Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 166 - Hãy Hạnh Phúc Hơn Tôi

/456


Tư Đồ Ngạn cường hôn Úc Tử Duyệt, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cô, bàn tay âm thầm xoay cửa sổ xe chậm rãi dời xuống... đầu óc Úc Tử Duyệt ong ong, hai tay chống đẩy lồng ngực Tư Đồ Ngạn ra, nhưng gáy lại bị anh giữ chặt, không cho phép cô phản kháng!

Tại sao ba lần bốn lượt anh coi thường mình như vậy? Hàm răng Úc Tử Duyệt cắn mạnh vào môi người đàn ông, mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa, nhưng người đàn ông dường như căn bản không thèm để ý, ngược lại còn thè lưỡi ra liếm, nhấm nháp hàm răng của cô!

Lăng Bắc Hàn nhìn thấy chiếc Bugatti trước mặt dừng lại ven đường, trong tim kiềm chế, giảm tốc độ chạy xe, cũng nhìn thấy rõ hình ảnh Úc Tử Duyệt cùng Tư Đồ Ngạn hôn nhau, đau đớn vô cùng, khiến anh không thể thở nổi, bàn chân muốn giẫm phanh lại, nhưng một giây cuối cùng, anh kiềm chế lại, đôi tay chặt chẽ cầm lái.

Tại sao lại trêu chọc anh ta? Úc Tử Duyệt! Em muốn anh phải khổ sở sao?

Lăng Bắc Hàn cảm giác mình chưa từng bức bối như thế, giờ phút này anh căn bản không phải là một thằng đàn ông!

Hạ Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn thoáng qua một màn Úc Tử Duyệt cùng Tư Đồ Ngạn hôn nhau, lại nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, cũng không phát hiện anh có gì khác thường, cuói cùng cô cũng có thể yên tâm.

Úc Tử Duyệt đem hết toàn bộ sức lực đẩy Tử Đồ Ngạn ra, tay phải giơ lên nhưng lại bị Tư Đồ Ngạn bắt được, “Lợi dụng tôi? Vật nhỏ, em coi tôi là cái gì?” Tư Đồ Ngạn giữ chặt cổ tay của cô, một bàn tay vỗ vỗ lên gương mặt cô, tà mị nói.

“Coi anh là tên biến thái!” Úc Tử Duyệt tức giận quát, trong miệng còn lưu lại mùi máu tươi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì không thấy xe Lăng Bắc Hàn phía sau, vừa rồi anh có nhìn thấy không?

“Ha ha.......Biến thái.......Tôi thích, tôi chính là biến thái......” người đàn ông lau máu tanh trên khóe miệng mình, sau đó đạp chân ga.

Úc Tử Duyệt hối hận vì đã quay lại, thật sự hối hận! Tại sao lại có thể gặp tên biến thái như vậy chứ......

Lăng Bắc Hàn, anh sẽ không can thiệp vào cô nữa. Nghĩ như vậy, trong lòng không chịu được càng thêm chua xót.

Thật ra cô thích lúc anh bá đạo quản cô, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy anh quan tâm mình. Nhưng bây giờ thì không, không can thiệp vào chuyện của nhau, buổi chiều anh đã nói như vậy.

Dốc lòng yêu anh, cuối cùng kết quả chỉ có thể dùng mấy chữ lạnh lẽo này để hình dung? Lăng Bắc Hàn, tại sao anh lại có thể vô tình như vậy, thoải mái như vậy?

Khóe mắt Tư Đồ Ngạn liếc thấy Úc Tử Duyệt đã thấy yên tĩnh trở lại, thấy trong mắt cô có ánh nước, bỗng dưng anh cảm thấy phiền não!

Lúc đến Goldwater, Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính, Hạ Tĩnh Sơ, Nhan Tịch mấy người đã xuống xe, thấy Hạ Tĩnh Sơ dựa vào người Lăng Bắc Hàn, hai người dáng vẻ chàng chàng thiếp thiếp, Úc Tử Duyệt cảm giác như mình vừa rước họa và thân!

Thấy cô xuống xe, Nhan Tịch vội vàng tiến lên kéo Úc Tử Duyệt, “Duyệt Duyệt, trở về thôi! Sáng mai em còn phải đi máy bay!” Nhan Tịch kéo Úc Tử Duyệt nghiêm túc nói, cô cũng không muốn Úc Tử Duyệt bởi vì Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ mà đau lòng, chính cô cũng không muốn dây dưa với Lục Khải Chính!

