Đặc Công Tà Phi

Chương 316 - Chương 314

/354


Sự khác thường của Thiên Cơ lão nhân, đoàn người cách đây khá xa lại không có một chút phát hiện.

Nhưng Vô Ngân luôn thận trọng, giờ phút này ở gần bên cạnh Thiên Cơ lão nhân, tất nhiên thấy được Thiên Cơ lão nhân bất thường.

Soái lão đầu, người. . . . . .

Đôi mắt đẹp kinh ngạc trong nháy mắt, khuỷu tay khẽ chạm vào Thiên Cơ lão nhân, lòng Vô Ngân tràn đầy nghi ngờ hỏi: Đây là thế nào?

Bàn tay đang nắm thảm nổi đầy gân xanh.

Thiên Cơ lão nhân nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp của Vô Ngân, giọng tuy nhẹ như muỗi kêu, lại lạnh như băng sương trong mùa đông khắc nghiệt.

Sơn trang Vạn Trúc gặp phải tai họa bị tàn sát, ngoài trang chủ sơn trang Vạn Trúc còn thoi thóp một hơi ra, toàn bộ trong trang, không một ai sống sót!

Nghe được lời Thiên Cơ lão nhân nói, sắc mặt Vô Ngân bỗng chốc biến đổi.

Đôi mắt đẹp nhanh chóng nhìn lướt qua rừng đào, lại không phát hiện bất luận người nào tồn tại, Vô Ngân đè thấp giọng nói, tràn đầy khiếp sợ: Sao người biết được? Chẳng lẽ. . . . . . Có người truyền âm với người?

Cổ tay khẽ lật, trải tấm thảm xuống mặt đất, đáy mắt Thiên Cơ lão nhân chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

Đúng! Thuộc hạ Võ Học Thông của lão đầu hiện đang ở cuối rừng đào. Chuyện sơn trang Vạn Trúc bị huyết tẩy, chính là do hắn mới vừa thúc giục nội lực lặng lẽ truyền âm từ phía cuối rừng đào tới chỗ ta đấy!

Vô Ngân ngồi chồm hổm với Thiên Cơ lão nhân, vừa cầm một góc tấm thảm, vừa cúi đầu xuống, đè thấp giọng nói chuyện.

Soái lão đầu, Võ Học Thông có nói với người, rốt cuộc là người phương nào đã tàn sát sơn trang Vạn Trúc không? Động cơ tàn sát sơn trang Vạn Trúc là gì?

Hình như Võ Học Thông bị tiêu hao nội lực, không có cách nào kéo dài thời gian truyền âm. Hắn chỉ nói cho ta biết, sơn trang Vạn Trúc bị tàn sát, trang chủ thì đang hấp hối, hiện đang ở cuối rừng đào, bảo ta mau hiện thân, xem thử có biện pháp nào thay trang chủ kéo dài tánh mạng không.

Đã hái được không ít đào, trước mắt, nếu lại lấy cớ hái đào nữa để vào trong rừng đào, Diễm với Nguyệt nhi nhất định sẽ sinh nghi.

Đúng vậy! Đây chính là điều lão đầu băn khoăn, không biết làm thế nào mới có thể tiến vào rừng đào lần nữa, còn ở trong thời gian dài như vậy, mà không làm Diễm tiểu tử và Nguyệt oa nhi sinh nghi đây?

Ta lại có một biện pháp.

Nói nghe thử đi!

Lúc hái trộm đào, không cẩn thận mất đồ, vào rừng tìm lại.

Đây chính là một cách tốt, chỉ là. . . . . . trên người lão đầu chưa bao giờ mang theo bất kỳ vật gì, điểm này Diễm tiểu tử biết rất rõ!

Lão ngài không có đồ để ném, ta có!

Tiếng nói vừa ngừng, Vô Ngân bỗng chốc đứng lên, vẻ mặt hốt hoảng , cất cao giọng kinh ngạc kêu lên: Hỏng bét!

