Cứu Vớt Nam Chủ Trong Sách Ngôn Tình

Chương 15.1

/198


Chương 15


 “Được rồi, các bạn học sinh, bắt đầu hoạt động tự do, chú ý là không được chơi cách sân vận động quá xa!”


Giáo viên thể dục vỗ tay, thổi còi: “Giải tán!”


Thầy vừa dứt lời, Phương Chi là người đầu tiên rời khỏi đội hình. Cô vẫy tay với bạn thân: “Lúc tan học nhớ che giấu giúp tôi nha, tôi đi đây!”


Bạn thân của Phương Chi nháy mắt: “Cậu đi đi!”


Phương Chi vui vẻ đi sát vách tường, tránh tầm mắt của giáo viên thể dục, chuẩn bị chạy lên tầng bốn của sân vận động tìm Chu Như Diệu.


Giờ dạy thể dục của lớp 11A và 11D gần như trùng nhau, việc này tạo ra rất nhiều cơ hội cho Phương Chi đến gần theo đuổi.


Cô ấy vừa bước lên bậc thang thứ nhất, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ sinh suýt chút nữa đã ngã sấp xuống đất, bóng lưng run nhẹ.


Đây là làm sao vậy?


Vẻ mặt Phương Chi cứng đờ, cô ấy chạy nhanh đến gần, nghe được nữ sinh đang lẩm bẩm một mình.


“Rõ ràng không thể mất được, rốt cuộc là ở đâu chứ?”


Phương Chi ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên bả vai nữ sinh: “Bạn học, bạn không sao chứ?”


Nữ sinh quay đây, khuôn mặt đỏ bừng, lo lắng xoa tay: “Không có chuyện gì, tôi đang tìm kim cài áo.”


Có vẻ cảm xúc của cô ấy đang rất kích động, lại giống như đang cố kìm nén.


Xem ra đồ vật này rất quan trọng với cô ấy.


Phương Chi thấy như vậy, lập tức cảm thấy mềm lòng: “Đúng lúc tôi rảnh rỗi, tôi và cậu cùng nhau tìm nhé?”


“Có được không?” Nữ sinh nói chuyện rất nhỏ, cũng không dám nhìn Phương Chi: 

“Thật xin lỗi, tôi không giỏi giao tiếp, cám ơn cậu.”


Phương Chi hơi mềm lòng, nói tiếp: “Chiếc kim cài áo đó rất quan trọng với cậu sao?”


“Ừ… là do cha tôi tặng từ khi còn nhỏ.” Nữ sinh càng cúi đầu thấp hơn, giống như muốn chạm xuống đất: “Tôi vừa bị ngã ở chỗ này, tôi vội vã đi học, nhưng đi được một nửa mới phát hiện kim cài áo trước ngực biến mất, nhưng mà… làm sao mất…”


Phương Chi nhíu mày: “Kim cài áo kiểu dáng gì?”


“Một viên ngọc trai đính trên lá nguyệt quế.” Nữ sinh lúng túng nói thêm, cô ấy hơi chần chừ: “Có điều, nó là giả.”

Phương Chi nở nụ cười, đỡ cô ấy đứng dậy: “Giả thì sao chứ, nó có giá trị quan trọng với cậu là được rồi. Cậu đứng lên trước đi, kim cài áo không có ở đây.”


“Nhưng cậu vẫn chưa tìm mà…”


Nữ sinh muốn cãi lại, nhưng vì tính cách yếu đuối nên lại nghẹn ngào nói.


“Bởi vì cậu ngã sấp xuống cầu thang.” Phương chi nhìn đầu gối sưng đỏ của cô ấy: “Cậu ngã sấp xuống, nên theo phản xạ tự nhiên sẽ khụy gối xuống đúng không? Vậy cơ thể cậu sẽ áp sát vào sàn nhà, có lẽ kim cài áo rơi vào lúc này, thì sẽ bị gãy hoặc là phần vải trước ngực áo của cậu sẽ bị kéo xuống.”