Ngược lại Lăng Bắc Hàn rất cảm kích Nhan Tịch, trong lòng anh càng hy vọng Úc Tử Duyệt mau chóng rời khỏi thủ đô!

Cô cũng muốn trở về, nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của Hạ Tĩnh Sơ kia, “Chị Nhan, đã đến đây rồi sao có thể không vào? Như vậy là không được, Tư Đồ anh thấy đúng không?” Úc Tử Duyệt cất giọng nói, âm thanh cực lớn.

Cô gái ngốc này! Tại sao lại bướng bỉnh như vậy?

Lăng Bắc Hàn thầm mắng trong lòng, xoay người đi vào cửa trước tiên! Anh cảm giác như lòng mình tan vỡ, bất lực không thể làm gì được!

Nhan Tịch vẫn lôi kéo Úc Tử Duyệt, không cho Tư Đồ Ngạn đến gần, tình huống này còn đáng bận tâm hơn so với việc viết tiểu thuyết của cô! Ngọt ngọt ngào ngào làm người ta ghen tị muốn chết, tại sao lại đột nhiên ly hôn! Lúc này, liệu trong lòng Duyệt Duyệt hẳn là đau lòng không dứt ?

Úc Tử Duyệt cũng không biết tại sao mình lại muốn đi vào, cô không thích, cô coi thường bản thân mình như vậy!

Thôi, chịu đựng hai ba giờ nữa, bắt đầu từ ngày mai, cô nhất định sẽ sống thật tốt, làm việc thật giỏi, phải sống vui vẻ như trước kia, cô muốn để cho Lăng Bắc Hàn biết, Úc Tử Duyệt cô không có anh cũng có thể sống tốt!

Thiết bị xa hoa được lắp trong phòng thật khiến người ta cảm thấy gian phòng này thật cao cấp thời thượng, Úc Tử Duyệt bị Nhan Tịch kéo ngồi xuống, Hạ Tĩnh Sơ rúc vào bên cạnh Lăng Bắc Hàn ngồi phía trong cùng, Lục Khải Chính cùng Tư Đồ Ngạn ngồi ở giữa.

“Ai thích hát thì hát đi, không thích hát thì uống rượu!” Tâm tình Lục Khải Chính dường như không tốt, vừa uống bia vừa lớn tiếng nói.

“Chị Nhan, chúng ta hát đi!” Úc Tử Duyệt kéo Nhan Tịch nhỏ giọng nói, một tay Tư Đồ Ngạn khoác lên trên ghế sa lon, một tay cầm chai bia, con ngươi sắc bén khóa thẳng vào Úc Tử Duyệt.

“Duyệt Duyệt, chị không biết hát, em hát là được rồi....” Nhan Tịch nhỏ giọng nói nói, Úc Tử Duyệt gật đầu cười, không ép buộc cô. Tùy tiện chọn mấy bài sau đó trở về chỗ ngồi.

“A Hàn, chúng ta cũng chọn mấy bài chứ?” Lúc này chỉ thấy Hạ Tĩnh Sơ nói với Lăng Bắc Hàn, trong ánh sáng yếu ớt, Úc Tử Duyệt không thấy rõ vẻ mặt của anh. Đêm mùng một đầu năm, bọn họ còn ở chỗ này ca hát, khi đó anh nói anh chỉ biết quân ca.

“Anh không biết hát, em hát đi!” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt mở miệng, âm thanh có chút cứng ngắc. Lời của anh làm trong lòng Úc Tử Duyệt thoải mái hơn nhiều, cầm chai bia lên, sảng khoái uống một hơi!

“Anh cứ khiêm tốn! Trước kia không phải thường hát thường đánh ghi ta cho em nghe sao? Chúng ta hát mấy bài cũ của mười năm trước đi, được không?” Hạ Tĩnh Sơ cười nói, âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai Úc Tử Duyệt.

Anh biết hát, còn có thể đánh ghi ta sao?

Trong đầu Úc Tử Duyệt dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh, một nam thanh niên ôm trong ngực một cây ghi ta gỗ, ngồi dưới gốc cây, hát cho cô gái nghe......

Rốt cuộc, anh đối với Hạ Tĩnh Sơ mới thật sự là tình yêu!

