Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 119 - Không Thể Tha Thứ

/326


Edit: Hân Nghi

Người của Ôn gia bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với thân phận của Phong Khải Trạch, mặc dù không biết anh là ai, nhưng lại rất rõ ràng, lai lịch của anh không nhỏ.

Cũng bởi vì lai lịch không nhỏ, Ôn Minh mới kéo Ôn Thiếu Hoa lại, khuyên nhủ: Thiếu Hoa, có gì từ từ nói, đừng nên to tiếng .

Nếu như đắc tội với người có lai lịch thì Ôn thị sẽ càng thảm hại hơn, trực giác nói cho ông biết, lần này Ôn thị gặp nguy cơ có liên quan đến Tạ Thiên Ngưng. Cho tới nay ông vẫn chưa biết ai đang giúp Thiên Ngưng, nhưng hôm nay thấy người này, ông bắt đầu hoài nghi.

Chẳng lẽ là chàng trai này làm?

Ba, đã lúc này rồi còn từ từ nói thế nào được? Trong lòng Ôn Thiếu Hoa có rất nhiều oán khí không giải thích được, hắn giận đến mức mất hết bình tĩnh, nhất là thấy Tạ Thiên Ngưng cùng người đàn ông khác thân mật như thế thì hắn lại càng khó chịu.

Một người phụ nữ luôn miệng nói yêu hắn mười năm nay, vậy mà ngay lập tức sà vào lòng một người đàn ông khác, cái này bảo hắn tại sao có thể không bực?

Huống chi người phụ nữ này vốn là của hắn.

Tất cả những gì nên nói hay không nên nói đều đã nói rồi, còn cần nói gì nữa sao? Lâm Thục Phân đồng ý với Ôn Thiếu Hoa, tức giận phản bác, ai oán trừng Tạ Thiên Ngưng, tỏ ra bất mãn.

Tất cả hành động của cô gái này làm cho con trai bà mất hết thể diện, hơn nữa bây giờ đã trở mặt rồi, căn bản là không có cách nào nói chuyện êm đẹp nữa.

Nếu không có cách nào thà rằng dứt khoát không cần nói chuyện êm đẹp gì nữa.

Các người cảm thấy mất thể diện còn chưa có đủ à? Ôn Minh giận dữ, vốn không muốn ở trước mặt người ngoài nói những lời này, nhưng bây giờ không còn cách nào, không muốn nói cũng phải nói.

Dù sao cái gì nên không nên vứt cũng đã vứt mất rồi, có lời gì, cứ việc nói thẳng ra, cần gì mang theo bộ mặt giả dối đó nói chuyện? Lâm Thục Phân cũng nổi giận, không muốn ăn nói khép nép nữa.

Lâm Thục Phân.

Ôn Minh, nếu như ông không muốn nói, vậy thì đứng qua một bên, để cho tôi nói.

Bà ——

Lâm Thục Phân không thèm đếm xỉa đến Ôn Minh, đẩy ông sang một bên, sau đó đứng ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: Tạ Thiên Ngưng, cứ cho rằng lần trước tôi mắng oan cô, nhưng cô cũng không cần quá đáng như vậy chứ?

Bác gái, xin hỏi tôi quá đáng thế nào? Tạ Thiên Ngưng cười lạnh hỏi ngược lại, cảm thấy cái tội này thật đúng là không giải thích được.

Trừ mới vừa rồi tát Ôn Thiếu Hoa một cái kia ra, cô không biết mình còn làm gì quá đáng nữa? Hơn nữa, Ôn Thiếu Hoa đáng bị như vậy.

Bớt ở đây giả bộ thanh thuần cho tôi đi. Cô mới rời khỏi Thiếu Hoa không tới một tháng, lập tức đã có bạn trai mới, nhất định là trước đã sớm phản bội Thiếu Hoa, bằng không làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi có bạn trai? Rõ ràng chính là cô phản bội Thiếu Hoa trước, lại muốn giả bộ vô tội, nói là Thiếu Hoa từ bỏ cô, sau đó mang theo người đàn ông của cô đến hôn lễ náo loạn, Tạ Thiên Ngưng, như vậy còn không quá đáng sao? Cô đã sớm có ý giải trừ hôn ước, chỉ là đang đợi thời cơ mà thôi.

