Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 126 - Họ Đang Làm Gì Thế

/456


Tính cảnh giác của Lăng Bắc Hàn vẫn luôn rất cao nên khi anh nghe thấy tiếng động liền vội vàng mở mắt ra, theo bản năng kéo chăn che lại cơ thể để trần không mảnh vải che thân của người con gái bên cạnh, che chắn vô cùng kín kẽ.

“Ưm....” Lúc này, miệng nhỏ của Úc Tử Nguyệt lầu bầu lên tiếng, trở người nhấc một chân nghịch ngợm gác lên người Lăng Bắc Hàn. Dịch dịch đầu nghĩ muốn ngủ tiếp, nhưng cũng dần dần tỉnh lại.

Cô y tá thong thả tiến vào, nhìn thấy quần áo rơi tán loạn trên mặt đất, đồ lót của phụ nữ thì vung vãi trên giường, còn có người phụ nữ đang nằm trong lòng Lăng Bắc Hàn kia nữa, hai mắt cô ta trợn trừng mở to, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn lại cô ta, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô y tá đang đeo khẩu trang, “Mời đi ra ngoài trước.” Anh lạnh nhạt nói.

“Anh Lăng à....Đến giờ anh phải tiêm rồi!” Cô y tá mở miệng nũng nịu nói, Úc Tử Duyệt nghe thấy giọng điệu mê hoặc người đó toàn thân đều nổi hết cả da gà cũng nhanh chóng làm cô tỉnh hẳn.

Lúc Úc Tử Duyệt xoay người lại thì thấy cô ý tá ngày hôm qua không biết đã vào phòng từ lúc nào, Úc Tử Duyệt mang bộ mặt phòng bị nhìn cô ta, một tay một chân quấn chặt lấy Lăng Bắc Hàn.

“Y tá Lưu, cô thật sự muốn chích cho chồng tôi ngay bây giờ sao?” Úc Tử Duyệt vẫn bình tĩnh quay đầu nhìn y tá Lưu cao giọng hỏi, bởi vì vừa mới tỉnh lại nên giọng nói của cô hơi khàn khàn.

Lăng Bắc Hàn ở trong chăn vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, vẫn không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát.

Mặc dù biết lòng dạ xấu xa của cô y tá này, nhưng thái độ của Úc Tử Duyệt dành cho cô ta vẫn không hề tỏ ra phách lối, lòng Lăng Bắc Hàn vô cùng hài lòng với cách xử sự của cô, ngược lại mẹ mình thì....

Úc Tử Duyệt chẳng thề nào tin trong khi mình còn nằm ở trong chăn và dưới loại tình huống như thế này mà cô ta vẫn có thể chích cho Lăng Bắc Hàn được!

“Tôi....Đương nhiên tôi phải làm rồi....” Thấy Úc Tử nguyệt vươn ra một cánh tay trắng mịn tóm lấy chiếc áo lót màu đen nằm trên tấm chăn lôi vào bên trong, cô y tá vẫn ấp a ấp úng nói mặc dù biết cả hai đã làm gì ở đây vào đêm hôm qua!

“Vậy được rồi, cô cứ tự nhiên!” Úc Tử Duyệt sảng khoái nói.

Trên đời sao lại có người không biết xấu hổ thế này cơ chứ?

Lăng Bắc Hàn cũng khôg ngờ Úc Tử Duyệt lại nói như vậy, cảm thấy cô đang nhiều lời vô ích với cô y tá kia, “Cô còn không đi ra ngoài, tôi sẽ khiếu nại với cấp trên cô đấy!” Lăng Bắc Hàn vô tình nói, vì anh không muốn để người khác nhìn thấy thân thể của Úc Tử Nguyệt, cho dù là phụ nữ cũng không được!

“Hả ...Ơ.....Anh Lăng, vậy lát nữa tôi sẽ quay lại ạ!” Cô y tá lập tức nghiêm túc lại, không dám quá trớn nữa, ngay sau đó đẩy xe thuốc đi ra ngoài.

“Phù....” Úc Tử Duyệt buồn bực thở dài một hơi, quay đầu cẩn thận quan sát sắc mặt của Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn bị cô nhìn chằm chằm có chút khó hiểu, “Em nhìn chằm chằm anh như vậy làm cái gì? Còn không mau dậy đi, sáng nay lãnh đạo quân khu sẽ tới đây đó!” Lăng Bắc hàn nhìn cô nói.

