Em Ấy Phải Về Nhà Với Tôi

Chương 12

/105


Chương 12 

 

 

 

Cảnh báo 18+  Chương có tình tiết bạo lực đau lòng, độc giả cân nhắc trước khi đọc.

 

Trước mặt cô là cô bé mặt vàng như nến, gầy nhom, hai gò má gầy guộc của cô bé lộ ra niềm vui háo hức đầy hy vọng, đôi mắt trong veo đang chìm trong niềm khao khát được về nhà.

 

Cô gái lớn tuổi hơn luôn có suy nghĩ chín chắn hơn, không nỡ nói ra lời ngăn cản nên đã khéo léo nói  "Tiểu Du, em nghe chị nói, đường núi rất dài và nguy hiểm. Chúng ta chỉ có thể gặp bố và mẹ nếu chúng ta còn sống trở về."

 

“Chị ơi, không phải chị vừa nói là muốn về nhà sao?” Tiểu Du buông tay ra, kinh ngạc nhìn cô.

 

“Ừ.” Lam Vãn cảm thấy sống mũi cay cay, cô khẽ gật đầu rồi ngẩng đầu cười nhẹ với Tiểu Du  “Nhưng bố mẹ muốn nhìn thấy chúng ta còn sống khỏe mạnh trở về, phải không?”

 

Tiểu Du nghe xong lời này của cô thì cũng không phản ứng lại, cô bé lắc đầu nguầy nguậy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, bưng chậu gỗ giặt quần áo lên rồi từ từ rời khỏi mương nhỏ.

 

Lam Vãn nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ, trái tim mềm yếu của cô như thắt lại, cô tin chắc rằng chỉ cần còn sống thì cô sẽ có cơ hội được về nhà gặp bố mẹ.

 

Cô có thể hiểu tâm trạng của Tiểu Du, cho dù bị bắt cóc vài năm hay vài ngày, cô gái nào cũng sẽ có cảm xúc như vậy.

 

  

 

Ngày thứ sáu ở ngôi làng, bầu trời xám xịt và u ám, không khí oi bức và nóng nực, là dấu hiệu của mưa giông và sấm sét.

 

Chàng trai trẻ tuổi có tâm trạng rất tốt, đôi lông mày tuấn tú nhướng lên, anh đè cô ra và hôn sâu thật lâu, mãnh liệt, hai người cuốn lưỡi vào nhau, há miệng thở dốc đón nhận hơi nóng người kia thở ra và nước bọt chảy ra từ miệng.

 

Lam Vãn không hiểu tại sao hôm nay anh lại vui như vậy, sau khi bị anh hôn một cách mạnh mẽ, hai chân cô yếu ớt, run rẩy đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng dáng cao lớn vững vàng bước ra sân.

 

Hoắc Mãng đi tới giữa sân, dường như cảm nhận được ánh mắt thủy chung ấm áp phía sau, cũng quay đầu nhìn chằm chằm thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời.

 

Khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, khoảnh khắc này tuy ngắn ngủi nhưng dường như nó được kéo dài đến vô tận.

 

Trên khuôn mặt người đàn ông xuất hiện một nụ cười, khuôn mặt điển trai của anh xuất hiện nụ cười tươi tắn nhất trong những ngày qua, vẫy tay chào cô gái của anh.

 

Nhưng cô gái lại ngượng ngùng nhắm mắt lại, lùi vào trong phòng, đóng cửa sổ nhỏ.

 

Sau khi ở chung mấy ngày, Hoắc Mãng tuy bạo lực và hung dữ nhưng cũng đã đối xử với cô tốt hơn rất nhiều, cô cũng sẽ không nói cô muốn về nhà nữa tránh kích động tính khí hung bạo của anh khi cô nhắc đến chuyện này, sợ anh lại làm tổn thương mình.

 

Không nói ra không có nghĩa là cô không muốn.

 

Đột nhiên, tiếng gầm rú của bánh xe khi lái qua con đường đất lầy lội và tiếng động cơ phát ra từ các vết nứt trên cửa kính, ở ngôi làng hẻo lánh này, xe cơ giới là một thứ hiếm thấy. 

