Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái!

Chương 55: Tell me why?

/61


Hớt hải chạy về sau khi đã đăng ký đầy đủ mọi thủ tục làm cấp cứu, nhìn thấy gương mặt Chan đang tái sầm đi trong nước mắt, Cheer lo lắng vội chạy nhào tới, ôm lấy gương mặt hắn xuýt xoa.

- Em làm xong thủ tục rồi! Bác sĩ bảo không chấn thương vào não… Anh…

Cheer còn chưa kịp nói hết lời, Chan đã lặng lẽ đẩy nó ra, rội lạnh lùng đặt vào tay Cheer chiếc điện thoại. Không nói gì, lẳng lặng quay đi.

Cheer ngớ người cầm chiếc điện thoại trong tay, nhìn dáng Chan lầm lũi bước vội đi, dường như ánh mắt hắn còn ươn ướt. Con bé bỗng cảm giác như có chuyện gì đó bất thường đang xảy ra, liền vội vàng mở máy ra xem.

Mắt nó như hoa lên khi những dòng chữ ồ ạt hiện lên giăng kín màn hình như đâm xuyên vào tim nó. Óc váng vô cùng và không hiểu vì sao… Rút cục chuyện này là như thế nào?! Trả thù cái gì? Nghe như có vẻ con bé đã vừa tiếp tay cho một cuộc âm mưu thâm độc… Mà nạn nhân lại chính là người anh kết nghĩa vào sinh ra tử cùng Chan. Cheer ôm miệng, bật khóc không thành tiếng khi nhận ra sự sai lầm tai hại của mình…

Cứu chữa như thế nào đây???

Chắc là Chan đang thất vọng về mình lắm…

Khi mà sự tin tưởng đều đang đột ngột sụp đổ…

Nó ngồi sụp xuống trong giây lát, rồi lại vội vàng đứng bật dậy, nháo nhào chạy đi tìm Chan.

Mọi vật phía trước cứ nhòa đi trong nước mắt, chân tay bủn rủn vì lo sợ, cảm giác sắp mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng là như thế này sao?!

Nó vừa đi, vừa đảo mắt nhìn quanh, giọng lạc đi vì kêu gọi tên hắn…

Nhưng Cheer không biết được rằng Chan đang giấu mình thật kĩ ở một góc tường, tuyệt đối không để lộ mình ra, lại càng không muốn cho Cheer nhìn thấy.

Ôm miệng rít lên từng hơi thở đau như thắt ngực!

Muốn đứng ra trước mặt mắng cho Cheer một trận nhưng lại không đủ tự tin để hành động thô lỗ như thế với cô gái đó…

Đành phải nhốt mình trong im lặng để tự trấn tĩnh bản thân mình…

Cảm giác bị phản bội là như thế này sao???

…………

Bần thần bấm số điện thoại của Chan, Cheer gọi như điên nhưng hắn vẫn nhất định không chịu nghe máy. Cầm chiếc điện thoại đang rung bần bật trên tay, Chan nắm chặt, tim đau thắt…

Sự tin tưởng dành cho Cheer quá lớn nay bị chà đạp trong phút chốc lại đột ngột đổ vỡ… Làm sao có thể nhanh chóng lấy lại được tinh thần…

………………..

Tối hôm ấy trở về nhà, mặc cho Cheer có cố gắng liên lạc đến mức nào, Chan cũng nhất định “biến mất“. Quá bất lực! Nó đành cố trấn tĩnh lại mình rồi sực nhớ ra một nút thắt quan trọng- Cheer vội vàng nhấc máy lên gọi cho sư phụ để hỏi cho ra nhẽ.

Phải mất một lúc lâu chờ điện thoại, đầu dây bên kia mới chịu nhấc máy lên nghe. Tiếng bà chậm rãi vang lên khảng khái.

- A lô?

……….

Vốn trước đó, khi chưa biết rõ sự tình, Cheer đã định gọi cho sư phụ và không ngừng trách móc bà vì đã đem nó ra làm con tốt thí mạng. Nhưng… sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, lý do khiến bà phải dẫn đến cái hành động đầy tội lỗi ấy… hóa ra cũng chỉ là “ reo nhân nào thì gặp quả đấy! “. Cheer lại chẳng thể trách móc được ai. Bản thân bà cũng là một người phụ nữ đáng thương đã mất đi đứa con trai của mình trong một lần nó bị bạn bè rủ rê lôi kéo đi vào con đường sai trái. Mà người rủ rê con trai bà ấy… lại chính là anh Gà!