“Em buồn bực thiệt nha, nhìn mặt anh cũng đâu có vẻ gì là sâu dân mọt nước đâu ta, hơn nữa bây giờ còn tiều tụy xuống sắc như vậy, sao cô y tá kia lại mê anh điếu đổ như vậy hả? Lại còn sử dụng hết tất cả vốn liếng có được để dụ dỗ anh nữa?” Úc Tử Duyệt trở người nằm sấp lên người Lăng Bắc Hàn, hai tay ôm lấy khuôn mắt tuấn tú còn hơi tái nhợt của anh hỏi.

“Nói nhảm, đương nhiên là vì chồng em có sức quyến rũ rồi!” Bàn tay giấu ở trong chăn của Lăng Bắc Hàn di chuyển đến cặp mông trơn láng căng tròn của cô bóp mạnh một cái nói với rất đắc ý.

“A....Nhột quá....” Anh cứ nhào nặn chỗ đó khiến cô nhột nhột cũng hết sức dễ chịu, không nén được mà bật kêu rên thành tiến, cũng nhớ tới cảnh lần trước anh mát xa cho cô, gương mắt nhỏ bỗng chốc phụt đỏ lên.

“Già thế này rồi thì còn sức quyến rũ cái nỗi gì nữa chứ!” Úc Tử Duyệt thở mạnh nói với anh, lời vừa dứt liền nhận ra có vật thể cứng ngắc ngáng giữa hai chân và còn đang để ngay chỗ đó của cô….

“Lại chê anh già hả?” Lăng Bắc Hàn nhích nhích eo khàn giọng hỏi cô.

“Không già......Anh không già, không hề già chút nào cả, mau mặc quần áo vào đi!” Úc Tử Duyệt lè lưỡi nói xong vùng vẫy lật xuống khỏi người anh, cô sợ rằng chỉ cần mình nói anh già thêm một lần nữa, chắc chắn anh se hành hạ mình đến chừng nào không xuống giường nổi mới thôi quá!

“Quần trong em đâu rồi....” Tay Úc Tử Duyệt mò mẫn tìm kiếm trong chăn rồi cau mày hỏi.

Lăng Bắc Hàn duỗi tay mò tìm được cái quần nhỏ màu đen bằng ren của cô ở ngay bên cạnh mình.

Úc Tử Duyệt nằm trong chăn nhìn thứ anh đang cầm trên tay là chiếc quần lót của mình, khuôn mặt nhỏ đỏ như xuất huyết đến nơi, thè lưỡi rồi vội vàng giật lấy tự mình mặc vào.

Nhớ tới hình ảnh điên cuồng ân ái tối hôm qua, cô cảm giác trái tim nhỏ của mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bản thân lại còn chủ động đòi hỏi nữa, ôi mất mặt quá đi mất!

Ngay sau đó, mặc vào chiếc áo lót mình vừa mới lấy về, bàn tay nhỏ bé đang mò mẫm ở sau lưng lại bị bàn tay to lớn ấm áp của Lăng Bắc Hàn ngăn lại, sau đó bộ ngực căng cao lên, hóa ra là anh đã cài giúp cô!

Khuôn mặt của Úc Tử Duyệt lại càng đỏ hơn, Lăng Bắc Hàn giúp mình mặc áo lót?

Hai tròng mắt Lăng Bắc Hàn sâu thẳm nhìn chằm chằm những ấn ký mà anh đã lưu lại trên bờ lưng bóng loáng trắng mịn của cô, nhớ tới sự chủ động nhiệt tình của cô tối hôm qua, nơi nào đó lại bắt đầu cương cứng lên, “Ưm hừm....Mau lấy quần áo mặc vào đi, cẩn thận kẻo lạnh.”

Anh nói xong, cầm lấy áo mặc vào cho cô, sau đó là tới quần.

“Thúi chết được, lát nữa về nhà phải tắm cho đã mới được! Anh có cần em mang cái gì tới không?” Sau khi mặc áo giữ ấm xong, thấy cũng không còn lạnh lắm, Úc Tử Duyệt chui ra khỏi chăn, động tác lưu loát mặc lại áo lông sau đó tới quần dài.

“Đến nhà của chúng ta mang giúp anh mấy cuốn sách tới đây.” Lăng Bắc Hàn thản nhiên nói, lúc này thấy cô y tá kia lại đi vào.

Lần này, dưới sự giám sát chặt chẽ của Úc Tử Duyệt, cô ta giúp Lăng Bắc Hàn tiêm xong còn muốn đút anh uống thuốc, nhưng đã bị Úc Tử Duyệt đoạt lấy, sau đó, Lăng Bắc Hàn ngồi dậy, tiếp tục được truyền thêm một chai thuốc hạ sốt.

