Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 44 - Chương 44

/66


Đêm nay đã định trước là không yên ổn.

Hà Hoa ngồi ở trên giường đỏ thẫm, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, giống như tim mất đi một góc, vừa giống như quên mất chuyện quan trọng gì, làm sao cũng không thể an tâm. Tiểu Thư cùng hai tiểu nha hoàn cười lấy chuyện thành thân của nàng ra trêu đùa, bình thường nàng không quan tâm, lúc này nghe lại cảm thấy rất chói tai, trong lòng phiền não, nghiêm mặt khiển trách: Không biết lớn nhỏ, cũng không biết ngượng ngùng. Có nha đầu nào như các ngươi không biết thẹn thùng thảo luận chuyện hôn sự không?

Tiểu Thư thấy nàng giận thật, không rõ chân tướng, lặng lẽ kéo tiểu nha đầu đi ra ngoài. Đứng lúc Từ Thi Viện đến tìm Hà Hoa, thấy các nàng sợ hãi ở nơi đó, cười hỏi: Chuyện gì vậy? Ngày mai Hà Hoa thành thân, tối nay phải cẩn thận hầu hạ kỹ càng mới đúng. Sao các ngươi có thể ở chỗ này lười biếng?

Tiểu Thư bĩu bĩu môi, im lặng vẻ mặt đau khổ. Trong lòng Từ Thi Viện có tính toán, tự mình xốc rèm đi vào, thấy Hà Hoa buồn buồn ngồi ở trên giường, vẻ mặt u sầu, hoàn toàn không có chút vui mừng của tân nương sắp gả, liền đến bên cạnh nàng ngồi xuống, dịu dàng hỏi: Muội muội làm sao thế? Sợ à?

Hà Hoa có chút ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, Từ Thi Viện liền cười nói: Ta khi đó cũng giống vậy đấy. Lo lắng sợ hãi đến cơm cũng không ăn được, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, còn làm rơi rất nhiều cái ly, cuối cùng vẫn là nương ta kéo ta đi ngủ . . . . . . Ừhm, ta là nói. . . . . .

Hà Hoa miễn cưỡng lên tinh thần nói: Tẩu tử, muội cũng biết rõ nên vui mừng, nhưng. . . . . .

Đối với sinh hoạt sau này lo lắng, đối với những điều không biết mà sợ hãi, không phải với mấy câu nói nhạt nhẽo là có thể phân tán. Đạo lý đó nàng đều hiểu, nhưng vẫn không có cách nào buông ra. Cảm thụ làm cô nương cùng làm vợ là thân phận hoàn toàn khác nhau, cũng có giây phút, bỗng nhiên nàng muốn thoái hôn, thậm chí có suy nghĩ nếu thật sự không thể ở lại nhà thì đi làm ni cô cũng được. . . . . .

Từ Thi Viện có lòng tốt giảng giải cho nàng, nhưng không nghĩ nhất thời nhanh miệng nhắc tới mẫu thân mình, nghĩ đến Hà Hoa từ nhỏ không có thân nương, không khỏi thầm buồn bực mình nói sai, mắt thấy mặt Hà Hoa lộ vẻ thê lương, nhớ tới tâm tình mình trước khi xuất giá, gấp đến độ đứng ngồi không yên.

Lúc đang lo lắng, cửa lại truyền tới tiếng vang, là Phùng di nương tới.

Phùng di nương cũng là người chu đáo, biết các nàng cô tẩu thẹn thùng, dứt khoát lấy chánh sự mà nói.

Tiểu thư, hôm nay có người ở ngoài cửa kêu, nói là thiếu gia nhà Nhị cữu nãi nãi bị đánh.

Hà Hoa sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới trong nhà còn chứa ba vị Đại Phật, vội vàng nói với các nàng: Tẩu tử, di nương, có chuyện quên nói với hai người. Theo lý mà nói làm vãn bối không nên chỉ trích trưởng bối, nhưng cửa thân thích các cữu cữu của chúng ta kia, mấy năm qua tất cả mọi người đều biết. Tình hình trong nhà Tam cữu mẫu tốt đẹp, chỉ cần không hỏi nàng muốn bạc, thì cái gì nàng cũng đều dễ nói, chẳng qua thích khoe khoang một chút. Đại cữu mẫu là một người tham lợi, nhưng trong lòng rốt cuộc còn có phải trái, chỉ có Nhị cữu mẫu, vừa yêu tiền lại không phân rõ phải trái. Nếu ta đưa một lượng bạc cho người nghèo khổ, hắn sẽ mang ơn còn nghĩ không biết về sau làm thế nào báo đáp, Nhị cữu mẫu tới tới lui lui trong nhà không biết được bao nhiêu tiện nghi còn chê ít, nói chúng ta không nói luân lý làm người, Nhị cữu cữu vừa ham bài bạc, chúng ta tốt bụng giúp đỡ bọn họ ngược lại rước lấy một thân thối. Mặc dù cha là người đôn hậu như thế, nhưng mỗi lần biết nàng tới cũng đau đầu.