 

Đã lâu Lam Vãn không liên lạc với thế giới bên ngoài, nghĩ rằng cảnh sát đang lái xe đến cứu mình về nhà, cô mở cửa sổ với nhiều hy vọng, khoảnh khắc tiếp theo, đồng tử của đôi mắt xinh đẹp co rút lại, đập vào mắt cô là một chiếc xe ieep đã cũ nát và được cải tạo.

 

Cô ấy nhận ra nó  Đó là chiếc xe do một kẻ buôn người lái

 

Chiếc xe sơn phết loang lổ, đầu xe lấm lem bùn đất, người sống ở thành phố phồn hoa sẽ không để chiếc xe như vậy.

 

Nhưng cũng bởi vì trông nó vô cùng tầm thường nên vào chiều hôm đó, cô gái trẻ sau khi tập đàn vĩ cầm, đi từ phòng hòa nhạc trở về nhà, đã bất tỉnh ngay tại chỗ khi những người trên xe chạy tới bịt miệng và mũi bằng băng gạc có tẩm thuốc.

 

Tất cả bọn họ

 

Cô gái nhớ lại cơn ác mộng kinh hoàng buổi chiều hôm đó, đôi mắt ngấn lệ, những ngón tay nhăn nhó siết chặt tấm lưới cửa sổ.

 

Chính họ đã khiến cô không thể trở về nhà

 

Chiếc xe ieep phóng nhanh qua nhà cô, cô vội vàng ra khỏi phòng, đến sân, cẩn thận tiến lại nấp sau thân cây lớn, thò đầu ra ngoài nhìn về phía đông.

 

Xe vừa dừng lại ngoài sân của một căn nhà khác, dù chưa có ai xuống xe nhưng tên trưởng làng Lão Thái đã giậm chân, hung hăng hét vào cửa kính xe, chỉ tay về hướng bắc của ngọn núi.

 

Hai người đàn ông Đông Nam Á mập mạp, ngăm đen bước xuống xe, một người mỉm cười nói vài câu với Lão Thái, còn người kia lôi một bé gái không mảnh vải che thân, tóc tai lấm lem bùn đất từ

 

băng ghế sau của xe ra.

 

Cô gái nhỏ run rẩy đứng không nổi, ngã xuống đất như một con rối bị hỏng, đôi mắt trống rỗng và im lặng, lồng ngực hơi nhấp nhô chứng tỏ cô vẫn còn thở.

 

Đó là Tiểu Du

 

Lam Vãn sợ đến mức suýt nữa hét lên một tiếng, vội vàng che miệng lại, đôi mắt sáng rực đỏ bừng.

 

Chiếc quần phía dưới của cô gái nhỏ bị xé thành nhiều mảnh lớn, máu chảy ra từ bắp đùi, máu và chất dịch màu trắng đông lại dọc theo đùi đến mắt cá chân.

 

Cô nấp cách đó không xa chỉ có thể ngồi xổm, hai chân run lên vì khiếp sợ, đôi tay mảnh khảnh che chặt miệng để không cho mình bật khóc, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

 

Cô đoán rằng sau khi Tiểu Du trốn thoát, Lão Thái đã nói với kẻ buôn người, cô bé đã bị bọn buôn người bắt lại và bị xâm hại dã man.

 

Ầm ầm… mây đen rợp trời, những tia chớp xuyên qua mây mù phát ra tiếng động lớn, hạt mưa dần dần hợp thành một trận mưa nhỏ.

 

Nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của người nô lệ nhỏ, Lão Thái không muốn cô bé đó có suy nghĩ chạy trốn một lần nữa, ông ta tỏ vẻ chán nản, chắp tay ra sau lưng rồi trở lại ngôi nhà của mình.

 

Một kẻ trong đám buôn người nhổ nước bọt xuống đất, hét lớn, giơ bàn chân to lớn lên và đá mạnh vào cô bé gầy gò đang nằm trên mặt đất, đá vào miệng và mũi của Tiểu Du, máu chảy ra, sau đó cùng một người khác xách cơ thể đang hấp hối đến khu rừng nguyên sinh phía sau làng.