Lăng Bắc Hàn bởi vì câu nói của Hạ Tĩnh Sơ mà cau mày, trong lòng cảm thấy chán ghét, nhưng vẫn nghe theo lời Hạ Tĩnh Sơ chọn vài bài, “Những bài này đều là những bài hát cũ của mười năm trước.... bài này, bài này cũng được, em đều biết hát!” Hạ Tĩnh Sơ chỉ vào màn hình, vui vẻ nói với Lăng Bắc Hàn.

“Duyệt Duyệt, uống ít một chút!” thấy Úc Tử Duyệt muốn cướp rượu của cô uống, Nhan Tịch vội vàng ngăn cản nói.

Úc Tử Duyệt quay đầu, nhìn Nhan Tịch, trong mắt tràn đầy khổ sở. Người đàn ông hôm trước là của cô, bây giờ đã không phải là của cô rồi, hiện giờ lại ân ái với bạn gái cũ như vậy, trong lòng cô sao có thể thoải mái?

Hai mắt Lăng Bắc Hàn dừng lại trên màn hình, vô tình nhìn thấy mấy chữ “Hãy hạnh phúc hơn tôi” giống như gõ lên trái tim anh, ngón tay ấn xuống, sau đó cũng Hạ Tĩnh Sơ trở lại chỗ ngồi.

“Mặc kệ các người, không hát thì bị phạt rượu!” Lục Khải Chính nói tiếp, Tư Đồ Ngạn dịch người, đến gần Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch nhìn Tư Đồ Ngạn đến gần, cau mày, lại nhìn Lăng Bắc Hàn, thấy anh không biến sắc, cô cũng không ngăn cản Tư Đồ Ngạn nữa.

Này, chú đang làm gì a?

Thấy Tư Đồ Ngạn muốn đụng vào mình, Úc Tử Duyệt vội vàng đứng lên, cầm micro lên nói, “Bài này tôi hát....” giai điệu một bài tiếng Anh vang lên, Úc Tử Duyệt hát hết mình, thỉnh thoảng thân thể nhỏ bé còn đung đưa theo giai điệu.

Tư Đồ Ngạn càng không ngừng vỗ tay, huýt gió.

“A Hàn, bài này là của chúng ta!” Sau khi Úc Tử Duyệt hát xong, ngồi bên cạnh Nhan Tịch uống một hớp rượu, thấy âm thanh của Hạ Tĩnh Sơ truyền đến, cô nhìn lên màn hình, đây là bài, “Người ngồi cùng bàn”.

Trong lòng đau nhói, chỉ nghe thấy Hạ Tĩnh Sơ đã bắt đầu hát. Thỉnh thoảng còn đưa micro đến gần khóe miệng Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn lắc đầu từ chối.

Anh đã sớm không biết hát những bài hát này rồi, nghe những giai điệu xa xôi xa lạ, không có cảm giác gì, đối với Hạ Tĩnh Sơ bên cạnh, anh cũng không có bất kỳ cảm giác nào! Nhưng anh biết, giờ phút này Úc Tử Duyệt nhất định rất đau lòng.

Úc Tử Duyệt cùng Hạ Tĩnh Sơ có qua có lại, giống như là đang PK nhau, hát rất nhiều bài hát, thỉnh thoảng có vài tiết mục trung gian của Tư Đồ Ngạn hát cùng cô, khi đó, Lăng Bắc Hàn mặc dù ghen tỵ muốn chết, lại chỉ có thể đem tất cả khổ sở nuốt vào bụng.

“Bài này ai chọn vậy? Mau hát đi!” nhìn trên màn hình, mấy chữ “Hãy hạnh phúc hơn tôi” kia khiến trong lòng Úc Tử Duyệt đau nhói, nhưng bài này cũng không phải cô chọn.

“Không phải của tôi, tôi không biết hát....” Hạ Tĩnh Sơ mở miệng nói, cũng nghi ngờ hình như mình không có chọn bài này.......

“Vậy để tôi hát cho, hình như tôi biết hát một chút...” Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói, trong lòng co quắp. Cũng coi như là hát cho Lăng Bắc Hàn đi, cho dù cô không cam lòng anh sẽ hạnh phúc hơn cô, nhưng cô cũng có chút giả tạo hào phóng.

Yêu một người, hy vọng người ấy sẽ hạnh phúc, vui vẻ.

