Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 223: Sống buông thả cũng trở nên xa xỉ

/727


Chiếc xe chầm chậm đi về phía trước, lướt trên những con phố ướt át của Hồng Kông. Dòng xe như từng đàn cá im lặng bơi lội trong lòng biển khơi.

Tố Diệp cũng lặng im, giống như đầu kia điện thoại.

Một lúc lâu sau, bên đó mới khẽ lên tiếng: “Nghe nói… em đã đi Hồng Kông.”

Giọng của Kỷ Đông Nham như gần như xa, qua ống nghe càng thêm trầm thấp. Tố Diệp vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cộ nối đuôi nhau, nườm nượp qua lại. Những giọt mưa đan vào nhau rơi tí tách. Cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nét mặt cô đơn.

“Anh chỉ muốn xin lỗi em.” Lời nói của Kỷ Đông Nham rất chân thành: “Có một số chuyện một khi đã dính vào lợi ích, luôn có những lúc khó xử, làm trái với lòng mình.”

Sao Tố Diệp lại không hiểu đạo lý này chứ?

Trong cuộc chiến khốc liệt ở Nam Phi, dù là Niên Bách Ngạn hay Kỷ Đông Nham, đều bỏ lương tâm của mình sang một bên, tranh đoạt những giá trị mà mình muốn. Ở đây không có công bằng, không có tình người, chỉ còn những trận chiến, những miếng đánh trần trụi. Cô hiểu sự áy náy của Kỷ Đông Nham, vì từ đầu tới cuối cô là người vô tội, bị anh ta và Niên Bách Ngạn kéo vào cuộc chiến này.

Cuối cùng, Niên Bách Ngạn rút lui.

Kỷ Đông Nham cũng lùi bước.

Chỉ còn mình cô, quẩn quanh mãi trong thế giới của lương tâm, không sao giải tỏa được.

Thế nên dù là ai trong hai người cũng phải nói với cô một tiếng xin lỗi. Cô đã hiểu nỗi lòng của Niên Bách Ngạn thì sao lại không thông cảm cho Kỷ Đông Nham?

Thế là cô chỉ nói khẽ một câu: “Tôi nhận lời xin lỗi của anh.”

“Em có cho rằng anh bỉ ổi không?”

“Anh có quyền lựa chọn điều đó.” Tố Diệp thở dài: “Vì anh không còn đường lùi nữa.”

Bên đó vang lên tiếng cười, là một nụ cười chua chát.

Thê lương ngập tràn đôi mắt Tố Diệp. Kỷ Đông Nham là người bại trận, thua thê thảm. Nhưng một người chiến thắng như Niên Bách Ngạn liệu có vui mừng vì chiến thắng giòn giã của mình? Hay là trong cuộc đấu vốn đã đánh mất lương tâm của mình này, chẳng ai là kẻ chiến thắng?

“Em một mình tới Hồng Kông, anh còn khó chịu hơn là bị giết, dẫu rằng không phải tại anh.”

“Tôi rất ổn, tôi quen rồi.”

Bên đó ngao ngán thở dài: “Nhưng Tố Diệp… anh vẫn muốn nói, nếu em cần một bờ vai, anh sẽ có mặt bất cứ lúc nào.”

Trái tim như bị ai kéo căng, đau đớn. Cô lắc đầu, khẽ nói rằng đi một mình thật sự rất tốt. Kỷ Đông Nham dường như đã nghe ra được sự kiên quyết trong lời nói của cô. Anh ta cất lời, có chút gì luyến tiếc, có chút gì xót xa: “Anh chỉ muốn em biết, anh vẫn ở nguyên chỗ cũ đợi em.”

“Nhưng tôi đã đi quá xa rồi, không quay về được nữa.”

“Từ bỏ đi, anh ta không phải nơi để em quay về. Em và anh ta cả đời này cũng không thể hạnh phúc.”

Giọng nói vang bên tai bi thương như một bài thơ cổ kỳ bút, khiến trái tim cô cũng nhói lên từng hồi, rồi lại khó thở như bị một tảng đá nặng nề đè xuống. Cô cố gắng thở, nhưng luồng hơi xông vào phổi càng khiến nó rung lên những nhịp đau nhói.