“Lăng Bắc Hàn! Em nói cho anh biết! Cho dù cái cô ý tá Lưu kia thất sự có ý đồ muốn quyến rũ anh hay không, anh tuyệt đối không được leo rào đấy! Nếu không em sẽ thiến anh!” Y tá Lưu vừa đi khỏi, ÚcTử Duyệt đã hung dữ cảnh cáo Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn nhếch môi cười nhìn vẻ mặt hung dữ của cô, “Cái này còn phải xem bản lĩnh của em tới đâu!” Anh khiêu khích nói.

“Anh.... Anh....” Úc Tử Duyệt thở hổn hên không biết nên phản bác thế nào, tức giận đến nói không ra lời, lúc này, cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng gõ cửa, Úc Tử Duyệt tưởng rằng lãnh đạo quân khu tới thăm, vội vàng mặc áo lông vào, kính cẩn lễ phép chạy ra mở cửa, cô không muốn Lăng Bắc Hàn phải bị mất mặt.

Ai ngờ, người tơi là dì Vương.

“Duyệt Duyệt, dì tới đưa cơm....” Dì Vương xách theo một cái cặp lồng giữ ấm tiến vào, hòa ái cười nói, Úc Tử Duyệt vội vàng nhận lấy cặp lồng rồi dẫn dì Vương vào.

“Những thứ này đều do bà chủ tự tay nấu, hai đứa tụi con cùng ăn một chút đi!” Dì Vương hiền lành nhìn Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn cười nói, lời của bà khiến Úc Tử Duyệt mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Bắc Hàn.

Mình không nghe lầm chứ? Mẹ chồng làm sao? Trong mắt Úc Tử Duyệt, mẹ chồng cô vẫn luôn mang hình tượng của một bà chủ luôn sống an nhàn sung sướng, không bao giờ vào phòng bếp, ngay cả loại ngũ cốc cũng không phân biệt được, không ngờ tới, bà còn biết nấu cơm!

“Duyệt Duyệt, không tin sao? Đúng thiệt là bà chủ làm đó, chỉ cần A Hàn nếm thử cháo ngô này là biết được có phải bà chủ nấu hay không liền mà!” Dì Vương đưa cho Lăng Bắc Hàn bát cháo ngô cười hiền nói.

Úc Tử Duyệt nhanh nhẩu mở ra bàn cơm trên chiếc giường bệnh xa xỉ để cho dì Vương đặt bát cháo xuống.

Lăng Bắc Hàn ngửi thấy mùi thơm của bát cháo ngô mà trong lòng cảm thấy như có dòng nước ẩm chảy qua, âm thầm thở ra một hơi, cũng không tỏ thái độ gì chỉ gật gật đầu, ý bảo Úc Tử Duyệt ngồi xuống.

“Tay nghề của mẹ quả thật không tệ, không thua gì mẹ con ở nhà nấu!” Úc Tử Duyệt ăn xong thìa cháo ngô liền ca ngợi nói.

“Tất nhiên, mặc dù ngày thườn bà chủ rất ít khi xuống bếp, nhưng tay nghề của bà vẫn không hề giảm a! Mấy năm qua bận rộn làm ăn, A Hàn lại không thường hay ở nhà….” Dì Vương còn đang định nói gì nữa thì thấy Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu nhìn bà, bà liền dừng lại không nói thêm gì nữa, “A Hàn, để dò lấy cho con một bát nữa nha!” Dì Vương vội vàng đổi đề tài nói.

Có lẽ mối quan hệ trước kia giữa Lăng Bắc Hàn và Tiếu Dĩnh rất tốt, nhưng bởi vì Hạ Tĩnh Sơ cho nên mới....

Úc Tử Duyệt vẫn cho rằng, quan hệ giữa hai mẹ con anh là bởi vì Hạ Tĩnh Sơ nên mới ra nông nỗi này. Mẹ chồng cũng không thích người con dâu như mình, cô cũng biết rõ điều này.

Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, Úc Tử Duyệt theo dì Vương về nhà. Mười giờ sáng, lãnh đạo quân khu mới tới thăm hỏi, lúc đó Lăng Chí Tiêu cũng có mặt.

“Lão Lăng này, bản chất liều mạng của đồng chí Lăng Bắc Hàn rất giống với anh năm đó à nha!” Một vị tư lệng quân khu nắm lấy tay Lăng Chí Tiêu nói, Lăng Chí Tiêu năm đó cũng là một quân nhân rất xuất sắc, độ liều mạng so với Lăng Bắc Hàn không hề kém.

