Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 5: Ngươi giỏi quỳ, ta giỏi nói

/46


“Ngu Tâm Nhi kia quá khinh người!” Chúc ma ma vừa bưng trà tới, cũng nghe được những lời tường thuật của Xuân Bình, gương mặt già nua nhất thời cũng biến lạnh: “Phu nhân, lão nô liền ra ngoài giáo huấn ả, cũng nên để ả ta biết nữ chủ nhân của Bạch phủ đến tột cùng là ai?”

“Không cần đâu!” Chỉ thấy Tả Hương Lan đang nằm dựa trên giường nhẹ nhàng ngồi thẳng lên, thần sắc kích động nói: “Bình nhi, ngươi ra ngoài truyền lời để nàng ta tiến vào, ta cũng muốn xem xem nữ nhân kia muốn nói gì?”

“Nương. . . . . .” – Lúc này, Tần Dĩ bỗng nhiên lên tiếng, chỉ thấy nàng xoay gương mặt nhỏ bé nhìn Tả Hương Lan, mỉm cười nói: “Nương, người là chủ mẫu của Bạch phủ này, làm sao có thể để người khác muốn gặp thì gặp, hơn nữa, người cũng đừng quên đệ đệ trong bụng, nữ nhân kia ngày hôm này khóc một trận ngày hôm sau khóc một trận, không khí u buồn muốn chết! Không thể để đánh động tới đệ đệ!”

“Hà nhi. . . . . .” – Tả Hương Lan nhìn nữ nhi của mình, nhẹ nhàng gọi.

“Chuyện này nương liền giao cho Hà nhi đi làm đi! Người dưỡng thân thể cho khỏe, trăm ngàn lần đừng để chuyện này làm mất tâm tình” – Tần Dĩ Mạt sau khi đối với Tả Hương Lan nói xong, xoay người về phía Chúc ma ma cười nói: “Còn mong rằng Chúc ma ma bồi Hà nhi đi một chuyến” .

Nhìn biểu tình kiên quyết của nữ nhi, trong lòng Tả Hương Lan lại nổi lên một trận chua xót, thôi vậy . . . . . Giống như Hà nhi nói như thế, đợi đến lúc nàng sinh hạ khối thịt trong bụng này ra, cũng sẽ có cơ hội thu thập nữ nhân kia!

Tần Dĩ Mạt không nhanh không chậm hướng ra ngoài phòng, vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, liền nhìn thấy Ngu Tâm Nhi kia đang quỳ thẳng tại Bích Du Lang.

“Chúc ma ma, dựa theo Bạch phủ gia quy, bọn nô tài tự tiện rời công việc tụ tập gây chuyện, phải chịu tội gì?”

“Hồi tiểu thư, phải đánh mười roi và lương tháng này giảm một nửa.”

Tần Dĩ Mạt tùy ý quét mắt, lập tức hành lang trở nên yên lặng tuyệt đối, chậm rãi nói: “Vậy liền chấp hành đi!”

Nguyên lai bọn nô tài còn đang nhìn Ngu Tâm Nhi chỉ chỉ trỏ trỏ, cười hì hì, trong chớp mắt hoàn toàn không còn tâm tư xem náo nhiệt như vừa rồi, từng người biến sắc như ve sầu trong mùa lạnh, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tần Dĩ Mạt sau khi phạt xong đám nô tài thích xem kịch vui này, mới làm như bỗng nhiên nhìn thấy một người đang quỳ dưới đất, kinh ngạc hỏi: “Ngu đại nương vì sao lại quỳ chỗ này?”

Ngu Tâm Nhi cả đời này được người khác gọi: Ngu tiểu thư, Ngu cô nương, Ngu tiên tử, chính là chưa bao giờ bị người khác gọi là Ngu đại nương! Lúc này nghe Tần Dĩ Mạt gọi như thế, trong lòng một trận buồn bã. Nhưng nhìn tiểu cô nương trước mắt ánh mắt ngây thơ như thế này . . . . . Ngu Tâm Như cười khổ một chút rồi nói: “Nương con lần này đổ bệnh, đều là lỗi của Tâm Nhi, bởi vì nàng hiểu lầm quan hệ của ta và Hi đại ca, ta muốn đích thân giải thích rõ ràng với nương con mới được ! Hà nhi cô nương, con để ta gặp Hương Lan tỷ tỷ một lần đi!”

Trên mặt Tần Dĩ Mạt hiện lên vẻ khó xử, nàng nói: “Ngu đại nương, không phải là nương ta không chịu gặp người, nhưng là vì nương vừa uống thuốc đại phu sắc, lúc này đã ngủ rồi! Người nếu muốn gặp ngày khác trở lại đi!” .

“Không sao, không sao!” Ngu Tâm Nhi mắt rưng rưng, lắc đầu nói: “Để Tâm Nhi quỳ ở nơi này chờ Hương Lan tỷ tỷ tỉnh lại đi ! Cũng như biểu lộ thành ý của Tâm Nhi!”

Chỉ sợ thành ý của ngươi chưa được biểu lộ ra, cái người cha si tình kia của ta sẽ đến đây gầm thét một trận. Tần Dĩ Mạt trong lòng lạnh lùng nghĩ.

Quả nhiên, bên này Tần Dĩ Mạt vừa mới nghĩ xong, chớp mắt nhìn thấy gương mặt của cặn bã cha sốt ruột phong trì điện siết bước đến .

