Đợi Gió Giao Mùa

Chương 78

/99


Ở bên kia thị trấn, có một người con trai cũng đang bị trầm cảm.

Kei….Sau hôm ở trước cổng nhà Lucy trở về thì cậu trở nên lặng lẽ. Suốt ngày nhốt mình trong phòng và chỉ đi ra ngoài khi nào có yêu cầu của Khôi Vỹ mà thôi. Suốt cả ngày cậu không nói với ai câu gì. Đôi mắt trong buồn thẳm như hồ nước mùa thu.

Từ sau hôm gặp Lucy, Nhật Dạ cũng có vẻ nghĩ ngợi nhiều, có những lúc cô bé cắn rứt vì thấy có lỗi với cô bạn thân, nhưng nghĩ đến việc có được Kei thì Nhật Dạ không muốn bận tâm thêm gì nữa. Tất cả những gì bây giờ cô cần chỉ là Kei. Chỉ thế thôi. Nhưng thái độ của Kei gần đây luôn khiến cô phải đau lòng. Nhật Dạ thấy Kei đang đau khổ vì Lucy, cô cố gắng bắt chuyện, cố gắng quan tâm đến cậu, nhưng đáp lại trái tim tràn đầy yêu thương của Nhật Dạ là khuôn mặt lúc nào cũng sầu thảm của Kei.

Rồi dần dần Kei đã không còn thấy được ai trong mắt mình nữa. Tất cả những gì hiện hữu trong đầu cậu chỉ là hình ảnh của Lucy trong cơn mưa lạnh…

Lucy bé nhỏ mỉm cười với cậu…

Và lucy bé nhỏ đã rời xa cậu…

-Kei ! Ăn tối xong chúng ta đi dạo nhé !

Lời đề nghị của Nhật Dạ đưa cậu trở về với thực tại. Kei đang ngồi trong bàn ăn, nhưng cậu không có chút cảm giác gì về đồ ăn trong miệng cả.

-Chúng ta sắp qua Mỹ rồi, tranh thủ chút thời gian còn lại đi chơi cũng được đó Kei !

Thanh Phong mỉm cười phụ họa. Từ sau hôm dẫn Lucy vào nhà thì Thanh Phong cũng bị Khôi Vỹ giam lỏng luôn trong nhà, mọi hành động của cậu bây giờ đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta. Vì sau Kei thì Thanh Phong là trợ thủ đắc lực mà Khôi Vỹ không muốn mất. Đương nhiên Phong cũng không thể chống đối lại con người này.

-Xin lỗi, tớ thấy hơi mệt, các cậu đi đi.

Kei rời khỏi bàn ăn rồi đi vào phòng. Ở Trong nhà họ Hà, căn phòng của Kei là nơi duy nhất không bật điện, cậu không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai, thậm chí cậu không dám nhìn mình trong gương nữa.

“Tách..”

Ánh điện đột nhiên lóe sáng lên, Thanh Phong đang đứng trước phòng nhìn cậu lo lắng.

-Cậu đang nghĩ gì thế, Kei !

Kei ngồi ủ rũ, lưng dựa vào thành giường, lặng yên như người mất hồn, ánh mắt đen thẳm nhìn ra xa…Thanh Phong ngồi phịch xuống bên cạnh cậu pha trò:

-Có muốn xưng tội không ? Tớ đưa cậu tới nhà thờ !

-Xưng tội thì sẽ được tha thứ sao ? Gương mặt Kei thẫn thờ, -Ai sẽ là người tha thứ cho tớ ?

Lặng yên một lát, Thanh Phong thở dài đưa đôi mắt buồn bã nhìn chăm chăm vào bức tường trước mặt.

-Nghe nói cuối tuần này, Lucy sẽ theo Hải Dương sang Ôxtralia…

Kei vẫn lặng im, cậu cúi gục đầu, vạt tóc hơi dài che phủ đôi mắt buồn xa thẳm. Thanh Phong không nói gì thêm nữa, cậu không muốn gợi lại nỗi đau trong lòng người bạn thân của mình…

-Kei ! Khôi Vỹ muốn gặp chúng ta.

Thẫn thờ một lúc Kei cũng đứng dậy đi cùng Thanh Phong ra ngoài. Khôi Vỹ…. Tất cả những gì liên quan đến người thanh niên này chỉ là công việc, mệnh lệnh, nhiệm vụ đối với Kei và Phong. Cả hai người đều là công cụ của Khôi Vỹ. Đơn giản vì anh ta đã cứu họ, cho họ cuộc sống mà anh ta thao túng. Từ sau khi gặp lại Khôi Vỹ ở đây, Kei càng tỏ ra giống một cổ máy hơn. Nhận nhiệm vụ và lao vào làm việc không một giây suy xét, cậu đang muốn dùng công việc để quên đi một thứ gì đó…

Nhưng không hiểu sao…

Càng cố quên…

Lại càng thấy nhớ…

Và giờ nỗi nhớ đã trở nên ám ảnh Kei rồi..