Bác gái, nếu như bác nhất định tính thời gian, vậy thì được, cháu tính cho rõ ràng cho bác xem. Xin hỏi Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Minh San lén lút lui tới đã bao lâu, bác biết không?

Lúc trước bị Tạ Minh San đổ oan chuyện bị phỏng, cô đã cảm thấy đủ uất ức, nhưng giờ chuyện đã rõ ràng thì cô lại bị khoác lên tội danh người nghiêm trọng hơn.

Cô đâu trêu ai ghẹo ai mà phiền toái không ngừng tìm đến, càng làm cho trái tim cô tan nát chính là chuyện oan uổng này là do bậc trưởng bối mười năm qua cô kính trọng khoác lên người cô.

Cô và người đàn ông này biết nhau từ nhỏ, như vậy thời gian so với Thiếu Hoa cùng Minh San lén lút lui tới dài hơn chứ?

Không sai, chúng cháu biết từ nhỏ, nhưng mười sáu năm trước anh ấy đã rời đi, hơn một tháng trước mới từ Anh quốc trở lại, hơn nữa chúng cháu chỉ tình cờ gặp nhau, thử hỏi lúc nào thì cháu chạy đến Anh quốc đi quyến rũ anh ấy? Hơn nữa, các bác biết rõ cháu chưa từng cùng người đàn ông khác lén lút lui tới, không phải sao?

Mười năm này, cô căn bản là không có thời gian đi đâu.

Chuyện này —— Lần này Lâm Thục Phân cứng họng, bởi vì bà biết, Tạ Thiên Ngưng mười năm nay căn bản là không có xuất ngoại.

Bác gái, cháu có thể nói một cách chắc chắn cho bác biết, cháu làm vị hôn thê của Ôn Thiếu Hoa mười năm, chưa từng làm bất kỳ chuyện có lỗi với anh ta, bác có thể hỏi anh ta một chút xem cháu chăm lo cuộc sống của anh ta như thế nào? Mỗi ngày cháu trừ làm việc ra là chăm lo cuộc sống của anh ta, ngoài ra còn chăm sóc các bác, ngay cả thời gian chăm chút cho mình cũng không có, sao lại có thời gian đi quyến rũ đàn ông khác? Những năm gần đây, cháu tận lực làm tốt từng việc một, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, các bác có biết không, vì vậy mà cháu bị đau dạ dày, những lúc cháu đau bụng vì bị đói, bác đi hỏi con bác xem lúc đó anh ta có nửa phần quan tâm đến cháu không? Cháu làm thêm giờ về muộn, anh có lần nào đi đón cháu chưa? Anh ta chưa bao giờ, thậm chí ngay cả xe của anh ta cháu cũng không được ngồi qua lấy một lần. Cháu hao phí mười năm thanh xuân, không chỉ có đổi lấy anh ta vứt bỏ cháu, mà còn đổi lấy một đống tội danh, có đáng không? Cũng bởi vì anh ta từ bỏ cháu, cháu mới không cần hao phí một phút giây nào trên người anh ta, cho nên cháu mới có thời gian cho riêng mình, triệt triệt để để thay đổi mình, cũng bởi vì như thế cháu mới biết, mười năm qua cháu sống uổng phí rồi.”

Tạ Thiên Ngưng nói ra những oan ức cùng oán giận trong lòng, nước mắt không nhịn được chảy ra.

Bác —— Lâm Thục Phân càng không phản bác được, đành phải cúi đầu câm nín.

Bác gái, mọi người thật rất ích kỷ, rất ích kỷ, ban đầu lúc cháu bị Tạ Minh San đổ oan, mọi người nói cháu thế nào? Hiện tại biết cháu bị oan, lại gán tội danh khác lên lưng cháu, chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của cháu, mọi người không ai có gì sai sao?