Theo như bà kể thì hai năm về trước, con trai bà là một cậu bé ngoan, luôn sống khép kín với mọi thứ xung quanh, không biết chơi bời đàn đúm. Mặc dù truyền thống gia đình là xã hội đen, nhưng cũng chính vì điều đó mà bà luôn cố gắng tách biệt thằng bé ra khỏi truyền thống của gia đình. Cho nó ăn học tử tế và cai quản nghiêm ngặt. Nhưng không ngờ, lên cấp ba chuyển sang trường mới nó lại gặp Gà, là một dân anh chị khét tiếng cầm trịch trường đó. Biết thằng bé gia đình giàu có liền rủ rê tham gia băng nhóm suốt ngày đập phá, đua xe. Và rồi, vào một đêm lộng gió, thảm cảnh hai năm trước cũng đã từng xảy ra y như chính đêm hôm nay…

Tất cả chỉ là sự trả thù… Và Cheery cũng chỉ là một con tốt ngu ngơ không biết gì… Ngây thơ bị đặt vào bàn cờ, bị đẩy theo từng đường đi nước bước của sư phụ…

…………………

Những ngày sau đó, mọi thứ dần chìm vào im lặng.

Một sự im lặng đến đáng sợ!

Một câu nói quen thuộc nào đó chợt vang lên trong đầu nó.

“Khi yêu, người ta thường phải dành cho nhau những khoảng lặng. Lặng để quay lại… hoặc lặng để đi mãi…”

Liệu lần này, Chan có quay trở về hay không?

Cheer sẽ đợi!

Nhưng nó không đợi trong vô vọng, thời gian đó nó vẫn sẽ thường xuyên lén lút đến bệnh viện để chăm sóc anh Gà. Anh vẫn hôn mê bất tỉnh nên không biết gì hết. Nhìn khuôn mặt anh băng bó kín mín mà nó không thể ngừng tự trách mình quá ngu ngốc. Vì vậy lại càng chẳng thể xuất hiện đứng trước mặt nhìn thẳng vào mắt Chan thêm một lần nữa…

Thời gian Cheer đến bệnh viện thường là lúc Chan đã trở về, để chắc chắn là hai đứa tuyệt đối không thể đụng mặt nhau. Cheer không muốn hai người cùng phải rơi vào tình huống khó xử… nên nó cứ né tránh mãi.

Mặc dù nhà ở ngay sát vách nhau, nhưng kể từ ngày đó, hễ nhìn thấy Chan từ xa là Cheer lại tránh… thậm chí trong sân trường cũng vậy! Tim luôn đập trật một nhịp khi nhìn thấy Chan. Nước mắt khẽ rơi lã chã ướt đẫm cả khuôn mặt khi tiếng quốc ca vang lên hòa cùng tiếng trống gõ mạnh từng nhịp như nã thẳng vào tim nó. Sự kiềm chế càng lúc càng trở nên khó khăn. Nỗi đau giày vò không sao chịu nổi. Không biết Chan có cảm thấy như thế không?

….

Một thời gian sau đó Cheer không thấy Chan xuất hiện ở lớp học vẽ nữa, hình như là hắn đã chuyển hẳn sang trường Kiến Trúc để ôn thi. Thật ra thì ngay từ đầu hắn đến học lò gần trường Mỹ Thuật cũng chỉ là để kèm cặp cho Cheer thôi, Cheer biết, nhưng lý do mà hắn chuyển đi… còn khiến nó cảm thấy hụt hẫng hơn gấp bội.

Mỗi khi chúng nó vô tình đụng mặt nhau, mặc cho Cheer ấp úng định nói điều gì đó, Chan đều lạnh lùng đi thẳng. Thì ra Chan cũng có lúc phũ như thế này cơ à???

Cheer biết là Cheer sai, nhưng nó cũng không cố tình gây ra chuyện này. Vậy mà Chan thậm chí còn không cho Cheer có một cơ hội giải thích. Đối với một đứa có lòng tự tôn cao ngất như thế… dường như xuống nước đến vậy đã là quá đủ! Cheer sẽ không cố bám theo Chan nữa, cũng chẳng cố né tránh nữa, từ này nó sẽ sống cho riêng mình! Nó cũng vẫn còn những lí tưởng riêng cần phải dốc tâm theo đuổi… không nên phân tâm quá nhiều cho những chuyện tình cảm như thế này…

Kể từ ngày hôm đó, nó lại lao đầu vào học.