 

Cho đến khi nhìn thấy hai kẻ buôn người quay lại và lái xe đi thì cô gái đứng sau gốc cây mới dám chạy vào khu rừng, cơn mưa đang dần nặng hạt hơn, đi vòng quanh bụi cây sâu một gang tay, chiếc áo phông trắng bị ướt đẫm, có vài vết bùn ở trước mặt và sau lưng. Cô quỳ gối trên bãi cỏ bên cạnh người con gái nhỏ bé đã chết, toàn thân bê bết máụ

 

Cô gái sống trong một thế giới tươi sáng từ khi còn nhỏ chưa bao giờ gặp phải tình huống bi thảm như thế này.

 

Cô ấy thậm chí không thể nắm chặt tay mình, để mặc cho nước mắt hòa vào nước mưa, cô cứ như thể rơi vào một hầm băng, cơ thể lạnh buốt, cắn chặt răng.

 

Sự thật đen tối của hiện thực thật trần trụi và bi thảm, giống như một cơn lũ tràn bờ, phá sập tòa tháp mỏng manh và ấm áp mà cô đã sống trong mười bảy năm.

 

Cô quá sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không kịp phản ứng, mưa xối xả xuyên qua mái tóc đen, theo bản năng ôm lấy chính mình.

 

Một lúc sau, người đàn ông cao lớn đi đến trong làn mưa, đứng nghiêm nghị, hai mắt nhíu lại, cơn tức giận dữ dội sắp tới cực độ, giọng điệu hung ác  "Không phải là anh đã nói là tất cả những người phụ nữ muốn bỏ trốn đều sẽ chết sao?"

 

Tóc gáy cô dựng lên, một cơn ớn lạnh kinh hoàng từ trên trời rơi xuống cơ thể.

 

Anh tức giận ngồi xổm xuống, mùi máu tanh không biết từ đâu ra, thoang thoảng trong lòng bàn tay thô ráp, đột nhiên bóp chặt cái cằm nhỏ của cô  "Sao em không nghe lời anh, sao không ở yên trong nhà? Hả? Em thích xem hai tên buôn người hiếp dâm một nô lệ sao?"

 

"Không, không phải." Lam Vãn lắc đầu, sức mạnh từ bàn tay của anh gần như có thể bóp nát xương hàm của cô.

 

“Chạy đi ” Hoắc Mãng bóp hai má cô, đôi môi mỏng áp lên lỗ tai cô, tức giận gầm lên  “Em có biết bao nhiêu thằng đàn ông ở biên giới này không có phụ nữ không? Đừng nói đến loại gái chưa lớn, dù mười tám tuổi cũng bị những người đó vồ vập cưỡng hiếp "

 

“Không, tôi không biết chuyện này.” Lam Vãn nghẹn ngào rớt nước mắt, cô không muốn chạy, nhưng má cô đau đến không nói được lời nào.

 

Khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên ủ rũ, anh hỏi  "Con nhỏ này nói với em là đi đường núi có thể về nhà đúng không? Nó không nói dọc theo đường đi phải để biết bao nhiêu thằng đàn ông cưỡng hiếp mới có thể sống sót đi đến biên giới sao ”

 

"Nhìn đi  Nhìn cho rõ ”

 

Hai mắt Hoắc Mãng đỏ hoe, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần thi thể đẫm máu của Tiểu Du, "Đây chính là kết cục nếu không nghe lời mà muốn chạy trốn, bị bọn đàn ông ở trong núi sâu rừng già này giết chết, bẩn thỉu đến mức không ai thu dọn xác của bọn họ."

 

Nghe được lời đe dọa dưới cơn giận dữ của anh, Lam Vãn không khỏi run lên, nức nở lắc đầu, mơ hồ nói  “Xin lỗi, thực sự xin lỗi anh.”

 

Anh tức giận đến mức cắn chặt răng, anh buông bàn tay đang siết chặt quai hàm của cô, đứng dậy, đưa tay lên lau nước mưa trên mặt.

