão, tại sao không ra nói cho mọi người biết, ngược lại che che giấu giấu không chịu lộ diện?”

“Chính xác.” Đao Phong nói: “Cho nên đại ca tôi ở trong thư có nhắc, hai bức ảnh này chỉ là một trong những đầu mối, không loại trừ sau đó có người tìm được thi thể của năm người kia, lấy đồ trên người họ ngụy tạo, mục đích có lẽ là để che giấu chân tướng năm đó, hiện tại tìm được một phương pháp khác, chỉ cần tiến vào đấu mà 64 người nọ đảo năm đó, có lẽ có thể biết họ đã đi đâu.”

“Hiểu rồi.” Tôi lật qua lật lại hai bức ảnh cổ quái trên tay, hỏi: “Vậy tại sao phải mấy ngày nữa mới đi, không bằng chúng ta xuất phát ngay ngày mai.”

“Vì chờ một người.” Đao Phong quay đầu nghịch hắc miêu trên vai, nhàn nhạt nói. Đăng bởi: admin


/112

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status