Từ một đứa con gái có học lực xếp gần bét lớp, trong hai tháng, nó nhanh chóng nhảy vọt lên top 10- sự tiến bộ đáng ngạc nhiên khiến cho cô chủ nhiệm luôn cười thật tươi mỗi khi con bé giơ tay lên kiểm tra miệng để về đầu tiên.

Gần đến cuối năm, Cheer mới biết mình thật may mắn khi được dạy dỗ bởi một cô giáo đầy trách nhiệm như chủ nhiệm lớp 12A8 này. Đúng là chỉ đến những lúc căng thẳng như thế này, nó mới biết cô thật sự không giống như lúc đầu nó tưởng tượng. Nó cứ nghĩ cô giáo nào bây giờ cũng chỉ thích vòi tiền của cha mẹ phụ huynh, còn dạy dỗ thì qua loa, thi cử đút lót là xong, học hành thì không phải nghĩ. Nhưng cô khác! Cô không nhận tiền đút lót bao giờ, những tháng cuối học kì hai, cô luôn ở lại cùng lớp để kiểm tra miệng từng đứa đến quá hai giờ trưa mới bắt đầu phóng xe về nhà. Chẳng những vậy mà khi cả lớp biết nhà cô ở tận Gia Lâm, đứa nào đứa nấy cũng đều cố gắng học thuộc cho thật nhanh để cho cô còn được về sớm.

Mặc dù nhà ở xa như vậy, thậm chí môn Sử, Địa, Văn lại còn không phải là những môn cô phụ trách, nhưng ngày nào cũng thế, cô vẫn luôn đều đặn bớt lại hẳn 2 tiếng buổi trưa để ở lại kèm bài cho chúng nó. Chẳng mấy chốc mà cả lớp đã thuộc làu làu cả tập đề cương dày cộp… những 101 câu mà hầu như đứa nào cũng có thể đọc thuộc vanh vách.

Còn nhớ thời gian đầu, Cheer và Mita luôn luôn đội sổ, ở lại đến cuối giờ chờ cho mấy đứa kém nhất không đọc được thì chúng nó mới ú ớ chạy lên trả lời vài câu xong rồi xin về sớm. Thế mà bây giờ, Cheer và Mita luôn cùng nhau học thuộc thật nhanh, rồi tiết nào cũng như tiết nấy, oai như cóc giơ tay lên nhanh nhất rồi dắt nhau ra về trước hàng chục đôi mắt tròn xoe kinh ngạc!

Thầy Lí bây giờ cũng không còn thường xuyên hoạnh họe nó nữa, ngược lại mỗi lần gọi con bé lên làm bài, y như rằng đó sẽ là bài khó thuộc dạng nâng cao và thầy tin là nó sẽ giải được. Phải đến gần cuối năm học, Cheer mới nhận ra rằng là học sinh giỏi, được bạn bè ngưỡng mộ, thầy cô tin tưởng, cảm giác luôn hãnh diện và tự hào với năng lực của chính bản thân mình, lúc nào cũng có thể ngẩng cao đầu không sợ sệt trong tất cả các giờ kiểm tra… thật thích! Thế mà nó đã phải mất gần 12 năm trời mới kịp nhận ra điều này… Nhưng không sao! Thà muộn còn hơn là không có.

Thời gian đó, anh Ryan vẫn luôn ở bên kèm cặp và rèn luyện thêm kiến thức cho nó, nếu không có anh thì bây giờ chắc nó chết ngắc rồi!

Cũng nhờ có anh mà Cheer mới có thể bình tâm vượt qua mọi chuyện, đối với Cheer thì anh vừa là cấp trên, vừa là thầy, mà cũng vừa là anh trai vậy.

Vào một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, sau khi kết thúc tiết học cho Cheer, anh Ryan lễ phép xuống nhà chào bác gái như thường lệ rồi lững thững bước ra khỏi cửa nhà, vừa ra đến nơi thì đụng phải Chan.

Bốn mắt nhìn nhau, đã lâu lắm rồi kể từ ngày con bé khóc hết nước mắt tâm sự với anh về chuyện hôm đó, anh cũng không còn thấy cậu bé này xuất hiện đột ngột phía sau lưng mình nữa. Ngày hôm nay thì lại bất thình lình chạm trán ngay trước mặt. Tại sao lại không thể có một cuộc nói chuyện đàng hoàng giữa hai người đàn ông với nhau được nhỉ?

Khẽ hướng ánh mắt sắc lạnh của mình hướng lên nhìn cậu nhóc, Ryan điềm đạm nói.

- Café với tôi được chứ?


/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status