Ôn Thiếu Hoa nghe những lời này, nhớ tới mười năm qua, trong trí nhớ, hắn thật đúng là không quan tâm cô lấy một lần.

Những năm gần đây, hắn trừ quan tâm chăm sóc cho Tạ Minh San, còn lại căn bản là không có suy nghĩ nhiều.

Hiện tại nhớ tới, mới phát hiện ra, thì ra người đáng ra hắn phải quan tâm là Tạ Thiên Ngưng.

Vậy mà dường như khi hắn biết được thì đã muộn.

Ôn Minh nghe ra uất ức trong lời nói của Tạ Thiên Ngưng, bèn đi tới, đầy áy náy nói: Thiên Ngưng, là chúng ta không tốt, chúng ta thực xin lỗi cháu, những năm này cháu đã khiến cháu chịu nhiều uất ức, thật xin lỗi.

Lâm Thục Phân nghe thấy Ôn Minh nói xin lỗi mấy lần, trong lòng bực bội, bà cảm thấy không cần phải nói xin lỗi, vì vậy nhỏ giọng oán trách: Rõ ràng là bản thân không giữ được người đàn ông của mình, lại lắm lời chối bỏ, buồn cười.

Lâm Thục Phân, bà câm miệng cho tôi. Ôn Minh giận dữ gào lên.

Tôi nói sự thật thôi, tôi nói sai chỗ nào? Hai người ở chung một chỗ, nếu như không có kết cục tốt đẹp, hai bên đều có trách nhiệm. Cô ta đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Thiếu Hoa, chẳng lẽ cô ta không có lỗi? Nếu như cô ta thật sự đặt tâm tư trên người Thiếu Hoa, tại sao Thiếu Hoa một chút cũng không cảm thấy?

Ôn Thiếu Hoa nghe xong, cảm thấy không ổn, buồn bã kêu một tiếng: Mẹ, đừng nói nữa.

Thật ra thì hắn cảm thấy Tạ Thiên Ngưng đối với hắn tốt, chỉ là cái này chỉ khi mất đi cô hắn mới cảm thấy.

Mẹ phải nói, dù sao cũng đã loạn ra thế này rồi, mẹ còn gì không thể nói? Tạ Thiên Ngưng, cô đừng cho là mười năm nay cô vĩ đại, nếu không phải cô có vấn đề, chúng ta sẽ làm sao lại chán ghét cô?

Ghét ——

Bác gái, cháu hiểu, thì ra là mọi người chán ghét cháu. Tạ Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, muốn cho nước mắt ngừng chảy.

Nhưng nước mắt quá nhiều, căn bản là không ngừng lại được, lúc này cô đã khóc thành mít ướt rồi.

Thì ra tất cả là không có ai đúng ai sai, chỉ vì bọn họ ghét cô. Chỉ cần ghét một người, bất kể người đó làm bất cứ chuyện gì, ở trong mắt người khác, đều là không vừa mắt.

Mười năm này, cô như sống trong một trò cười, một trò cười đầy dối trá.

Phong Khải Trạch đau lòng khi thấy Tạ Thiên Ngưng khóc đến như thế, vì vậy ôm cô vào trong ngực, trước mặt của mọi người, cưng chiều an ủi cô: Đứa ngốc, vì những người không thích em mà khóc, có đáng không? Nước mắt của em nên vì người đáng giá mà chảy, như vậy mới có ý nghĩa, mới có giá trị, mới sẽ không lãng phí. Ngoan ngoãn lấy nước mắt lại, không cần lại vì những người này khóc, còn khóc nữa anh giận đấy.

Anh nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cô, trên môi mỉm cười dịu dàng.

Những người này không nói đạo lý, đáng hận hơn chính là, bọn họ dám làm quả táo khóc.

Không thể tha thứ.

