Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 17: Chàng vô tình thiếp vô tình 1

/144


Mây đen tan biến, những hạt sương cũng biến mất, một vài tia sáng xuyên qua những đám mây chiếu rọi xuống. Ngoài hành lang có những chiếc đèn lồng màu đỏ treo cao đang bay bay trước gió, chứng tỏ hôm nay là một ngày vui, những chữ chúc mừng màu đỏ thẫm treo trên tường tựa như ảo mộng.

Ánh nắng xuyên qua ô vuông cửa sổ xua tan không khí u ám trong phòng. Bên trong lớp màn mỏng trên chiếc giường lớn nạm vàng, Sắt Sắt mơ màng tỉnh dậy nhưng không mở mắt .

Nàng nghe được tiếng hít thở đều đều của Dạ Vô Yên nằm bên cạnh, cảm giác được đôi cánh tay của hắn đang đặt trên vòng eo nhỏ của mình, vô cùng ấm áp mà có sức, ngửi được hơi thở nam tử dễ chịu trên người hắn, nàng kinh ngạc phát hiện không biết từ khi nào nàng đã chui vào nằm trong lòng hắn. Nàng lại ngủ trong lòng hắn cả đêm, thế nhưng giấc ngủ còn mang theo hương vị thật ngọt! *sắc nữ kìa*

Đáng chết! Sắt Sắt mắng thầm một tiếng, nàng vốn định dùng tay đẩy hắn ra nhưng còn chưa kịp ra tay thì cảm thấy vòng ôm của người trước mặt hơi giật giật, Dạ Vô Yên hình như đã tỉnh.

Quả nhiên, Sắt Sắt nghe được trên đỉnh đầu mình truyền đến âm thanh hút không khí.

Dạ Vô Yên đã có một đêm ngủ rất yên ổn, khi tỉnh lại hắn cảm giác được trong lòng có gì đó ấm áp mềm mại, thoải mái vô cùng, chỉ muốn giữ vật đó lại lâu một chút. Hắn mở mắt ra, có chút mơ màng liếc nhìn một cái.

Hắn nhìn thấy vật hắn đang ôm trong lòng là trắc phi của hắn.

Dưới nắng sớm, nàng trông giống như một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, da thịt trắng nõn giống như bạch ngọc được chạm khắc. Mái tóc rối tung đang ở trong lòng hắn, hắn vừa động đậy liền bị những sợi tóc mềm mại kia chạm vào. Trong lúc cử động, da thịt tinh tế mềm mại như một nắm tuyết, giống như lúc nào cũng có thể tan biến.

Hắn cảm thấy như bị một cái gì đó không rõ tên trêu chọc một chút, phát hiện ra mình giống như đã tham luyến mùi hương trước mắt, thân thể chợt cảm thấy có chút nóng lên. *sắc lang kìa*

Hắn hít một hơi khí lạnh, đôi mắt phượng nheo lại, hắn vô tình đẩy Sắt Sắt ra, đột nhiên ngồi dậy. Hắn cũng không kiên nhẫn cau mày, hắn không phải là thiếu nữ nhân nhưng làm sao lại cảm thấy hứng thú với nữ nhân này.

Sắt Sắt bị hắn đẩy ra, vùi đầu vào gối gấm, nàng nở một nụ cười tự giễu.

Tốt, nàng còn chưa đẩy hắn thì hắn đã đẩy nàng ra trước.

“Sao ngươi dám chui vào trong lòng bổn vương!” Hắn lạnh lùng chất vấn, sớm biết nàng không có liêm sỉ như vậy hắn sẽ không cưới nàng.

Sắt Sắt nằm trong chăn gấm, thấy hắn nhìn nàng như rắn rết, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Cái gì kêu nàng chui vào trong lòng hắn, nàng còn chưa chất vấn hắn không biết kiềm chế.

Tốt, nếu hắn tưởng nàng chui vào trong lòng hắn, tưởng nàng muốn quyến rũ hắn thì nàng sẽ làm cho hắn thất vọng. Nam nhân càng không chiếm được thì càng quý trọng, nàng càng dính vào hắn, hắn càng chán ghét nàng.

Sắt Sắt lập tức nói rất dịu dàng: “Vương gia, đêm qua thiếp thân…đêm qua là…là bị vương gia mê hoặc, bản thân không tự kiềm chế được….Xin vương gia hãy thương tiếc tiếp thân, thành toàn cho thiếp thân!” Nói xong nàng hướng đến ôm lấy Dạ Vô Yên. *ca mà nhào vô thiệt thì tỷ có mà khóc ròng*

Dạ Vô Yên cau mày, không chút che dấu sự chán ghét sâu sắc, hắn không nể tình đẩy Sắt Sắt ra, lạnh lùng nói: “Cút ngay! Giang Sắt Sắt, chưa nói đến việc ngươi đã thất thân *không còn trong trắng*, cho dù ngươi không thất thân bổn vương cũng sẽ không chạm vào ngươi. Bổn vương thương tiếc ngươi đợi bổn vương nhiều năm lại thất thân, tuổi cũng không nhỏ, sợ không ai cưới ngươi nên ta miễn cưỡng cưới ngươi vào phủ. Ngươi cũng đừng tự mình đa tình, ngươi có ý đồ quyến rũ bổn vương thì đừng có nằm mơ, cả đời này bổn vương cũng sẽ không sủng hạnh ngươi!” Hắn nói xong mặc quần áo đứng dậy. *ờ nhớ cho kĩ lời ca nói!!!*

Sắt Sắt ôi lên một tiếng ghé vào gối thút thít khóc.