Đối diện --

Nghe thấy tiếng kêu của Vô Ngân, Ngân Lang và Thanh Báo đang trải thảm thì chợt ngẩng đầu lên, giọng đầy nghi ngờ hỏi: Vô Ngân công tử, người sao vậy?

Ngón tay mò vào trong tay áo, sau một hồi móc đông sờ tây, Vô Ngân nhíu mày nói: Ngọc bội mà phụ thân để lại cho ta rớt mất rồi!

Thiên Cơ lão nhân cũng đứng lên, phối hợp diễn trò với Vô Ngân: Vô Ngân tiểu tử, ngọc bội của ngươi, có thể rơi ở trên xe ngựa rồi không?

Vẻ mặt đầy hốt hoảng trông như thật, Vô Ngân lắc đầu nói: Không thể nào! Lúc ta xuống xe, đặc biệt sờ vào tay áo, lúc ấy ngọc bội vẫn còn.

Đông trưởng lão đứng bên cạnh bờ sông rửa đào, cũng không biết Vô Ngân và Thiên Cơ lão nhân đang diễn trò một xướng một họa, cho là Vô Ngân mất ngọc bội thật.

Lúc xuống xe, ngọc bội vẫn còn, khi hái đào xong ra khỏi rừng, ngọc bội lại không thấy nữa? Vô Ngân công tử. . . . . .

Đầu bỗng nhiên quay lại, vẻ mặt Đông trưởng lão hàm chứa sự tôn kính đối với Vô Ngân, lên tiếng nhắc nhở: Nhất định là lúc hái đào, ngài đã không cẩn thận đánh rơi ngọc bội ở trong rừng rồi!

Đông trưởng lão nói rất đúng, nhất định là đã rớt ở trong rừng rồi.

Ba vị trưởng lão Nam Tây Bắc cũng dừng động tác rửa đào lại.

Ba vị trưởng lão đều đồng loạt quay đầu mở miệng nói: Vô Ngân công tử, ngài đừng có gấp, nói cho chúng ta biết hình dáng và màu sắc của ngọc bội, chúng ta thay ngài vào rừng tìm kiếm!

Không cần, các trưởng lão cứ tiếp tục rửa đào, Vô Ngân tự vào rừng tìm kiếm được rồi.

Dứt lời, bóng dáng màu trắng của Vô Ngân, bỗng chốc như sao xẹt qua trong gió, cả người chạy vào trong rừng đào.

Trong nháy mắt Vô Ngân vào rừng --

Hì hì, tìm đồ chơi vui lắm, lão đầu cũng muốn chơi.

Lông gà khắp người rơi xuống, bím tóc đung đưa, Thiên Cơ lão nhân huơ tay múa chân, đuổi theo Vô Ngân vào rừng đào: Vô Ngân tiểu tử, mang theo lão đầu cùng chơi đùa đi!

Mọi người không biết nguyên do bên trong, cho là Vô Ngân không để bọn họ giúp một tay, cùng vào rừng tìm ngọc bội, chẳng qua là xấu hổ không muốn làm phiền bọn họ.

Ngay lúc ba vị trưởng lão Nam Tây Bắc muốn tiếp tục rửa đào, Đông trưởng lão đang định giao lại cho người bên cạnh, vọt vào rừng đào giúp một tay thì.

-- mọi người nghe đây, lão đầu và Vô Ngân vào rừng đào tìm kiếm ngọc bội là giả, có chuyện quan trọng muốn làm mới là thật.

Về phần là chuyện gì, hiện tại lão đầu không có thời gian nói cho các ngươi biết, tóm lại hết sức khẩn cấp!

Các ngươi đừng cùng vào rừng đào, cứ tiếp tục ở lại bên ngoài rửa đào trải thảm. Dĩ nhiên, rửa đào trải thảm là thứ yếu, quan trọng là coi chừng Diễm tiểu tử, Nguyệt oa nhi.

Nếu Diễm tiểu tử, Nguyệt oa nhi nổi lên lòng nghi ngờ, muốn tiến vào rừng đào, các ngươi cần phải nghĩ cách cản lại.

Nhớ, nếu như thật sự không ngăn nổi, nhất định phải thét




/354

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status