Được rồi, không khóc, em không khóc. Tạ Thiên Ngưng nỗ lực ngừng nước mắt, không để cho mình lại khóc.

Vì những người ghét cô mà khóc, quả thật là không đáng.

Không phải em mới vừa nói đói bụng rồi ư, đi, chúng ta đi ăn, không nói nữa, dạ dày em lại đau đấy, đi thôi, chớ lãng phí thời gian nói nhảm với bọn họ. Anh dịu dàng ôm cô ra xe.

Cô không cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo anh.

Cũng được, dù sao đã không còn tiếng nói chung, cũng đã cãi vã nhau rồi, cô không cần phải bận tâm gì đến bọn họ.

Thấy người đàn ông dịu dàng như thế, Ôn Thiếu Hoa có phần cảm thấy không bằng, ở trong đầu tìm kiếm một chút kỉ niệm tốt đẹp giữa mình và Tạ Thiên Ngưng, nhưng chợt phát hiện, một chút cũng không có.

Thì ra giữa hắn và cô, không hề có một kỉ niệm tốt đẹp nào để nhớ.

Vậy mà bọn họ còn có thể coi như là vị hôn phu vị hôn thê sao?

Phong Khải Trạch đỡ Tạ Thiên Ngưng vào xe, sau đó rời đi.

Một nhà họ Ôn đứng đơ ra tại chỗ, nhìn chiếc xe từ từ đi khuất, không khí trầm lặng như băng.

Lâm Thục Phân bình tĩnh lại, nhìn Ôn Minh một cái, phát hiện vẻ mặt của ông đang oán hận nhìn bà, tựa hồ hận thấu bà.

Tiếp xúc với ánh mắt đó, trong lòng bà run sợ, bà vì nhất thời nổi cơn miệng lưỡi đã làm mọi chuyện càng thêm be bét.

Ôn Minh, tôi, tôi mới vừa rồi ——

Bà mới vừa rồi vô cùng nổi bật, đem hy vọng cuối cùng của Ôn thị tan đi rồi. Trước không nói Ôn thị, mười năm nay Thiên Ngưng hiếu kính với chúng ta, đó là giả sao? Cứ coi như bà không thích con bé, vậy lúc bà nói những lời như thế, bà có nghĩ đến cảm thụ của con bé không? Ôn Minh hổn hển mắng, lớn tiếng đến mức làm những người dân ở gần đó cũng nghe thấy.

Tôi chỉ vì tức cử chỉ của nó, cho nên —— Lâm Thục Phân khúm núm phân trần, nhưng lại không tìm được lý do chính đáng.

Chỉ vì bà tức cử chỉ của con bé, vậy hành động của con trai bà thì sao? Mười năm qua Thiên Ngưng đối xử với Thiếu Hoa thế nào tôi và bà đều nhìn thấy, vậy mà mới vừa rồi bà lại còn nói con bé sớm đã có tâm quyến rũ người đàn ông khác, Lâm Thục Phân, bà có biết tính nghiêm trọng của lời này không? Bà đã làm tổn thương sâu sắc một người vẫn luôn kính yêu bà. Nếu nói phản bội cùng quyến rũ, con trai bà đã sớm cùng Tạ Minh San làm không phải bà không biết, tại sao bà không nói nó?

Đủ rồi, tôi thừa nhận mới vừa rồi mình nói chuyện có chút quá đáng, nhưng cái này cũng không có nghĩa là Thiếu Hoa có lỗi. Ông cũng thấy thái độ mới vừa rồi của Tạ Thiên Ngưng, đây là thái độ nên có đối với trưởng bối à? Lâm Thục Phân vừa nghe đến Ôn Minh nói Ôn Thiếu Hoa có lỗi, trong lòng bực bội, hùng hổ phản bác. (tâm: làm đến đây mềnh điên máu không chịu nổi >”<)

Có bản lãnh bà ra đường mà mắng người, xem có bao nhiêu người trẻ tuổi chịu dùng thái độ tốt nói chuyện với cái loại trưởng bối như bà.