Tay của Phương Chi sờ vào vị trí trước ngực nữ sinh: “Nhưng lỗ thủng chỗ này vẫn còn nguyên, chứng tỏ trước khi cậu ngã kim cài áo đã rơi xuống. Hơn nữa, túi áo đồng phục của chúng ta rất sâu nhưng phía trong túi rất chật, chỉ ngã sấp xuống sẽ không bị rơi ra ngoài.”


Mặt nữ sinh đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy tay Phương Chi ra, nhỏ giọng nói: “Ừm, cậu nói đúng, vừa rồi tôi nghi ngờ cậu, cậu, đừng tức giận…”


“Không sao đâu mà.” Phương Chi lắc đầu, cười nói: “Cậu có nhớ lần cuối cùng cậu nhìn thấy kim cài áo là lúc nào không?”


Nữ sinh mím môi, rũ mắt suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: “Chính là lúc học thể dục. Khi đó tôi đi nhà vệ sinh, lúc nhìn vào gương vẫn còn thấy kim cài áo ở trước ngực.” 


Phương Chi dựa sát vào đánh giá nữ sinh.


Gương mặt cô ấy tròn trịa, đôi mắt to tròn, da mặt không thoa phấn nhưng vẫn trắng nõn.


Phương Chi suy nghĩ rồi nói: “Vậy chắc là rơi trong nhà vệ sinh.”


Nữ sinh lại nhíu mày, vừa cúi đầu vừa nói: “Tôi tìm rồi, trên bồn rửa mặt không có.”


Phương Chi không nghe theo, lôi kéo cô gái bước đi: “Đi thôi, ở lầu ba đúng không?”


“Cậu, sao cậu biết được?”


Nữ sinh hơi ngạc nhiên.


“Bởi vì máy điều hòa của nhà vệ sinh lầu ba không tốt.”


Câu trả lời của Phương Chi có vẻ không liên quan.


Nữ sinh cảm thấy có hiểu, nhưng vẫn đi theo cô ấy lên lầu ba.


Hai người vừa bước vào nhà vệ sinh, lập tức bị hơi nóng ập vào. Dù sao cũng có máy điều hòa, nên không quá nóng, nhưng vẫn có thể làm cho người ta khó chịu.

 

Nữ sinh bước về phía trước vài bước, lướt nhìn bồn rửa mặt vài lần. Trên bồn rửa dính không ít nước đọng, khu vực mấy mét xung quanh đều có nước.


Chân mày cô ta rũ xuống, lộ ra chút thất vọng, những vẫn cười gượng: “Không sao, không có ở đây thì thôi.”


Phương Chi lại nói: “Không cần thất vọng quá sớm.”


Cô ấy nở nụ cười, sau đó xoay người cầm lấy sọt rác đựng giấy đổ hết lên trên bồn rửa tay.


Nữ sinh mở to mắt: “Cậu làm gì thế, rất bẩn! Vả lại tôi cũng không tùy tiện ném xuống! Cậu cẩn thật bị lây bệnh!”


“Rửa tay là được mà.” Phương Chi không thèm quan tâm, dùng tay nắm một cục khăn giấy lên bóp, sau đó vứt lại vào sọt giấy.


Vài giây sau, cô ấy lấy ra một cái cục khăn giấy.


Phương Chi mở khăn giấy ra, rõ ràng bên trong có một chiếc kim cài áo hình cây nguyệt quế tinh xảo: “Tìm được rồi!”


Nữ sinh lập tức rơi nước mắt, miệng vô thức nở nụ cười. Cô ta nhận lấy kim cài áo: “Cám ơn cậu! Rất xin lỗi, lúc nãy tôi vừa… Cám ơn cậu… Rất nguy hiểm…”


“Ha ha.” Phương Chi hơi xấu hổ, ngại ngùng, gom khắn giấy vứt lại vào sọt rác, xong xuôi cô ấy mới rửa tay: “Không có gì, đừng khóc, kim cài áo đẹp như vậy, cậu mau đeo lên đi.”


Nữ sinh “Ừ” một tiếng, ổn định cảm xúc lại, nói tiếp: “Nhưng mà, cậu… Làm sao mà cậu biết được thế?”


Phương Chi xoa tay, tiếp tục xoay người rửa tay: “Vì cậu không trang điểm, lại rất quý trọng kim cài áo, ở trên phòng vệ sinh lầu ba.”