Chỉ còn lại hai ngày nữa là cả ba người phải sang Mỹ. Mọi thứ rồi sẽ kết thúc. Cậu sẽ nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của Lucy. Hình ảnh của cậu cũng sẽ sớm bị xóa đi trong trái tim của cô bé. Lucy rồi sẽ được trả về cuộc sống yên bình hạnh phúc của cô ấy. Lucy ! Cô bé chỉ là cơn gió mát lành ùa qua mà Kei không thể nào giữ nỗi.

Bây giờ cậu phải có trách nhiệm với cô gái khác đang ở bên cạnh cậu. Nhật Dạ vì cậu mà tự tử, tất cả là lỗi tại cậu, cậu không thể bỏ lại cô ấy một lần như cậu đã làm nữa. Suy cho cùng thì tất cả đều tại cậu. Nếu hôm đó Kei không vội vàng bỏ Nhật Dạ ở lại một mình để đi tới nhà Lucy thì cô ấy đã không đau khổ đến nỗi phải cắt cổ tay tự tử như vậy. Tất cả là tại cậu. Cậu không muốn mất Nhật Dạ, Nhật Dạ đối với cậu cũng quan trọng không kém gì Lucy cả, chỉ là hai người con gái nhận được hai thứ tình cảm khác nhau của cậu mà thôi. Kei không muốn làm Nhật Dạ tổn thương, nhưng cậu lại làm điều này với Lucy. Vì Kei cũng không còn lựa chọn nào khác. Và trong trái tim cậu vẫn giữ nguyên hình bóng Lucy, mặc dù những thứ này chẳng khác gì những lưỡi dao vẫn hằng cứa vào trái tim khiến cậu đau nhói. Thôi thì…cậu đành cố gắng giấu kín hình ảnh của Lucy trong trái tim mình, chôn chặt tình yêu vào tro tàn của quá khứ đi. Điều duy nhất bây giờ Kei mong muốn là Lucy sẽ được hạnh phúc…

Đúng…

Chỉ cần Lucy được hạnh phúc…

Chỉ cần cô ấy quên cậu đi và tìm được hạnh phúc cho mình. Tương lai tươi đẹp vẫn đang chờ Lucy ở phía trước. Lucy lại là một cô gái tốt bụng, đáng yêu. Sẽ sớm có người xuất hiện mong được bên cạnh che chở cho cô bé thôi. Người đó sẽ tốt hơn cậu, yêu Lucy hơn cậu và mang lại hạnh phúc cho Lucy nhiều hơn cậu…

Nhật Dạ ở phòng anh trai vừa đi ra, nhìn thấy Kei cô bé mỉm cười vui vẻ, nhưng Kei không nhìn thấy cô bé, cậu đi ngang qua Nhật Dạ với những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu, đôi mắt bình thản và vô cảm. Cậu không còn nhìn thấy Nhật Dạ nữa, không ! Đúng hơn là cậu không còn biết đến sự tồn tại của ai ngoài Lucy trong trái tim mình nữa…

Nhật Dạ nhìn theo Kei rồi dựa vào tường gục xuống khóc. Đây không phải là Kei mà Nhật Dạ muốn. Kei mà Nhật Dạ yêu quý là người con trai điền đạm nhưng giàu tình cảm và hay pha trò đem lại niềm vui cho người khác. Và cậu luôn quan tâm đến Nhật Dạ hơn tất cả mọi người…Còn Kei của bây giờ, chỉ là một người con trai vô cảm lạnh lùng, có chăng cảm xúc duy nhất còn lại của cậu lúc này chỉ có đau khổ và thương nhớ Lucy mà thôi. Cô thật sự không muốn nhìn thấy Kei như vậy, thực sự không muốn.

Nhưng Nhật Dạ vẫn không từ bỏ. Cô bé nhìn theo Kei. Ánh mắt xám biếc lên sự quyết tâm. Cô sẽ cùng Kei về Mỹ. Rồi một ngày nào đó Kei sẽ quên đi Lucy, Kei sẽ quay lại là Kei như ngày xưa. Nhật Dạ nhất định không từ bỏ. Cô bé mím chặt môi và đặt hi vọng vào toàn bộ suy nghĩ của mình.

Hai ngày…

Thời gian trôi qua nặng nề với bốn con người đang bị chi phối bởi đủ thứ cảm xúc: dằn vặt, đau khổ, hi vọng, buồn bã…


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status