Ôn Minh, tôi biết hôm nay ầm ĩ thành ra như vậy thật không tốt, nhưng ông cũng không thể luôn vì Tạ Thiên Ngưng mà nói chuyện có được hay không, suy nghĩ một chút cảm thụ của Thiếu Hoa đi?

Đó là nó gieo gió gặt bão, không trách được ai.

Ông ——

Vợ chồng Ôn gia càng cãi nhau càng kịch liệt, Ôn Thiếu Hoa càng tâm phiền ý loạn, hét lớn một tiếng: Đủ rồi, ba mẹ đừng cãi nhau nữa.

Vợ chồng Ôn gia im bặt.

Lâm Thục Phân đi tới, an ủi hắn: Thiếu Hoa, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, không phải chỉ là một Tạ Thiên Ngưng mà thôi ư, không có gì lớn, cuộc sống sau này của chúng ta không còn cô ta nữa.

Mẹ ——

Được rồi, đừng có mà lèo bèo nữa, chúng ta về nhà thôi.

Ôn Thiếu Hoa không nói thêm nữa, gật đầu một cái, sau đó đi về bãi đậu xe.

Hiện tại nói cái gì đều vô dụng, phân rõ ràng ai đúng ai sai cũng không giải quyết được bất cứ chuyện gì.

Ôn Minh bất đắc dĩ thở dài một cái, cũng đi theo, nhưng còn chưa đi vài bước, điện thoại trong túi vang lên, bèn lấy ra nghe.

Alo ——

Sau khi nghe những gì người bên kia nói, ông kinh ngạc hô to một tiếng: Cái gì?

Ôn Thiếu Hoa cùng Lâm Thục Phân đi đằng trước, nghe thấy tiếng hô của ông thì cùng dừng bước, quay đầu lại nhìn Ôn Minh đang nghe điện thoại.

Ôn Minh cầm chặt điện thoại di động, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, hốt hoảng hỏi: Tôi có thể gặp chủ tịch ngân hàng không, làm phiền anh?

Tôi thật sự muốn gặp ông ấy một lần, làm phiền anh sắp xếp thời gian một chút, lúc nào cũng được, được không?

Alo alo alo ——

Rõ ràng, đối phương đã cúp điện thoại.

Ôn Thiếu Hoa biết chuyện không ổn, liền quay trở lại, nghiêm túc hỏi: Ba, đã xảy ra chuyện gì?

Ôn Minh mặt xám như tro tàn, tay cầm điện thoại di động rũ xuống, chán nản nói: Ngân hàng Thiên Tường quyết định sẽ công bố mức lỗ vốn của Ôn thị mấy năm gần đây.

Tại sao bọn họ lại có thể làm như vậy, nếu như công bố sổ sách, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, các đại cổ đông sẽ rối rít rút tiền, đến lúc đó Ôn thị thật sự phải phá sản. Ôn Thiếu Hoa đem chuyện nghiêm trọng nói ra, càng nghĩ càng sốt ruột.

Hắn còn chưa có thừa kế Ôn thị, Ôn thị đã muốn phá sản, kêu hắn làm sao chịu được?

Ôn thị mà phá sản thì hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.

Lâm Thục Phân biết tình hình nghiêm trọng, không nghĩ ra cách gì để giải quyết, không thể làm gì khác hơn là oán trách: Chủ tịch ngân hàng cũng thật là, không giúp đỡ chúng ta thì thôi, làm gì còn muốn công bố những số liệu này, rõ ràng là muốn gây khó khăn cho chúng ta?

Ba, rốt cuộc chúng ta đắc tội gì với ngân hàng Thiên Tường khiến bọn họ làm vậy đối với chúng ta? Ôn Thiếu Hoa nghĩ mãi không ra, trong lòng rối loạn, gấp gáp vô cùng.

Con hỏi ba, ba đi hỏi ai đây? Ôn Minh còn phiền hơn, trong lòng biết chuyện có chỗ kì lạ.