Trước kia muội còn ở nhà còn đỡ hơn một chút, về sau muội không có ở đây, tẩu tử tẩu không cần sợ, nên nói như thế nào thì nói như thế nấy. Nếu Nhị cữu mẫu không phục, tẩu hãy nói cứ để bà ta tìm người của Quý gia đi, cha cùng ca ca sẽ không đơn độc gặp bà ta, nếu là biểu ca, tẩu hãy nói mình không tiện gặp khách nam, gạt bọn họ không cho tới cửa là được. Nếu không, trong nhà phòng nhiều, không biết bọn họ còn định đánh chủ ý gì đâu!

Về thanh danh của ca ca tẩu cũng không cần lo lắng, dù thế nào đi nữa ca ấy sẽ làm quan ở bên ngoài, nơi này người có mắt thấy cũng biết, khoảng thời gian trước cha chú không lành mạnh, huynh trưởng đệ muội đó đã đoạn tuyệt quan hệ ngoại sanh không biết bao nhiêu năm. Ngược lại nếu như bị bọn họ bắt được nhược điểm này, về sau càng không dứt được rồi.

Từ Thi Viện liền gật đầu nói: Ta chính là sợ các nàng nói ta không phải họ Quý, sợ các nàng nói ta loạn làm chủ, làm cho người trong nhà không nghe lời. Có những lời này của muội muội, ta liền yên tâm! Hôm nay, ta cũng nghe nói, nghe nói những người đó là vô lại trong huyện, còn nói cái gì mà nợ đánh bạc ....

Hà Hoa lại biết chuyện này nhất định có phần của Xưng Đà, thở dài trong lòng một tiếng, chỉ trông bị đánh bữa đó có thể làm cho hắn tỉnh ngộ một chút. Lại nói lung tung một lát làm cho u sầu ly biệt cùng lo lắng tản đi không ít.

Phùng di nương thấy trời càng khuya rồi, liền đi tới trước giường của Hà Hoa sờ sờ chăn của nàng nói: Làm cô nương một đêm cuối cùng nữa, có thể ngủ thư thái mới được, tiểu thư vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Từ Thư Viện cũng móc một hộp gấm từ trong tay áo ra, có chút ngượng ngùng nói: Muội muội có còn nhớ một năm kia lúc ở tân phòng muội đưa cho ta bánh ngọt, có một gói giấy dầu ở trong tay áo ta lăn ra ngoài không?

Hà Hoa nhớ tới lúc ấy mặt Từ Thi Viện đỏ lên cùng vẻ mặt Lý ma ma và nha hoàn muốn cười nhưng không dám cười lại lo lắng Từ Thi Viện bêu xấu mất thể diện, cũng không kìm được cười lên: Dĩ nhiên còn nhớ rõ, nhất là vô ảnh cước lưu loát của Lý ma ma, ấn tượng khắc sâu!

Từ Thi Viện xì nàng một cái nói: Muội liền cười đi, cái này cho muội, muội phải cất kỹ, nếu không ngày mai. . . . . .

Lời còn chưa dứt, nàng cười hắc hắc đi ra ngoài.

Hà Hoa mở ra hộp gấm ra nhìn, bên trong không phải là đồ ăn, chỉ là một quyển sách xuân cung đồ, nghĩ đến Từ Thi Viện ngượng ngùng nói thẳng với nàng, nên dùng cái cớ này. Suy nghĩ một chút đồ cưới còn chưa có đưa qua toàn bộ, còn mấy hòm xiểng nhẹ, liền nhét tập tranh vào. Đến trên giường nằm một cái, phát hiện có chút cộm, lấy tay sờ một cái, lại lấy ra một quyển xuân cung đồ, Phùng di nương này công phu thần không biết quỷ không hay càng ngày càng tiến bộ!

Hà Hoa lật lật, nghĩ tới bộ dạng các nàng giữ kín như bưng nhưng lại lo lắng cho mình cái gì cũng không hiểu,

/66

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status