Phương Chi nhìn cô ta, nói tiếp: “Bởi vì nơi nay không có hơi lạnh, lúc cậu đi vệ sinh sẽ cảm thấy nóng, cộng thêm việc cậu không trang điểm, chắc chắc sẽ thuận tiện rửa mặt luôn. Nhưng cậu rửa mặt thì phải xoay người, kim cài áo có thể bị dính nước hoặc cọ xát với bồn rửa bằng đá. Cậu quý trọng chiếc kim cài áo như vậy, nhất định sẽ tháo nó xuống, dùng khắn giấy gói nó lại để không bị dính nước. Sau khi rửa mặt xong, cậu không chú ý trên bồn rửa. Người đi vào sau chỉ nghĩ nó là giấy vệ sinh, thuận tiện vứt vào sọt rác.”


Lúc đầu, nữ sinh còn hơi nghi ngờ, sau khi nghe Phương Chi nói ra suy nghĩ, ánh mắt dần sáng lên, biểu cảm trên mặt cũng biến thành khâm phục.


Nghe xong tất cả, nữ sinh hơi cúi người, ôm Phương Chi một cái.


Cô ta nở nụ cười, khuôn mặt đỏ bừng giống lúc trước, chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”


Phương Chi đỏ mặt, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.


Trong lòng cô ấy, xuất hiện cảm giác hơi thỏa mãn và phấn khích.


Chuông tan học reo lên, hai cô gái nắm tay nhau rời đi.


Nhưng trong căn phòng kên của nhà vệ sinh nữ vẫn còn ba người nữa.


Chu Như Diệu: “Cmn, cô gái này thật giỏi, hèn gì tôi trốn như thế nào cô ấy vẫn có thể tìm được.”


Cố Hành Chi đồng ý: “Đúng vậy, nếu cậu làm cho Lý Hàn Sơn biến mất như lời cậu từng nói, Phương 

Chi sẽ nhanh chóng điều tra được.”


Lý Hàn Sơ bị kẹp giữa hai người: “?”


Lý Hàn Sơn: “Tôi còn không biết có chuyện như vậy đấy.”


Chu Như Diệu hất cằm, ánh mắt do dự, không trả lời Lý Hàn Sơn.


Cố hành trình nhìn về phía lí hàn sơn, “Này hết thảy thuận lý thành chương đắc ta tìm không thấy nhân công dấu vết.”

Cố Hành Chi nhìn về phía Lý Hàn Sơn: “Những việc này rất hợp lý. Tôi đã không tìm thấy manh mối nào do con người cố ý taọ ra.”


“Cô ấy rất thông minh, nhưng vẫn chưa đủ. Vì vậy, cô ấy mới dựa theo những chứng cứ tôi sắp xếp mà điều tra.” Lý Hàn Sơn cười nhẹ: “Bước đầu tiên đã thành công.”


Bỗng nhiên cậu ta nói nhỏ: “Tiếp theo, Phương Chi sẽ nhận ra, có nhiều vấn đề thú vị hơn so với bám theo đùa giỡn Chu Như Diệu.”


“Đúng thế, cô ấy có thời gian theo đuổi tôi, không bằng cười lớn hai cái.” Chu Như Diệu nói: “Nhưng mà bước tiếp theo là gì, tại sao lại không nói cho chúng tôi biết?”


Trên mặt Lý Hàn Sơn lộ ra nụ cười, không nói lời nào.


Bởi vì các cậu luôn thành công thì ít, thất bại thì nhiều.


Lý Hàn Sơn đẩy cửa ra, thái độ lịch sự: “Sau khi chuyện này kết thúc…”


Cậu ta vừa nói được nửa câu, đã đối mặt với một cô gái vừa đi vào nhà vệ sinh nữ.


Lý Hàn Sơn: “…”


Không xong.


“A, biến thái!”


Nữ sinh hoảng sợ, theo phản xạ tự nhiên cầm lấy nước rửa tay ném tới.


Lý Hàn Sơn nghiêng đầu, chai nước rửa tay ném lên trên cửa sổ vỡ tung, mùi hương thơm ngát và chất lỏng đặc sệt văng lên mặt.


Nữ sinh cũng bỏ chạy.



/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status