 

Xin lỗi.

 

Xin lỗi có ích lợi gì.

 

Hôm nay là ngày anh chuẩn bị cưới cô.

 

Phong tục địa phương rất đơn giản, đàn ông và phụ nữ ngủ một giấc và quỳ lạy cha mẹ là coi như họ đã kết hôn, nhưng người vợ bé nhỏ của anh thì khác, cô giống như viên ngọc trong một gia đình giàu có.

 

Lần đầu tiên, một người đàn ông thô bạo lại tỏ ra thân mật, chú ý đến các nghi lễ, anh đã mua cho cô hai bộ quần áo mới cùng với trang sức.

 

Anh muốn tặng cô một món quà, hy vọng cô có thể kết hôn hạnh phúc và đi đến mộ của bố mẹ và bà.

 

Cũng bởi vì từ hôm nay, cô là vợ của anh, anh cũng không muốn dùng ổ khóa để nhốt cô nữa.

 

Nhưng khi anh mang hai cái hộp lớn về nhà, trong nhà đã mất đi hương thơm quen thuộc, bên ngoài mưa tầm tã, thiếu vắng cô dâu của anh.

 

"Đi "

 

Con quái vật mắt đỏ thô bạo nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái và kéo cô lên khỏi vũng bùn, sự bực mình khiến anh không quan tâm đến cô nữa, chỉ có thể tăng thêm sức mạnh ở lòng bàn tay.

 

Dọc theo đường đi, mưa giông và thời tiết tàn khốc cũng không thể so sánh với người đàn ông tràn đầy khí thế hung tàn và sát khí này, anh sải bước bằng đôi chân dài, kéo cô bước nhanh về phía trước.

 

Mưa xối vào mắt khiến cô không thấy đường, cô gái thanh tú kiệt sức loạng choạng bước theo sau, giữa hai cổ tay mảnh khảnh là lòng bàn tay to lớn, nó giống như xiềng xích mà bọn buôn người đã còng cô lại.

 

Ở gần đó, Lão Thái đang run như cầy sấy, mặt tối sầm, ông ta thở dài khi thấy Hoắc Mãng kéo cô gái không bị thương trở về, ông ta thở phào nhẹ nhõm, phẫn nộ nhặt lấy mạng sống vừa lơ lửng giữa ranh giới sinh tử.

 

Chiếc xe ieep xuất hiện bên cạnh đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, máu bắn ra từ kính chắn gió, máu chảy xuống cửa xe thành vũng lớn, biến thành một đại dương máu màu đỏ.

 

Lam Vãn kinh hoàng liếc nhìn thì thấy cửa sau xe đã bị mở tung, nơi mà cô từng bị còng suốt ngày đêm giờ xuất hiện xác của hai kẻ buôn người.

 

Con dao quân đội Thụy Sĩ dùng để cắt cá của anh ngày hôm qua, đang cắm vào cổ họng của tên buôn người đã dùng chân đá vào người của Tiểu Du, máu phun ra thành dòng.

 

Nghĩ đến việc cô gái nhỏ sẽ không bao giờ có thể về nhà nữa, cô cất giọng khóc nức nở, bước chân cũng chậm lại một chút.

 

Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông kéo mạnh thân xác của cô về phía trước, khiến cô loạng choạng trước khi cố gắng theo kịp.

 

Nhưng đây không phải là hướng về nhà, chưa kể trên trời mây mù dày đặc, mưa và sấm chớp không ngừng.

 

Cô gái ướt sũng nhìn tấm lưng rộng của người đàn ông với đôi mắt xót xa và lo lắng rồi hỏi  "Hoắc Mãng, chúng ta đi đâu vậy?"

 

Anh đội mưa kéo cô lên con đường núi dẫn đến ngọn đồi phía tây, quát lớn  "Đến quỳ lạy trước mộ bố mẹ, kết hôn  Rồi ngủ với nhau "

 

P.s

 

Mãng ca tuy thô lỗ, cục súc nhưng rất có nguyên tắc, nhất định phải cho người ta danh phận rồi mới làm gì thì làm.


/105

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status