Cứu Vớt Nam Chủ Trong Sách Ngôn Tình

Chương 10.2

/198


Chưa tận hưởng được mấy phút, sắc mặt Chu Như Diệu đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "A Hành, tôi có một linh cảm rất mạnh mẽ."

 

Cố Chi Hành: "..."

 

Cậu lại bắt đầu rồi đúng không.

 

Chu Như Diệu nhìn về phía Cố Chi Hành: "Tôi cảm giác sẽ có một cô gái va vào Lý Hàn Sơn sau đó rơi xuống bể bơi."

 

Cậu giống như một người rối loạn tăng động, vừa nói chuyện vừa bắt đầu vuốt ve cơ thể lên xuống, cuối cùng móc ra một quyển vở.

 

Chu Như Diệu: "...Đọc đi."

 

"Vì sự cố ở bể bơi mà Phương Chi đã yêu Lý Hàn Sơn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy giống như quân tử ngay thẳng, ấm áp như ngọc, khí chất lạnh lùng, lúc nào thi cũng được top một toàn thành phố. Trường trung học Thịnh Hoài ai mà không biết Lý Hàn Sơn có vẻ ngoài ôn hòa lịch sự, nhưng thực tế lại là lạnh lùng xa cách, nhìn được mà không với được. Nhưng chỉ có Phương Chi biết điều mà không ai hay, cậu ta đã từng khàn giọng, hung dữ nói như mất hết lý trí: Chi Chi, đừng rời xa tôi. Phương Chi không biết, thật ra cậu ấy mắc chứng sợ bể bơi, chỉ vì người rơi xuống nước là cô ấy, nên cậu ta mới làm việc nghĩa mà không hề lùi bước."

 

Cố Chi Hành: "..."

 

Cố Chi Hành: "Giọng nói Lý Hàn Sơn tại sao cứ bị khàn vậy? Trời sinh giọng vịt đực à?"

 

Chu Như Diệu cười lớn tiếng, mấy giây sau nét mặt lập tức nghiêm nghị trở lại: "Lúc giữa truyện, Lý Hàn Sơn đánh cậu gãy chân, cảnh cáo cậu không được đến gần nữ chính, nên cậu không còn tâm trạng quan tâm giọng vậy ta có giống vịt đực hay không."

 

Cố Chi Hành: "..."

 

Không phải, sao chuyện này cứ liên quan đến chân vậy.

 

Cố Chi Hành nói: "Lý Hàn Sơn, cậu ác lắm."

 

"Tôi thì làm sao?"

 

Một giọng nói trong trẻo vọng vào.

 

Cố Chi Hành liếc nhìn qua.

 

Thân hình Lý Hàn Sơn mảnh khảnh, giọng nói ôn hoà, gương mặt mang theo nụ cười có vài phần phong độ.

 

Chu Như Diệu nhanh chóng giấu đi quyển vở, cùng Cố Chi Hành nhìn sang Lý Hàn Sơn.

 

Cố Chi Hành lập tức đứng dậy ấn Chu Như Diệu xuống, khuỵu gối đè lên trên bụng của Chu Như Diệu, một tay chống ra lưng ghế của Chu Như Diệu.

 

Lý Hàn Sơn: "...?"

 

Giọng nói Chu Như Diệu lanh lảnh: "Lý Hàn Sơn, cậu muốn làm gì!"

 

Cậu đang nói nhưng mắt lại nhìn về Lý Hàn Sơn.

 

Lý Hàn Sơn: "... Các cậu đang làm gì vậy?"

 

Cố Chi Hành nhìn Lý Hàn Sơn, giọng nói trầm thấp: "Chi Chi, đừng rời xa tôi."

 

Chu Như Diệu: "Lý Hàn Sơn, cậu bỏ tay ra!"

 

Lý Hàn Sơn: "..."

 

Các cậu có bệnh sao?

 

Lý Hàn Sơn vươn tay ấn vào thái dương, ép bản thân duy trì sự bình tĩnh, sau đó lộ ra nụ cười mang tính lịch sự: "Rất hài hước."

 

Cố Chi Hành nhìn thấy phản ứng của cậu ta như vậy, gương mặt lạnh lùng lúc này hiện ra một chút tiếc nuối, đành thả tay.

 

Lý Hàn Sơn: "..."

 

Biểu cảm này là ý gì đây.