“Tại sao anh cứ nói như vậy mãi thế? Lẽ nào tương lai của tôi trong mắt anh báo trước chỉ toàn buồn đau?” Cô cố gắng hét lên nhưng lại phát hiện những thanh âm phát ra khỏi cổ họng vẫn bất lực và yếu ớt.

“Không!” Giọng nói của Kỷ Đông Nham vang vọng, mang theo một sự quan tâm với cô: “Vì em đã từng nói với anh, em muốn lấy một người bình dị, đơn giản…”

Cơn mưa ngoài cửa xe đột nhiên lại ào ào trút xuống…

Vì người tài xế lựa chọn đi những đường phố nhỏ, ít nhiều đã tránh được dòng xe tắc nghẽn giờ tan tầm. Do trời mưa nên khi họ tới khách sạn, trời đã tối sớm hơn mọi người một chút.

Cảm giác của cô không hề sai.

Nhiệt độ của nơi này đúng là thấp hơn Johannesburg. Xuống xe cô mới cảm nhận được những làn gió lạnh mang theo mùi mưa. Tuy rằng mưa đã tạnh nhưng bầu không khí vẫn sót lại chút di chứng lạnh lẽo.

Có bảo vệ ngoài cửa chủ động tới xách hành lý giúp cô.

Tố Diệp đứng ngoài cửa khách sạn, ngẩng đầu nhìn lên hình vẽ những đóa dương tử kinh trên quảng trường, bên tai chợt văng vẳng tiếng cười đùa của hai người họ. Trước mắt là đài phun nước rực rỡ sắc màu, chiếu những lốm đốm màu sắc lên gương mặt cô. Đôi mắt cô xuyên qua làn nước xao động, dường như lại nhìn thấy cảnh cô dính sát vào người anh, làm nũng.

Hai tay cô bá lấy cổ anh, nhướng mày cười một cách đáng ghét: Niên Bách Ngạn! Ai thất hứa người đó là chó.

Mọc sừng luôn cũng được!

Sau đó, cô treo mình lên người anh như một cái cây dây leo, ngón tay chỉ chỉ lên trán anh: Anh mà không đi cùng em tới Hồng Kông, em sẽ vẽ một bông dương tử kinh lên đầu anh…

Có một tia nước theo tiếng nhạc đột ngột vọt lên, thế giới trước mắt cô cũng theo đó tan biến.

Nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười, hít sâu. Nơi đáy mắt cô tịch như một cái giếng cạn khô bị hàng mi dài che kín. Người phục vụ ở bên cạnh thấy cô một lúc lâu không bước vào bèn hỏi: “Thưa cô?”

Tố Diệp quay lại, xin lỗi một câu rồi đi vào khách sạn.

Ánh đèn vàng cách điệu cùng thứ ánh sáng lung linh ngoài đại sảnh cũng làm bớt đi cảm giác đau đầu mệt mỏi. Hương thơm xộc vào mũi tỏa ra từ những đóa cúc La Mã, nhưng lại khiến cô bất chợt nhớ tới mùi gỗ mộc thân thuộc. Có lẽ cô thật sự bị anh chiều hư rồi, nếu không sao lại chỉ cảm thấy mùi hương đó mới là dễ chịu nhất?

Lúc làm thủ tục nhận phòng, Tố Diệp bất ngờ hỏi: “Tôi muốn ở một phòng có thể ngắm nhìn cảnh đêm ở Hồng Kông đẹp nhất.”

“Thưa cô Tố! Nhưng căn phòng cô đặt trước trên mạng là phòng giá rẻ.”

“Tôi có thể thêm tiền để đổi phòng.”

Nhân viên lễ tân thấy vậy bèn mỉm cười gật đầu: “Được ạ! Cô muốn đổi sang loại phòng nào?”

“Tôi vừa nói rồi, phòng có view đẹp nhất.”

Cô nhân viên do dự đôi chút: “Thế thì chỉ còn căn phòng tổng thống, nơi đó ngắm cảnh đêm là đẹp nhất.”

“Lấy cho tôi phòng tổng thống.” Cô quyết định.

