Đô Thị Thiếu Soái

Chương 57: Trị Ban Y Sinh

/781


Lưu Phi Yến vừa ngẩng đầu, con dao phẫu thuật đã sắp tới ngực rồi, chỉ có thể cố hết sức nghiêng sang một bên, con dao phẫu thuật đâm vào vai phải. Lưu Phi Yến ‘A!’ một tiếng, súng rơi xuống, nét mặt trăng bệch hẳn là đau không thể chịu được.

Trương Lượng Quang nhìn thấy Lưu Phi Yến bị thương, bộc phát sức lực mà người ta khó thể tin được xông về hướng Trị Ban Y Sinh, hai nắm đấm luôn phiên vung mạnh về hướng Trị Ban Y Sinh. Trị Ban Y Sinh hừ một tiếng giữ vững thân thể, không tránh cũng không né, chỉ đơn giản đỡ nắm đấm của Trương Lượng Quang. Trương Lượng Quang hơi sững sờ, đang nghi ngờ tại sao Trị Ban Y Sinh lại không tránh né thì nắm đấm của Trị Ban Y Sinh đã đâm tới, đánh thẳng vào bụng của Trương Lượng Quang.

Trong bụng Trương Lượng Quang một cơn đau cuộn lên. Trương Lượng Quang cố chịu đau đớn, biến quyền thành chưởng cắt theo hướng cánh tay của Trị Ban Y Sinh. Trị Ban Y Sinh đột nhiên buông tay, rồi dùng đầu đánh vào lồng ngực của Trương Lượng Quang. Trương Lượng Quang lui về phía sau mấy bước, Trị Ban Y Sinh đưa chân vút lên một cước đá vào bả vai của Trương Lượng Quang. Trương Lượng Quang đứng không vững, ngã ra phía sau gần chỗ Lưu Phi Yến muốn gắng chịu rồi mới đánh lại nhưng lại không thể kiềm được máu đang ở trong ngực, hộc ra một phát, mất hết sức lực.

Trị Ban Y Sinh cười, tiến đến nhặt hai khẩu súng ở dưới đất lên, bỏ đạn ra cầm trên tay nghịch. Rồi lạnh lùng nói với Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến:

- Vốn dĩ, vốn dĩ ta muốn lặng lẽ vặn vỡ cổ họng của Lưu Đại Dũng như vậy đối với bọn mày cũng tốt, ta cũng có lợi. Hai người lại nhất định phải phát hiện ra ta, lại nhất định phải chống đối với ta vì vậy chỉ có thể cả bọn mày phải cùng Lưu Đại Dũng xuống địa ngục mà thôi. Ở dưới đó cố so quyền với pháp quan.

Lưu Phi Yến dương khuôn mặt trắng bệnh lên, oán hận nói:

- Mày giết Lưu Đại Dũng với bọn ta, kiểm sát Lâm vẫn sẽ phá án, chúng ta làm ma cũng không tha cho mày.

Trị Ban Y Sinh vẫn vui vẻ:

- Cô bé, nếu không phải thời gian gấp gáp, nhìn thân hình cô bé cũng khá đấy thật sự rất muốn cùng em trời người hợp nhất, cùng chung sống đó. Ta không chỉ muốn Lưu Đại Dũng mà cũng muốn mấy người đau đớn nhìn Lưu Đại Dũng chết. Ta sẽ đem tất cả đạn của hai người bỏ vào miệng của Lưu Đại Dũng xem xem hai người còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không.

Nét mặt Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang trở nên khó coi hơn bình thường, tên sát thủ này thực sự quá tàn nhẫn. Bây giờ họ mới biết mình hoàn toàn là ếch ngồi đáy giếng, tự mình khoa trương, chẳng bằng một nửa của tên sát thủ này.

Trị Ban Y Sinh cười mỉm đi về phía Lưu Đại Dũng không có cảm giác, không hay biết gì đang nằm trên giường, những viên đạn trong tay cọ vào nhau phát ra tiếng kêu sàn sạt. Không những thêm phần quỷ dị cho căn phòng mà cũng làm cả tâm hồn của Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang chịu sự tra tấn nặng nề.