 

Cố Chi Hành đang muốn nói chuyện nhưng lại nghe thấy chỗ Lý Hàn Sơn đứng có hai cô gái không ngừng làm ồn, trong vô thức đã đi lại gần chỗ bọn họ.

 

Nước bể bơi trong vắt phản chiếu trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, tóc đen bay phất phơ, cô gái đó giống như một chú nai nhỏ hồn nhiên.

 

Cố Chi Hành cau mày.

 

Cô gái càng ngày càng đến gần.

 

Cố Chi Hành vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay của Lý Hàn Sơn kéo qua.

 

Lý Hàn Sơn có hơi nghi ngờ: "Sao thế?"

 

Cố Chi Hành lắc đầu: "Không có gì, cậu đứng xa quá, chân tôi đau."

 

Lý Hàn Sơn: "Hả?"

 

Logic gì vậy.

 

Lý Hàn Sơn vừa dứt lời, hai cô gái phía sau dường như không chú ý đến việc giữ thăng bằng nên một cô gái trong đó bị trượt chân rồi lao thẳng về phía trước do quán tính.

 

Có điều Lý Hàn Sơn vốn không hề đứng ở vị trí ban đầu, lúc cô gái lao tới thì sượt qua vai Lý Hàn Sơn sau đó ngã về hướng Chu Như Diệu, người đang đứng dậy chuẩn bị nói vài câu tào lao.

 

Chu Như Diệu: "...?"

 

Cậu kéo cô gái lên, sau đó bị cô gái kéo thẳng xuống bể bơi. Mắt thấy sắp rơi xuống bể bơi, chuyện đầu tiên mà Chu Như Diệu làm là móc cuốn sách trong túi ra, ném mạnh về phía Cố Chi Hành.

 

Sách rớt bên cạnh chân của Lý Hàn Sơn.

 

Chu Như Diệu một tay ôm eo cô gái, tay còn lại theo dòng nước chèo vài cái để lên bờ.

 

Dường như kỹ năng bơi của cô gái này không được tốt lắm, vùng vẫy trong vòng tay của Chu Như Diệu một hồi, thậm chí còn có dấu hiệu giống như sắp chết đuối.

 

Lý Hàn Sơn đang muốn cúi người nhặt quyển vở lên, nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy mấy câu từ có hơi kỳ lạ.

 

Sau đó, quyển vở lập tức bị Cố Chi Hành cầm lấy.

 

Kỹ năng bơi của Chu Như Diệu rất tốt, cho dù cô gái có vùng vẫy tới đâu thì cậu vẫn nhanh chóng mang cô gái lên bờ.

 

Hình như bởi vì cô gái bị hoảng sợ quá mức nên đã ngất đi. Vài nhân viên cứu hộ ở đó đã nhanh chóng đến để tiến hành sơ cứu cho cô gái.

 

Chu Như Diệu vươn tay vuốt mái tóc đen lên, để lộ ra gương mặt tuấn tú trắng nõn. Cậu hít một hơi, vừa vắt nước trên quần áo vừa đi về hướng Cố Chi Hành.

 

Khi đi đến trước mặt Cố Chi Hành thì thấy cả mặt cô đông lại.

 

Chu Như Diệu cực kỳ hoang mang: "Sao thế?"

 

Cố Chi Hành liếc qua Lý Hàn Sơn một cái rồi kéo Chu Như Diệu xoay người lại, lấy quyển vở đưa qua.

 

Chu Như Diệu cúi đầu nhìn.

 

"Vì sự cố bể bơi mà Phương Chi đã yêu Chu Như Diệu từ cái nhìn đầu tiên, cậu cởi mở hoạt bát, đẹp trai ngời ngời, lại ưu tú dịu dàng, lần nào thi cử cũng nằm trong top ba. Trường trung học Thịnh Hoài ai mà không biết Chu Như Diệu nhìn có vẻ là người khiêm tốn dễ gần, nhưng thực tế là người kiêu ngạo lạnh lùng, nhìn được mà không với được. Nhưng Phương Chi biết, ở góc khuất mà không ai biết, giọng nói của cậu rất khàn, vẻ mặt căng thẳng, đỏ mắt nói: Chi Chi, đừng rời xa tôi. Phương Chi không biết, thật ra cậu coi thường việc sống chết, chỉ vì người rơi xuống nước là cô ấy, cậu mới làm việc nghĩa không chùn bước."

 

Chu Như Diệu: "...?"

 

Tại sao đến cả tôi cũng là giọng nói khàn cùng cặp mắt đỏ ửng vậy.


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status