Nhưng cô nhân viên lại lắc đầu: “Thật xin lỗi cô Tố! Phòng tổng thống của khách sạn nhất định phải gọi điện đặt trước hoặc hẹn trước với nhân viên lễ tân, không chấp nhận đặt trên mạng hay thay đổi tại chỗ.”

Dọc đường tâm trạng Tố Diệp đã rất chán nản, muốn tới Hồng Kông vui chơi cũng nhất định không ngược đãi bản thân mình. Vừa nghe thấy câu ấy cô bèn không vui. Bao cảm xúc ngột ngạt, khó chịu đè nén trong lòng cô hơn ba mươi tiếng đồng hồ vừa qua bộc phát ra ngoài một cách giận dữ.

“Cô nói thế là có ý gì? Kể cả là đặt trước hay thay đổi bất ngờ, phòng khách sạn của các cô chẳng phải là để cho khách ở sao? Sao? Vào ở phòng tổng thống của các cô toàn thần tiên ở trên trời hạ phàm phải không? Các cô rõ ràng là khinh thường nhân quyền.”

“Cô hiểu lầm rồi. Phòng tổng thống sở dĩ phải đặt trước là vì cần sắp xếp quản gia tại phòng. Nếu đổi ngay bây giờ thì nhân lực của chúng tôi không đủ đáp ứng.” Cô nhân viên kiên nhẫn giải thích.

Nhưng Tố Diệp thì không nhẫn nại được như vậy, đầu mày cô nhíu chặt lại, sắc bén: “Đừng có nói mấy lời thừa thãi ấy với tôi! Tôi cảnh cáo cô, hôm nay mà cô không mở cửa phòng tổng thống cho tôi, thì tôi sẽ khiếu kiện các người!”

Những người xung quanh vì nghe thấy tiếng tranh cãi bất thường, lần lượt quay đầu nhìn qua. Đại sảnh vốn đang yên tĩnh bỗng chốc thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

Cô nhân viên thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, sau khi vỗ về tâm trạng của Tố Diệp, cô ta bèn gọi điện thoại cho giám đốc, nói rõ sự tình. Chẳng mấy chốc vị giám đốc đã kịp thời có mặt ở đại sảnh. Đó là một người đàn ông vừa lùn vừa mập, nhưng ăn mặc khá gọn gàng, sơ mi trắng đi kết hợp với quần đen. Nhưng Tố Diệp nhìn kiểu gì cũng thấy ông ta hài hước như một chú gấu trúc phục phịch. Cô thầm nghĩ, xem ra không phải người đàn ông nào mặc áo sơ mi trắng cũng tôn lên vóc dáng.

Vị giám đốc cười rất thật thà, nói thứ tiếng Anh xen lẫn tiếng Quảng Đông, giới thiệu về mình với Tố Diệp. Tố Diệp giơ tay ngắt lời giới thiệu của ông ta, lãnh đạm đáp: “Nói tiếng phổ thông!”

Vị giám đốc ngẩn người, vội vàng sửa chữa.

Sau khi hiểu toàn bộ câu chuyện, ông ta bèn nói: “Nếu đã như vậy, chúng tôi có thể phá lệ, cô chắc chắn sẽ đổi phòng ngay hôm nay chứ ạ?”

“Đúng vậy, đổi sang phòng tổng thống.” Không phải cô không ở nổi.

Vị giám đốc gật đầu, dặn dò nhân viên: “Đổi cho cô đây sang phòng tổng thống, mau chóng sắp xếp quản gia.”

Cô nhân viên gật đầu, nhìn sang Tố Diệp với nét mặt rạng rỡ, rồi kiểm tra hệ thống, lễ phép nói: “Thưa cô Tố! Theo như yêu cầu của cô, phòng tổng thống có view đẹp nhất chỉ còn lại một phòng duy nhất, chúng tôi đã sắp xếp cho cô rồi ạ.”

Tố Diệp uể oải gật đầu. Sau một cuộc cãi lộn cả người cô như bị rút xương, đến giọng nói của đối phương vào tai cô cũng trở nên mơ hồ.

“Căn phòng tổng thống này mỗi đêm có giá một trăm ngàn đô la Hồng Kông*, bằng khoảng 12800 đô la Mỹ. Cô cần ở lại mấy đêm? Thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?”