Tay của Trị Ban Y Sinh từ từ đưa về hướng miệng Lưu Đại Dũng còn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang. Đột nhiên gã nhìn thấy thần sắc vô cùng kinh sợ trên khuôn mặt của Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến. Dáng vẻ của hai người họ giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm về phía sau lưng gã. Trong lòng Trị Ban Y Sinh khẽ giật mình, quay đầu lại thì phát hiện ra một người thanh niên đẹp trai không biết đã ngồi trên đầu giường từ lúc nào. Trong tay cũng cầm một chiếc kim tiêm lặng lẽ đặt ở phía dưới chỉ cách tay của Trị Ban Y Sinh có mấy tấc, chỉ cần tay của Trị Ban Y Sinh đưa về hướng miệng của Lưu Đại Dũng thêm chút ít chiếc kim tiêm sẽ đâm vào tay của Trị Ban Y Sinh.

Trị Ban Y Sinh nhanh chóng rút tay về, nhìn cậu thanh niên không biết từ đâu chui ra:

- Nhóc con, mày tới đây từ khi nào? Mày là ai?

Sở Thiên cười tươi rói, làm phòng bệnh thêm phần sáng lạn, sờ mũi nói:

- Ta luôn ở trong phòng này, chỉ là mấy người đánh nhau lợi hại như vậy, nên không tiện quấy rầy các người thôi.

Trị Ban Y Sinh hiển nhiên không thể tin lời quỷ quái của Sở Thiên, nhưng có phần khiếp sợ vì sự xuất hiện không một tiếng động không một tín hiệu của Sở Thiên ở trong phòng bệnh. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu thanh niên này là một cao thủ? Trị Ban Y Sinh ngay lập tức lắc đầu, ở độ tuổi này thì có thể trở thành cao thủ như thế nào chứ? Thanh niên bây giờ nếu phải chịu chút khổ đều kêu oa oa, còn có thể chịu khổ để luyện võ hay sao?

Trị Ban Y Sinh quét con mắt nhìn Sở Thiên, tuy to cao đẹp trai nhưng thân thể cũng không cường tráng, chỉ có ánh mắt bình tĩnh, không hề bối rối vì chưa từng luyện võ, huyệt thái dương cũng không tụ lại, vì vậy, lòng Trị Ban Y Sinh hoàn toàn yên tâm, lạnh lùng nói:

- Ranh con, Thiên đàng có đường mày đang không đi, địa ngục không có cửa lại cố đến. Bất luận mày làm sao vào phòng bệnh này đều không quan trọng, quan trọng là mày không nên xuất hiện vào lúc này. Vì người nào xuất hiện vào lúc này đều sẽ phải chết.

Trị Ban Y Sinh kéo dài chữ chết cuối cùng, ngữ khí rất lạnh lùng. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang bất giác rùng mình một cái. Bọn họ biết rõ thân thủ Trị Ban Y Sinh hơn người, thủ đoạn độc ác, ngay cả hai người họ đều không phải là đối thủ của Trị Ban Y Sinh, Sở Thiên càng không phải đối thủ của gã. Họ cũng không biết Sở Thiên làm thế nào mà xuất hiện ở phòng bệnh nhưng biết Trị Ban Y Sinh nhất định sẽ giết Sở Thiên. Lưu Phi Yên không khỏi lo lắng mắng một câu:

- Đúng là đồ ngốc, cậu vào phòng bệnh làm gì cơ chứ, quả thực là muốn chết mà.

Trương Lượng Quang lau máu tươi ở khóe miệng sau đó gắng gượng đứng dậy:

- Sở Thiên, cậu tranh thủ trốn đi, dù sao thì đêm nay hai chúng tôi cũng nhất định phải chết. Chúng tôi sẽ thay cậu chặn tên sát thủ này lại, cậu đem hình dạng của tên hung thủ này nói cho Kiểm sát trưởng Lâm biết.