Trong trí nhớ của Lăng Bắc Hàn, từ nhỏ đến lớn rất ít gặp ba, cũng đã mười mấy năm rồi, anh mới điều đến quân khu.

Lăng Chí Tiêu hãnh diện nhìn con trai, cười cười, “Người trẻ tuổi nên phấn đấu nhiều hơn!” Lăng Chí Tiêu cao giọng nói, những người lãnh đạo còn lại cũng gật gật đầu tán thành.

Cũng lúc này Lăng Chí Tiêu ngỏ ý tứ muốn gọi Lăng Bắc Hàn quay về quân khu, nhưng bị Lăng Bắc Hàn khé léo từ chối. Nhưng ông nói như vậy, chẳng qua cũng là là vì suy tính cho anh và Úc Tử Duyệt, về lại quân khu làm, sẽ không có gian khổ như lính trinh sát trong quân doanh, quanh năm suốt tháng không ở nhà, cũng có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm giữa anh và Úc Tử Duyệt.

Có thể nhìn ra được cha già đã chấp nhận Úc Tử Duyệt rồi.

Nhưng, về quân khu làm việc không phải là chí hướng và nguyện vọng của anh.

Trước khi Lăng Chí Tiêu rời đi, ông còn âm thầm trừng mắt cảnh cáo Lăng Bắc Hàn, mà Lăng Bắc Hàn cũng không chấp thuận.

Sau khi lãnh đạo quân khu rời đi, chính trị viên Trương mang theo quà tiến vào, không cần đoán, Lăng Bắc Hàn cũng biết ông ta tới để làm gì. Chiến sĩ Trương Binh mà anh cứu chính là cháu ruột của chính trị viên Trương.

Lăng Bắc Hàn xử phạt Trương Binh phải rời khỏi doanh trại trinh sát của anh!

“Lão Lăng, thằng nhóc kia tôi đã bị tôi phạt cấm túc, viết báo cáo tường trình rồi, cậu hãy mắt nhắm mắt mở bỏ qua đi, có được không?” Trương Binh không nghe theo sự chỉ huy, tự cho mình tài giỏi đi đường tắt, cuối cùng bị ngã xuống sườn núi.

“Lão Trương, ông nên biết nguyên tắc của tôi! Ở trong doanh trại không phục tùng mệnh lệnh, hậu quả cuối cùng là phải rời khỏi quân doanh!” Lăng Bắc Hàn ngồi trên giường nhưng nói năng rất có khí phách.

Vẻ mặt cương nghị, quyết tuyệt.

“Lão Lăng! Nó là cháu ruột của tôi! Thằng nhóc ấy thông minh, cũng nhanh nhẹn linh hoạt, được phát triển ở doanh trại trinh sát, tươn lai sau này khẳng định…..”

“Lão Trương! Cháu ruột của ông cũng không được! Cho dù cậu ta có là cháu ruột của tôi cũng vậy mà thôi! Trương Binh thông minh, nhưng sự thông minh của cậu ta không dùng đúng chỗ. Nếu như lúc ấy không có tôi ở đó, người bị bị thương chính là cậu ta, nói không chừng còn mất luôn cả mạng, cũng có thể là một chiến sĩ nào đó vì cứu cậu ta! Một con sâu làm rầu nồi canh như vậy tôi không cần!” Lăng Bắc Hàn lại lạnh lùng nói.

Tính tình Lăng Bắc Hàn xưa nay luôn công chính nghiêm minh, đâu đó rõ ràng!

Ngay cả người cùng cấp bậc với anh, cộng sự nhiều năm như chính trị viên Trương anh cũng không nể mặt, nhưng trong mắt Lăng Bắc Hàn thì chuyện này không phải nằm ở vấn đề có nể mặt hay không.

“Lão Lăng! Cậu cần gì phải cố chấp như vậy, Trương Binh bình thường rất ít khi phạm sai lầm, mới tái phạm có một lần, chẵng lẽ không cho nó thêm một cơ hội được sao?” Sắc mặt chính trị viên Trương rất khó coi nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.

“Đối mặt với sinh mệnh, cơ hội chỉ có một lần! Ông cũng biết rõ mục đích tôi tổ chức cuộc dã huấn này, là để sàng lọc! Không sai, tôi có thể cứu cậu ta một mạng, nhưng, nhưng về vấn đề nguyên tắc, tôi sẽ không thay đổi!” Lăng Bắc Hàn xanh mặt quát.