Nếu như quả thật nguyên nhân là vì Tạ Thiên Ngưng, vậy thì là ai có bản lãnh này có thể để cho ngân hàng Thiên Tường làm ra quyết định như vậy?

Chẳng lẽ là cậu ta?

Ôn Minh suy nghĩ một chút, suy đoán: Thiếu Hoa, con có biết chàng trai vừa rồi đi cùng Thiên Ngưng là ai không, đang làm cái gì?

Vừa rồi con định hỏi, nhưng cãi qua cãi lại con quên mất. Ôn Thiếu Hoa bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lâm Thục Phân, thở dài.

Ôn Minh cũng nhìn bà một cái, hơn nữa còn là ánh mắt oán giận.

Lâm Thục Phân tiếp xúc được ánh mắt như thế, trong lòng rất không vui, mặc dù biết mình có lỗi, nhưng không muốn thừa nhận: Điều này có thể trách tôi sao? Hơn nữa, bạn trai Thiên Ngưng là ai, liên quan gì đến chúng ta?

Làm sao bà cho đến bây giờ vẫn còn không hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này? Bạn trai Thiên Ngưng lai lịch không nhỏ, không chừng chính anh ta ở sau lưng đối phó Ôn thị, không biết rõ anh ta là ai thì làm sao mà giải quyết được vấn đề? Ôn Minh khiển trách bà ta, không muốn tốn nước miếng với bà già này nữa, đi về phía xe của mình, ngồi lên trên hờn dỗi.

Vốn là hôm nay có thể xin Tạ Thiên Ngưng giúp một tay giải quyết nguy cơ Ôn thị, nhưng lại bị hai người này biến thành cãi vã, không chỉ không nhờ được, ngược lại càng mất lòng hơn.

Lâm Thục Phân cuối cùng cũng hiểu được, nhỏ nhẹ hỏi Ôn Thiếu Hoa: Thiếu Hoa, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?

Mẹ, nếu như chuyện tiếp tục xấu đi, chỉ sợ chúng ta còn không có cháo để húp đâu? Ôn Thiếu Hoa sầu bi nói, sau đó đi về phía chiếc xe, trong lòng càng lúc càng nặng nề.

Nếu quả như thật là tên bạn trai Tạ Thiên Ngưng giở trò quỷ, vậy chuyện liền khó khăn rồi.

Ôi —— Lâm Thục Phân đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút, sốt ruột mà bất đắc dĩ than một tiếng, sau đó cũng đi tới xe, ngồi vào trong.

Trong xe, không khí rất là trầm lặng, không ai mở miệng nói một lời, trên mặt mỗi người đều là buồn rầu.

Ôn Thiếu Hoa ngồi ở ghế lái, thấy mọi người đã an vị, hít một hơi, khởi động lái xe đi, không muốn tiếp tục ở lại đây.

Một nhà Ôn gia mặt buồn rười rượi rời đi, không biết rằng ở bãi đỗ xe, trong một chiếc BMW có một người phụ nữ đeo kính đen tay cầm điện thoại di động, lạnh lùng cười một tiếng.

Bà chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra, nghe rõ những lời ghê tởm của Lâm Thục Phân và Ôn Thiếu Hoa.

Được lắm, Ôn gia đã làm sai chuyện còn dám khi dễ người như vậy, nói quả thực rất khó nghe, chính xác là vô văn hóa. Bà cũng muốn nhìn xem, bọn họ có thể phách lối tới khi nào?

Chủ tịch, bây giờ ngài muốn đi đâu? Tài xế cung kính hỏi.

Về công ty một chuyến, đi thôi. Phu nhân lấy tay đẩy kính lên, sau đó lạnh nhạt trả lời.

Vâng. tài xế nghe lệnh, bắt đầu nổ máy xe, vững vàng lái xe rời đi.

Một cái chung cư bình thường, lại khôi phục yên tĩnh như ngày thường.

/326

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status