Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 115 - Trong Ngực Có Người

/128


Edit: Quân Ly

Vứt bỏ......

Đây là hai chữ tàn nhẫn cỡ nào chứ?

Hắn mở to hai mắt, hoảng loạn nói,

"Chu gia chủ, chẳng lẽ ngươi đã quên ta và ngươi đã từng nói nhi tử của ngươi chết Văn gia có liên quan sao?!"

Chu thái uý lạnh lùng cười, nhìn ánh mắt hắn tựa như đang nhìn một người chết.

"Ta nhớ rõ chứ......"

Hắn duỗi tay, bên người liền có người đưa lên đao dính đầy máu.

"Nhưng nhi tử của ta không phải chỉ có mình Dũng Nhi."

Hắn tàn nhẫn nói, giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong bóng đêm, thanh âm lại truyền cực xa làm không ít người đều cảm thấy sợ hãi.

Đằng sau thế gia có không ít quan viên đi theo, lúc này bọn họ có nhiệm vụ ở trong rừng tuần tra, có kẻ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hận không thể kết thúc trận chiến sớm để bảo toàn mạng.

Phía trước rừng, bọn họ cũng đã dự cảm tối nay không phải lúc bọn họ có thể chơi, hiện giờ dự cảm trở thành sự thật, bọn họ cũng không biết tìm ai phù hộ!

Mà sâu trong rừng cây, Mặc Lâm Uyên cầm tên mang theo Dạ Mộc xuyên qua cánh rừng!

Tâm tình hắn có vẻ không tồi, hai mắt trong bóng đêm như tỏa sáng, sau đó đột nhiên cầm cung bắn một mũi tên, chỉ nghe hét thảm một tiếng liền có người phục kích chết.

Dạ Mộc sợ ngây người,

"Người ngươi giết là ai vậy?"

Xuống tay quả quyết như vậy, có lẽ là gian tế?

Mặc Lâm Uyên ôm eo nàng, đè thấp thanh âm nói.

"Người của ta đều được bảo vệ tại một chỗ. Trong rừng này, đều là người đáng chết!"

Dạ Mộc nghe xong phát lạnh, mọi người trong rừng đều là người đáng chết??

Câu nói tàn nhẫn này vì sao làm người nghe sôi máu đến vậy?!

Tiếng ngựa chạy dồn dập truyền đến, có vẻ người tới không ít, Mặc Lâm Uyên không lựa chọn cứng đối cứng mà mang theo vài người lảng tránh, sau đó liền thấy một đám người vội vàng chạy như bay qua!

"Cẩn thận tìm xem, nhất định phải tìm được hoàng đế! Hắn chỉ dẫn theo bốn người, nhất định phải tìm được hắn!!"

Dạ Mộc thấy bọn họ đằng đằng sát khí tìm tòi, đột nhiên hiểu vì sao trò chơi hoang đường này có thể thuận lợi tiến hành, bởi vì Mặc Lâm Uyên dùng mạng mình làm mồi nhử, người muốn giết hắn quá nhiều. Vì vậy biết rõ là không nên nhưng vẫn mặc kệ gia nhập trò chơi này, mà một khi gia nhập liền bắt đầu vướng sâu trong vũng lầy, không nhổ ra được, chỉ có liều chết một phen!

Dạ Mộc nghe bọn hắn đi xa mới đè thấp thanh âm hỏi,

"Tối nay ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Có mâu thuẫn gì không giải quyết mà phải dùng cách này?"

Mặc Lâm Uyên xoa xoa đầu nàng, thanh âm ôn nhu trước sau như một.



"Tiểu Mộc Nhi, đấu khẩu có thể giải quyết vấn đề, nhưng ai cũng không chịu lùi một bước thì làm sao giải quyết được. Muốn đánh vỡ cục diện bế tắc nhất định phải có một bên hi sinh, nhưng ai cũng không chịu làm bên bị hi sinh, cho nên, cách nào cũng không bằng loạn đấu."

Nghe vậy, tim Dạ Mộc đập nhanh,

"Đây quả thực là làm bậy, đợi đến ngày mai kiểu gì cũng chết rất nhiều người, ngươi giải thích với bách quan thế nào?"

Mặc Lâm Uyên dừng một chút, đột nhiên ôm chặt nàng, thanh âm u lãnh vang bên tai nàng,

"Chỉ cần chết đủ nhiều người, liền không cần lo lắng."

Dù sao, người đã chết sẽ không gây phiền toái.

"Hơn nữa ngươi tin không?"

Mặc Lâm Uyên chắc chắn cười nói,

"Đợi sau khi ra ngoài, mặc kệ chết bao nhiêu người, bọn họ đều sẽ nói chuyện này chưa từng xảy ra, sẽ nói với mọi người đều chỉ bị ngộ thương thôi."

Dạ Mộc tưởng tượng, trong lòng rùng mình!

Không sai, nếu người chết là người tương đối quan trọng thì người dưới trướng mất đi chỗ dựa tự nhiên sẽ không nói thêm nửa chữ, có người tại trò giết chóc này có thêm lợi ích càng sẽ không nói bậy.