Trị Ban Y Sinh hừ lạnh một tiếng, tay phải vừa vung ra, mười mấy viên đạn ở trong tay giống như một con mắt dài đâm vào mép cửa làm cả cửa phòng bị đóng chặt.

- Đêm nay các người đừng ai nghĩ đến việc chạy trốn, ai cũng không thể thoát được.

Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ngơ ngác nhìn viên đạn đóng trên cánh cửa phòng bệnh, hẳn là bị lực tay của Trị Ban Y Sinh làm sao kinh hãi. Xem ra vừa rồi Trị Ban Y Sinh đối phó với hai người bọn họ e là chỉ dùng có tám phần công lực. Tên sát thủ này rốt cục là người như thế nào, thân thủ lại giỏi như vậy, cứ như vậy sợ rằng đêm nay tất cả chỉ có thể đều phải chết ở đây.

Nét mặt Sở Thiên vẫn không có chút gì thay đổi, bỗng nói ra một câu:

- Anh không sợ cảnh sát sắp tới rồi sao? Giết chúng ta rồi, anh cũng không thoát được.

Trị Ban Y Sinh cười, giống như Sở Thiên đang kể một câu chuyện rất buồn cười vậy:

- Thành thật nói cho cậu biết, cảnh sát nhanh nhất cũng phải một lúc mới có thể tới.

Sở Thiên ‘Ồ’ một tiếng:

- Quả nhiên là có người ẩn bên trong, xem ra chức quyền không nhỏ, có thể khống chế được cả hướng đi của cảnh sát cơ mà.

Trị Ban Y Sinh gật đầu khen ngợi:

- Cậu rất thông minh, chỉ tiếc là thông minh như vậy mà lại sắp phải chết rồi, thực sự thật đáng tiếc.

Gã nhẹ nhàng đưa tay phải lên, lấy một con dao bầu bảy tấc từ trong tay áo ra, toàn thân không chút ánh sáng giống như gỉ sét mấy chục năm sau đó bị đem ra dùng, lưỡi dao cũng không hề sáng bóng thậm chí có vài lỗ thủng. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang tuy có vẻ xem thường con dao này nhưng vì là Trị Ban Y Sinh lấy ra nên đem lại cảm giác như uống cạn máu người, thô bạo vô cùng.

Sở Thiên cười, thở dài nói với Trị Ban Y Sinh:

- Vậy là tôi sắp phải chết rồi, vậy trước khi tôi chết có thể được biết đại danh của anh không?

Trị Ban Y Sinh cười vận lực vào đao, đao dường như trở nên có linh tính, nhẹ nhàng đung đưa:

- Biệt hiệu trên giang hồ là ‘Trị Ban Y Sinh’, bác sĩ (y sinh) vốn là cứu người, chăm sóc người bị thương, ta cũng là thay người ta trừ họa, cả hai đều sẽ như vậy. Hơn nữa lúc nào ta cũng trong thời gian làm việc vì vậy ta liền lấy biệt danh là Trị Ban Y Sinh.

Sở Thiên gật đầu, vỗ tay, kim tiêm tuội khỏi lòng bàn tay:

- Được, Trị Ban Y Sinh rốt cục cảnh sát cũng không đến, vậy ta sẽ tiễn anh đi.

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang sửng sốt, tên tiểu tử này có phải ngu ngốc nói mớ không, mạng mình còn giữ không nổi lại xuất khẩu cuồng ngôn như vây.

Trong lòng Trị Ban Y Sinh chấn động. Bì vậy hắn ta nhìn không ra Sở Thiên đã đem kim tiêm đi đâu rồi, trong lòng không khỏi tự nhủ, chẳng lẽ thực sự gặp phải cao thủ? Nhưng lúc đó đã không thể quản nhiều như vậy được rồi, dao bầu bổ nghiêng một cái, phần nhiều có thể chém Sở Thiên thành hai, tốc độ của đao vô cùng hung mãnh, đao phong kinh người. Ngay cả Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang cũng cảm thấy một hồi hít thở không thông, những sợi tóc trước mặt Sở Thiên đều đã bị đao phong hất hết lên, các cơ trên mặt đều biến hóa. Sở Thiên vẫn bất động. Hắn sợ mình tránh ra thì Trị Ban Y Sinh sẽ có cơ hộ chém chết Lưu Đại Dũng. Cuối cùng đao cũng tới trước mũi của Sở Thiên.