“Ngu đại nương. . . . . .” Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Mạt tràn đầy nước mắt, chực khóc mà nói: “Người đây không phải là đang làm khó Hà nhi sao?”

“Tâm Nhi ngươi đây là làm sao thế, vì sao lại quỳ nơi này?” Bạch Hi bước nhanh đến bên cạnh Ngu Tâm Nhi, kéo nàng ta đứng dậy.

“Bạch đại ca. . . . . .” Ngu Tâm Nhi nhẹ nàng kêu, không chờ nàng nói gì, một bên Tần Dĩ Mạt khóc lóc lã chã nói: “Ô. . . . . Cha! Người cuối cùng cũng đến. Nếu không Hà nhi không biết làm sao bây giờ nữa ! Nương con vừa uống thuốc xong đã ngủ rồi, nhưng Ngu đại nương chính là không nên quỳ ở nơi này đợi nương tỉnh lại, Bạch phủ của chúng ta tuy là dân buôn bán, nhưng cũng hiểu được lễ nghi trong nhà, làm sao có thể để cho khách quỳ tại trước cửa như vậy, như vậy không phải làm cho người ta dò xét cha, nương, dò xét Bạch gia sao? Cha người nói có đúng không?”

Tần Dĩ Mạt lần này nói có chứng có lý, làm cho người ta tìm không ra khuyết điểm nào, trên thế giới này từ đó tới nay cũng không thể nào khi chủ mẫu nhà người ta bệnh nằm trên giường mà dám muốn gặp chứ! Ngươi cũng không phải Thiên Vương lão tử, còn quỳ ở đây khóc than làm loạn, thật là làm người ta khó chịu!

“Đều không phải, đều không phải, Tâm nhi chỉ là muốn cùng Hương Lan tỷ tỷ bồi tội mà thôi, Tâm nhi. . . . . .” Ngu Tâm nhi vội vàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn về phía Bạch Hi giải thích.

“Thế nhưng —— nương ta thực sự là đã ngủ rồi mà! Người hiện tại thân thể không tốt, đại phu bảo để người nghỉ ngơi nhiều!” Tần Dĩ Mạt cắn cắn môi dưới, làm một dạng người vì sao không tin ta.

“Ta, ta chỉ là muốn ở chỗ này chờ Hương Lan tỷ tỷ tỉnh lại. . . . . .”

“Vậy tại sao ngươi không vào trong kia chờ, không cần phải quỳ bên ngoài như thế này đâu!” Đôi mắt Tần Dĩ Mạt tràn đầy nước mắt, ủy khuất nhìn Bạch Hi, nói: “Cha, vừa rồi có rất nhiều hạ nhân ở chỗ này chỉ chỉ chỏ chỏ. . . . . . Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, nói Bạch gia chúng ta tiếp đãi khách quá khắc khe, thật sự là không tốt đâu!”

Ngu Tâm Nhi bị Tần Dĩ Mạt trách móc một hơi, nói không nên lời, nàng thật lòng muốn bồi tội mà! Tại sao từ trong miệng con bé nói ra, lại giống như là mình bức bách Hương Lan tỷ tỷ.

“Được rồi! Việc này cũng do Tâm Nhi suy nghĩ không chu đáo” – Bạch Hi nhíu đôi lông mày rậm rạp, vừa nói.

“Là..là…đều là Tâm Nhi không tốt!” Gương mặt tuyệt mỹ của Ngu Tâm Nhi nhíu lại, ủy khuất nói..

Người trong lòng mất hứng rồi, nam nhân si tình đệ nhất thế kỉ lập tức liền cứng rắn lên đến đỉnh điểm không vui , chỉ nghe hắn liên thanh nói: “Cũng vì Tâm Nhi lo lắng cho bệnh tình của Hương Lan thôi! Sao lại không tốt?”

“Ta biết ngay cặn bã cha này không nhờ cậy được!” Tần Dĩ Mạt trong lòng coi thường.

Chờ đến lúc Ngu Tâm Nhi mặt mày tràn đầy nước mắt được cặn bã cha của nàng đưa đi, Tần Dĩ Mạt mới quay đầu trở về phòng.

Nhìn sắc mặt ảm đạm của Tả Hương Lan đang nằm trên giường, nàng âm thầm thở dài.

Từ khi Tả Hương Lan xảy ra chuyện đến nay, Bạch Hi đến thăm nàng tổng cộng không quá hai lần, mỗi lần đếu cũng đều nói qua loa này nọ không buồn không lo. Nhưng Tần Dĩ Mạt chắc chắn mới nghe nói, hắn không chỉ cho mẹ con Ngu thị vào “Phương Di trai” gần thư phòng hắn nhất, mà mấy ngày trước còn ghé qua thăm. .

Trong khố phòng của Bạch gia, các loại trân bảo như nước song cuồn cuộn tiến vào Phương Di Trai, cái hành vi gióng trống khua chiêng này có ý gì, nhìn bằng một mắt cũng biết được, đã từng có một tên nô tài truyền ngôn loạn xạ: “Bạch gia muốn cưới Ngu thị làm bình thê, vị trí chủ mẫu của Tả Hương Lan sợ là khó giữ!”

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay Tần Dĩ Mạt phải khiển trách nặng nề nô nhân trong phủ.

“Ai. . . . . Nếu ngay cả mình cũng biết lời đồn trong phủ, Tả Hương Lan thân là nữ chủ nhân của Bạch phủ làm sao lại không biết được chứ. “

/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status