Cho nên nói, đây là một trò chơi kích thích giết người, mỗi người đều mang theo mục đích tính toán tiến vào, một khi tham dự đều bất chấp sinh tử.

[Truyện được đăng song song trên Wattpad junli0522 và dtruyen.com Quân Ly]

Mà Mặc Lâm Uyên muốn mượn cơ hội này huyết tẩy triều đình? Khó trách ngay từ đầu hắn đã đồng ý việc săn đêm!

Như vậy những sĩ tử tài giỏi sẽ lên làm quan thay thế những người bị loại, Dạ Mộc cảm thấy mình đã biết chân tướng, tưởng tượng đến bọn họ đang mạo hiểm tránh mưa gặp gió, trong tay nàng liền ra chút mồ hôi lạnh. Xem ra tối nay, người có thể thuận lợi trở về ăn tiệc...... sợ là không nhiều.

Hai canh giờ sau, trong rừng thường thường truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Mặc Lâm Uyên cũng giết không ít người, long bào dính vết máu nhưng người vẫn như trích tiên thanh nhã.

Vừa mới có hai đám người ở đây chém giết, đương nhiên một bên chết hết thì Mặc Lâm Uyên mới ra tay giết nốt bên còn lại.

Rất nhanh, một đám người đầy sát khi đều chết hết, Mặc Lâm Uyên nhìn người duy nhất còn sống đi đến, hóa ra là nữ nhân.

Nữ nhân kia một thân hắc y, hiện giờ quần áo rách nát, da thịt tuyết trắng lộ ra với dáng người tuyệt mỹ. Dưới ánh trăng, nàng ngẩng đầu lộ ra một đôi mắt hoảng sợ đáng thương tới cực điểm, cho dù là Dạ Mộc cũng khó tránh khỏi nhân tâm lay động.

"Cầu xin người...... cứu ta!"

Nàng quỳ gối bên ngựa vươn tay ra với nam nhân cao cao tại thượng đang ôm một tiểu cô nương.

"Ngươi là ai?"

Dạ Mộc nhịn không được hỏi,

"Không phải nữ quyến đều ở doanh địa sao? Sao ngươi lại ra đây?"

Nữ nhân kia nghe vậy cả người run run, thấp giọng nói,

"Ta...... ta là nữ nhi Văn gia, Văn Hinh......"

Mặc Lâm Uyên nghe được thân phận của nàng, đột nhiên cười, sau đó liền nghe Văn Hinh thấp giọng khóc,

"A~......Chân ta bị bong gân, cho nên có thể, có thể......"



Đỡ nàng lên ngựa?

Vừa nghe là nữ nhi thừa tướng, người của Mặc Lâm Uyên cũng không dám tiến lên, rốt cuộc địa vị của thừa tướng với người khác không giống nhau, nhưng nếu Mặc Lâm Uyên cứu người thì Dạ Mộc phải cưỡi riêng một con ngựa, Mặc Lâm Uyên sẽ đồng ý?

"Tử Hư."

"Có thuộc hạ."

"Nữ nhân này giao cho ngươi."

"Bệ hạ......"

Tử Hư có chút bất an, bởi vì nữ nhân trước mắt y phục không chỉnh tề, nếu lên ngựa của hắn thì sẽ tổn hại đến thanh danh.

Văn Hinh cũng không chịu, nàng vội vàng nói,

"Bệ hạ! Ta, ta là nữ nhi Văn gia!"

Mặc Lâm Uyên có chút bất đắc dĩ nhìn nàng,

"Trẫm biết nhưng trong ngực trẫm đã có người rồi......"

Nói xong, hắn ôm Dạ Mộc thúc ngựa đi không quay đầu lại.

Dạ Mộc bất tri bất giác trừng lớn đôi mắt hỏi,

"Cô nương kia chẳng lẽ định câu dẫn ngươi?"

Mặc Lâm Uyên nói,

"Còn không tính là quá ngốc."

"Vì sao chứ?"

Nếu Văn Tắc cho rằng Mặc Lâm Uyên là con hắn, sao có thể để nữ nhi của mình đi câu dẫn hắn?

Mặc Lâm Uyên nói,

"Hành động của ta đêm nay hẳn là làm hắn sợ hãi."

Hắn cười cười nói,

"Nữ nhi này của Văn Tắc chỉ là dưỡng nữ, có thể xem như biểu muội. Nếu ta lấy nàng ta, có lẽ hắn mới có thể an tâm, bằng không, hắn chắc chắn sẽ cho rằng người tiếp theo ta đối phó là hắn."

"Vậy vì sao ngươi không đồng ý?"

Dạ Mộc cả kinh, nếu nữ nhân này quan trọng như vậy, để ổn định Văn gia vì sao Mặc Lâm Uyên không......

"Bởi vì.....trong ngực ta có ngươi rồi!"

Mặc Lâm Uyên nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng nói, lại mang theo nhuệ khí,

"Ta có thể nhận giặc làm cha. Nhưng ta sẽ không để ngươi chịu một chút ủy khuất nào, đây là điểm mấu chốt!"

/128

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status