Thời điểm cứu Trương Binh, anh xem cậu ta là một sinh mệnh, khi xử phạt Trương Binh thì anh nghĩ đến đó là lợi ích của các chiến sĩ trong toàn doanh, lợi ích của quốc gia và nhân dân!

Chính trị viên Trương cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Lão Lăng, tính tình này của cậu....Thôi được, tôi sẽ điều nó đi....” Lão Trương chỉ vào Lăng Bắc Hàn đang ngồi trên giường bệnh nói xong, đi thẳng một mạch ra cửa.

Còn lại một mình, ánh mắt sâu xa của Lăng Bắc Hàn nhìn ra tới khoảnh không mênh mông bên ngoài cửa sổ….

“Ồ, Trung tá Lăng của chúng ta đang thơ thẩn cái gì đây?” Lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói dí dỏm, Lăng Bắc Hàn quay đầu lại thì trông thấy người bạn tốt Lục Khải Chính. Ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn chằm chằm Lục Khải Chính.

“Sao hả? Sao lại nhìn mình bằng ánh mắt như đang thẩm tra tội phạm vậy?” Lục Khải Chính thấy Lăng Bắc Hàn đang quan sát mình, lại đùa cợt hỏi tiếp.

Kéo qua cái ghế ngồi xuống, tiện tay rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa, liền vứt cái bật lửa sang cho Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn cũng nhanh nhẹn đón lấy rồi châm cho mình một điếu, hít sâu một hơi rồi nhả ra một vòng khói, tỉnh bơ nhìn Lục Khải Chính.

“Mình không thích làm binh như thế này, theo mình ra biển buôn bán, chắc chắn dễ chịu hơn nhiều so với cậu ở đây liều sống liều chết!”Lục Khải Chính tự nhiên nói, trên khuôn mặt tuấn lãng kia vừa có vẻ như đùa cợt nhưng cũng có vài phần nghiêm túc.

“Đây là thứ mà cậu theo đuổi sao?” Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Lục Khải Chính, kín đáo nói. Cho tới bây giờ Lăng Bắc Hàn vẫn không hiểu, tại sao ba năm trước cậu ta lại rút lui khỏi giới cảnh sát mà chọn bôn ba trên biển để buôn bán?

Dựa vào sự hiểu biết của Lăng Bắc Hàn về Lục Khải Chính, thì cậu ta không phải loại người hám lợi, hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Nhưng thật tế thì cậu ta đã làm như vậy, ba năm qua, chưa từng dính dáng hay có qua lại gì với phía cảnh sát.

Mắt Lục Khải Chính thoáng nét ảm đạm, vươn tay gãy tàn thuốc nhìn lại Lăng Bắc Hàn với vẻ mặt rất tự nhiên.

“Vậy không tốt sao? Muốn ăn uống nhậu nhẹt gái gú kiểu nào cũng có thì tội gì mà không làm, muốn làm gì thì làm, không có kỷ luật cũng rất tự do!” Lục Khải Chính hít một ngụm khói, đôi mắt sâu lắng vừa nói vừa nhìn thẳng vào Lăng Bắc Hàn.

Nói chuyện tự nhiên kiểu này, bản chất xem ra đã nghiễm nhiên trở thành hình tượng điển hình của một thương nhân giảo hoạt rồi.

Nhìn Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn không kìm được nhớ tới Thôi Chí Quân đã hy sinh....

“Ai có chí nấy! Chờ ngày nào đó tôi chán nghề lính rồi, nói không chừng cũng sẽ tìm tới cậu để nhờ vả đấy!” Lăng Bắc Hàn cũng nửa đùa nửa thật nói.

“Cậu chán nghề lính à? Trừ phi cậu không thể hoạt động được nữa!” Lục Khải Chính mỉa mai nói xong đi đến cạnh giường bệnh giường bệnh đưa tay vỗ vỗ vào chiếc chân to lên vì băng gạc đang treo lơ lủng trên cao.

“Suýt…..” Lăng Bắc Hàn bị đau há to miệng hít một hơi, ngay sau đó, cũng nhanh nhẹn vươn tay kéo ghịt lại Lục Khải Chính một cái, Lục Khải Chính bị mất đà ngã nhào vào lòng Lăng Bắc hàn!

Úc Tử Duyệt xách theo cặp lồng đi vào tới cửa, nhìn thấy cảnh Lục Khải Chính đang ngã vào lòng Lăng Bắc Hàn, cái miệng nhỏ của cô lập ngoác thành hình chữ O! Hai lão già này, định làm cái gì đây?

/456

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status