Nhưng cô không biết, bài hát này cũng là bài hát mà Lăng Bắc Hàn muốn dành cho cô. Nhất định phải hạnh phúc hơn anh, trở về là một Úc Tử Duyệt không buồn không lo. Lúc này, bài hát đã đến cao trào:

Xin anh nhất định phải hạnh phúc hơn em

Như vậy sự rút lui của em mới không uống phí

Cho dù đau đớn, cho dù khổ sở, xin anh đừng nói tiếng xin lỗi để đền bù.

Ít nhất em cũng có thể giúp anh có được hạnh phúc mà anh theo đuổi

Xin anh nhất định phải hạnh phúc hơn em

Như vậy mới đáng để em tàn nhẫn với chính mình.

Em sẽ yên lặng đếm những giây cuối cùng để anh nhìn rõ

Nhìn rõ hình bóng anh trong mắt em đã mờ nhạt đến nhường nào....

.............

Giờ phút này được ôm anh em đã mãn nguyện

Chúc anh sẽ hạnh phúc thật nhiều, cho dù em đau lòng cũng sẽ không nói ra.

Chúc anh sẽ hạnh phúc thật nhiều, cho dù em đau lòng cũng sẽ không nói ra.......Lăng Bắc Hàn nhìn những chữ này trên màn hình, từng chữ từng câu, đâm thẳng vào trái tim anh, cũng là tâm trạng giờ phút này của anh! Cô nói, đi cũng anh không sung sướng, vậy thì bắt đầu theo đuổi đi!

Úc Tử Duyệt hát xong trong lòng xót xa không dứt, nhưng lời đó giống như tiếng lòng của cô. Cô tác thành cho anh, là một chuyện thật tốt, để anh ở bên người anh yêu, như vậy thật tốt! Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn là không bỏ được, giống như một miếng thịt trên người cô, bị xé ra đưa cho người khác.

Tầm mắt mơ hồ, âm thanh khàn khàn, cô ho khan một tiếng, lại khóc không ra tiếng, cô bỏ mic xuống chạy ra ngoài......

Cô không chịu nổi không khí như vậy nữa rồi, cũng không chịu đựng được khổ sở như vậy, muốn chạy ra ngoài. Thật ra cô không làm được giống như trong bài hát, chúc anh và Hạ Tĩnh Sơ hạnh phúc, thật sự không làm được! Lúc trước anh đã đồng ý với cô, anh là của cô, chỉ có thể hôn cô, sờ cô......

Bây giờ đã trở thành người của người khác......

Cô vẫn lảo đảo chạy trên đường, chạy thẳng vào thang máy.

Cứ như vậy đi thôi, cũng không cần trở lại, không cần xuất hiện trước mặt anh nữa, đến đây chấm dứt đi!

Giai điệu bài hát đó lặp lại trong đầu, trong thang máy, cô nhìn thấy gương mặt đẫm nước, thác loạn. Thấy vậy, cô khinh bỉ chính mình......

Lăng Bắc Hàn thấy cô chạy ra ngoài, thiếu chút nữa xông ra ngoài, nhưng vẫn là cực kỳ kiềm chế, thấy Nhan Tịch đuổi theo, anh thở phào nhẹ nhõm, hy vọng cô không xảy ra chuyện gì. Giai điệu bài hát đó lại lặp lại trong đầu, từng câu chữ cứa vào trái tim anh.

Sau khi Lục Khải Chính cùng Tư Đồ Ngạn rời đi, anh và Hạ Tĩnh Sơ cũng ra khỏi phòng.

“Chị Nhan, em đi đây, đừng lo lắng!” cô không biết anh trai Úc Tử Mặc sao biết cô ở chỗ này, lúc ra khỏi Goldwater đã thấy anh đứng đợi cô ngoài cửa rồi, lúc Nhan Tịch đuổi theo kịp, cô nói với Nhan Tịch.

“Ừm! Làm việc cho giỏi...... nếu muốn trở về......” Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, không thôi nói.

Trở về? Chỉ là có lẽ....! Chỉ là không chừng cô sẽ ở lại trụ sở chính ở Tô Thành, chỉ cần làm việc tốt một chút....Cô giang hai cánh tay, dùng sức ôm lấy Nhan Tịch, giờ phút này, cũng thấy Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ từ cửa ra ngoài......

/456

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status