*Tương đương với hơn 270 triệu VNĐ.

Tố Diệp giật nảy mình, phản ứng lại, đầu óc chỉ quay quẩn quanh mấy con số cô nhân viên vừa báo. Cô do dự một lát: “12800 nhân dân tệ?”

“Dạ không, đó là đô la Mỹ, nếu đổi sang nhân dân tệ là 78000.” Cô nhân viên mỉm cười lịch sự.

Đầu Tố Diệp nổ bùm một tiếng, chỉ cảm thấy hoảng sợ tới nỗi mặt mũi nóng bừng. Cô không ngờ phòng tổng thống của khách sạn này lại đắt đến thế. Một trăm ngàn đô la Hồng Kông? Không phải cô không có tiền, nhưng mà… làm thế đúng là coi tiền như rác.

“Cô Tố?” Cô nhân viên thấy hai mắt cô đờ đẫn lấy làm lạ, bèn khẽ gọi.

Tố Diệp chỉ muốn tìm ngay cái lỗ nào để chui xuống. Lúc đó cô mới nhận ra, không có Niên Bách Ngạn bên cạnh, dù có muốn làm bừa và sống buông thả cũng quá trở nên xa xỉ.

Cô mím chặt môi, bụng bảo dạ hay là cứ nghiến răng quẹt thẻ cho xong. Nhưng chớp mắt nghĩ tới những tờ tiền vô tội bay lên trước mắt lại cảm thấy lo lắng. Cô chẳng phải nhà tư bản, cùng lắm tính tiền lương chỉ đủ làm tầng lớp trung lưu. Ở phòng đó một tối khác gì xẻ tim cô ra. Ngày hôm sau cô không thể phủi mông rời khỏi Hồng Kông được?

Cô nắm chặt tay, liều mình. Dù sao thì ở đây cũng chẳng ai biết mình là ai. Cô hắng giọng, mỉm cười nhìn cô nhân viên, thái độ vẫn rất đúng mực, không vui không buồn, nhẹ nhàng nói: “Tôi quyết định rồi, vẫn ở căn phòng đã đặt trước đi.”

“Dạ?”

“Không có gì! Tôi chỉ muốn xem xem thái độ phục vụ của nhân viên khách sạn này thế nào, có kiên nhẫn với khách hàng không thôi.” Đến bản thân cô cũng bái phục cái vẻ mặt điềm nhiên của mình lúc này. Dứt lời cô rút ngay thẻ ngân hàng ra, gõ lên mặt bàn: “Mau làm thủ tục cho tôi đi. Tôi vừa xuống máy bay, đang rất mệt.”

Tố Diệp thuận lợi vào ở trong căn phòng rẻ tiền mà mình đặt trên mạng.

Tuy không ở tầng trên cao để bao quát hết quang cảnh, cũng không có được một diện tích xa hoa và cung cách phục vụ chu đáo với người quản gia như căn phòng tổng thống, nhưng đối với một con ốc sên chỉ biết xách vali từ Nam Phi trốn tới Hồng Kông như cô, thì tấm thảm trắng muốt, cùng chiếc giường lớn trong căn phòng này đã quá đủ rồi.

Người nhân viên giúp cô đặt hành lý vào trong phòng. Cô trả cho anh ta chút tiền boa. Sau khi đóng cửa lại cô đi thẳng tới cửa sổ, kéo toàn bộ tấm rèm trắng trong phòng ra, phóng tầm mắt ra ngoài, vẫn là thành phố về đêm phồn hoa nhộn nhịp.

Đêm ở Hồng Kông vì vừa được nước mưa gột rửa bỗng trở nên sạch sẽ. Ánh đèn ngoài cửa sổ cũng sáng rõ hơn. Cuộc sống về đêm nơi đây chỉ vừa mới bắt đầu.

Tố Diệp ngã vật ra giường, nhìn ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà. Chuyến hành trình hơn ba mươi tiếng đồng hồ khiến cô nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Mí mắt vừa díp lại chuông cửa bỗng vang lên, một tiếng chuông chẳng đúng lúc chút nào.

/727

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status