Dạ Vô Yên nhìn thấy đầu vai nàng run run, hiển nhiên là đang rất khổ sở, sắc mặt hắn cũng dịu đi, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần khóc, chỉ cần ngươi an phận, bổn vương sẽ giữ lại mặt mũi cho cha ngươi, sẽ không bỏ ngươi. Vị trí trắc phi này vĩnh viễn sẽ là của ngươi.”

Hắn rời đi, không quên đem theo tấm vải lụa trên giường kia, từ trong giày rút ra một thanh chủy thủ *dao nhỏ* nhỏ rạch một đường trên ngón tay nhỏ lên tấm vải trắng một giọt máu hồng.

Nghe tiếng bước chân của hắn đã đi xa, Sắt Sắt mới ngẩng đầu từ gối cẩm lên, hé ra khuôn mặt bình tĩnh, căn bản không hề có nước mắt. Nàng dĩ nhiên không khóc, mới vừa rồi khóc thút thít chỉ là diễn cho Dạ Vô Yên xem.

Vương gia giận đến nổi lửa, nàng tất nhiên phải tỏ ra khổ sở. Nhưng nàng tuyệt đối không khổ sở, từ khi nhìn thấy ở núi Hương Miểu hắn đối với nàng vô tình thì một chút tình cảm nàng dành cho hắn lúc trước đã tan biến không còn chút nào.

Bất quá hắn nói là vì thương hại mới cưới nàng lại làm cho nàng kinh ngạc một phen, hắn cũng biết thương hại người khác sao? Nếu thật sự thương hại nàng, vậy tại sao nhìn Sắt Sắt bị thất thân vẫn thản nhiên như xem tuồng?

Nàng rất hy vọng hắn sẽ bỏ nàng, nếu mỗi ngày nàng đều dính lấy hắn không biết hắn có bỏ nàng không? Xem ra qua tình huống vừa rồi nàng vẫn còn có hy vọng.

Hắn nghĩ hắn cưới nàng, cung cấp cho nàng cái ăn cái mặc, cho nàng vị trí trắc phi thì nàng sẽ thỏa mãn, sẽ mang ơn ở lại trong vương phủ sao? Nàng sẽ không để hắn như ý, mỗi ngày sẽ ở trước mặt hắn làm loạn một lần.

Chủ ý đã quyết, tâm tình Sắt Sắt trở nên rất tốt.

Thanh Mai bưng nước rửa mặt đến, Sắt Sắt rửa mặt xong, ngồi vào bàn trang điểm, nàng muốn ăn diện thật tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ làm cho Dạ Vô Yên lại “kinh ngạc”.

Sắt Sắt búi mái tóc đen lên, so với kiểu búi tóc đơn giản trước kia rất khác biệt, nhìn qua rất linh động trang nhã. Hôm nay nàng cố ý để cho Thanh Mai làm cho nàng có vẻ cao quý sang trọng.

“Tiểu thư kiểu búi tóc này nhìn qua rất già, chỉ có các phu nhân mới búi như vậy, tiểu thư để em búi cho người kiểu khác.” Thanh Mai nhìn trái nhìn phải nói với Sắt Sắt.

“Thanh Mai ta đã xuất giá, cũng đã là một phu nhân nên chỉ có thể búi tóc như thế này.” Sắt Sắt cười nhẹ nói.

“Thật như vậy sao?” Thanh Mai hoài nghi hỏi.

“Thanh Mai ngươi xem bên ngoài hoa có hoa nở không, đi hái một nhánh vào đây.” Sắt Sắt đuổi Thanh Mai ra ngoài.

Nàng nhân cơ hội này từ trong hộp trang sức lấy ra một chiếc trâm vàng rực rỡ cài lên tóc, giắt lên vài đóa hoa, cầm lấy cây cọ đánh cho mi mắt đen đặc. Sau đó nàng liền đánh phấn, đánh cho khuôn mặt ngọc thật hồng lên mới vừa lòng.

Thanh Mai hái hoa trở vào nhìn thấy dáng vẻ của Sắt Sắt thì a lên một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư người làm gì vậy? Người muốn đi hát tuồng sao?”

Sắt Sắt nhìn Thanh Mai, trên đầu cột hai bím tóc của nha hoàn rất đáng yêu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy kinh ngạc, nàng nhìn lại mình đột nhiên phát hiện nàng cùng Thanh Mai giống như phu nhân cùng thiếu nữ.

“Đúng rồi, Thanh Mai nha đầu nhà ngươi ngày càng thông minh nha, ngươi đoán đúng rồi đó. Mau tới đây đem hoa trong tay ngươi cắm lên đầu ta, chúng ta đi diễn….tuồng.” Sắt Sắt kéo dài câu nói có ý trêu đùa.

Chủ tớ hai người,một trước một sau đi ra ngoài, Sắt Sắt hỏi thăm nha hoàn xem Tuyền vương lúc này ở đâu liền thẳng đường đến đó.


/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status