Mắt của Lưu Phi Yên và Trương Lượng Quang bất giác nhắm lại, không đành lòng nhìn thấy Sở Thiên bị chém làm hai mảnh.

Tay phải Sở Thiên gảy nhẹ, một vật gì đó bay như tên bắn về hướng mắt của Trị Ban Y Sinh, nhanh chóng bay đến con mắt của gã. Trị Ban Y Sinh kinh hãi. Cho dù mình có chém Sở Thiên thành hai thì mắt trái của mình cũng bị mù mà thôi. Gã là một sát thủ có tiếng trên giang hồ, tương lai còn có nhiều tiền đồ, tự nhiên sẽ không làm loại mua bán thua thiệt này được. Thế là gã thu đao che mắt lại, keng một tiếng, vật Sở Thiên phi ra đã bị Trị Ban Y Sinh chém rơi xuống đất. Trị Ban Y Sinh vừa nhìn bất giác kinh hãi đó là kim tiêm. Có đúng là lực tay của tên tiểu tử này không? Hắn bắn đạn đóng vào cửa là vì đạn vẫn còn có một lực vừa đủ, chiếc kim tiêm này lại nhẹ như gió. Đem so sánh thì trong lòng Trị Ban Y Sinh không dám coi thường Sở Thiên thêm nữa.

Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang vô cùng kinh ngạc, tại sao cái tên đẹp trai mềm yếu đó, tuổi thì còn trẻ mà lại có thân thủ giỏi như vậy, đem cơ hội nắm chắc trong tay như vậy, lẽ nào đã luyện công từ trong bụng mẹ? Nếu quả thực là như vậy, vậy chẳng phải nghe rất rợn người sao? Thảo nào Kiểm sát trưởng Lâm muốn đích thân trợ giúp. Sở Thiên quả nhiên có chỗ hơn người, xem ra đích thực là nhân ngoại hữu nhân (người giỏi còn có người giỏi hơn), thiên ngoại hữu thiên. Hai người không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng với những gì mà trước kia mình vẫn đắc chí, kiêu ngạo.

Kế vây Ngụy cứu Triệu của Sở Thiên thành công, cũng không cho Trị Ban Y Sinh thêm cơ hội tiếp cận giường bệnh, phi liên tục 6 viên đạn hướng vào chỗ hiểm của Trị Ban Y Sinh. Trị Ban Y Sinh nhìn 6 viên đạn đang bay tới, mỉm cười, cũng quá đề cao chính mình rùi, gã cử động cánh tay cho đến thân đao, vung mạnh nửa vòng, tính toán xong hướng đạn mà Sở Thiên phi ra thì đúng lúc đó Sở Thiên lần lượt phi tiếp hai viên đạn. Trị Ban Y Sinh vẫn không sợ. Ai biết được, viên đạn sau cùng mà Sở Thiên phi ra đột nhiên giống như một đường đao dài, gia tốc đánh tới viên đạn phía trước. Viên đạn phía trước đột nhiên gặp va chạm mạnh, nổ tung, tốc độ của đầu đạn đột nhiêng tăng lên mười mấy lần. Trị Ban Y Sinh vừa đánh rơi 6 viên đạn phía trước, lại không ngờ tới hai viên đạn phía sau của Sở Thiên tinh diệu như vậy, trong lúc kinh sợ, đầu đạn giống như con mắt dài bắn thẳng vào cổ tay cầm đao của gã. Tiếng dao bầu rơi xuống. Trị Ban Y Sinh ngày thường rất dũng mãnh, tay trái nhặt dao bầu lên, cố chịu đau đớn xông tới phía Sở Thiên.


/781

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status