Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 187 - Tang Lễ Màu Hoa Hồng (3)

/192


Phu nhân, Lôi tiên sinh nói gần đây cô mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy đến công ty.

Một buổi sáng tinh mơ, Úy Hải Lam sửa soạn xong để đi ra ngoài nhưng cửa vừa mở ra, chỉ thấy Khang Lệ đứng bên ngoài ngăn cản đường đi của mình. Khang Lệ lại bị phái đến bên cạnh chăm sóc cô, mà cô cũng không giật mình làm như đã ngờ tới sẽ xảy ra việc này. Người đàn ông kia lặng lẽ im lặng nắm trong tay tất cả, nắm giữ một phương thiên hạ, mà cô chỉ như cánh chim nhỏ sống ở một góc nơi này.

Úy Hải Lam chỉ cảm thấy thuộc hạ như vậy thật rất trung thành nhưng cũng rất đáng thương. Cô cho rằng cô bị cấm túc triệt để, ai ngờ Khang Lệ còn nói nếu cô muốn đi đâu để giải sầu, cô ấy đều có thể cùng đi với cô nhưng không cho cô đơn độc đi một mình.

Úy Hải Lam cũng không nói thêm gì, cứ để cô ấy đi theo mình như vậy.

Thật ra cô vốn cũng không có ý đến công ty.

Xe chạy ra khỏi Cẩn Viên, đầu tiên là đến cục công an ngày hôm qua cô đã đến.

Úy Hải Lam được báo lại rằng Thẩm Kiều đã bị áp tải đến bệnh viện tâm thần ở ngoại ô rồi. Vừa gấp gáp bận rộn, đi đến bệnh viên do cục công an hướng dẫn, làm thủ tục hỏi thăm nhân viên quản lý bệnh viện, rốt cuộc cũng hỏi thăm được vị trí của Thẩm Kiều.

Úy tiểu thư, mời đi bên này.

Úy Hải Lam im lặng gật đầu, bước theo đối phương đi vào.

Nhà lớn lạnh lẽo này, vách tường màu trắng cùng đồng phục bệnh nhân màu trắng, còn có bệnh nhân đi tới đi lui, có y tá trông chừng trông có vẻ lành lạnh đáng sợ. Bọn họ có người đang cười đùa, có người khóc rống, hoặc là lầm bầm lầu bầu, từng gương mặt bàng hoàng trống rỗng vô hồn, đáy mắt lại có tia cố chấp cùng điên cuồng đến kinh người.

Khang Lệ nhíu mày, có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Nhân viên bênh viện dẫn họ đi về phía chỗ sâu nhất trong hành lang.

Đó là căn phòng thứ ba đếm ngược.

Người kia đến trước phòng bệnh rồi dừng bước lại, nhỏ giọng nói: Chính là chỗ này, ừm, người cuộn tròn trong góc kia chính là Thẩm Kiều. Cô ấy mới vừa nhập viện, cảm xúc tương đối không ổn định, cho nên tốt nhất không nên vào. Nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn sẽ không hay. Các cô chỉ nên ở bên ngoài xem một chút thôi.

Úy Hải Lam đứng ở cửa, xuyên qua cửa này, bốn phía đều là thủy tinh trong suốt, nhìn thấy tất cả bên trong.

Một chiếc giường lớn, một chiếc bàn, một chiếc ghế, tất cả đều được phủ sơn màu trắng, gạch men sứ lạnh lẽo, nơi nơi đều là loại màu sắc lạnh lùng đáng sợ đó, khiến cho lòng người cũng hơi lạnh. Mà cô gái mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng kia, cứ như vậy co rúc ở góc tường, cô ngồi bẹp xuống đất, cánh tay mảnh khảnh vòng qua hai chân của mình, vẻ mặt hốt hoảng, đầu bù tóc rối, thân thể không ngừng run rẩy.

Môi cô khẽ mở ra đóng lại, lại lầm bầm như phải ghi nhớ điều gì.

Thế nhưng Úy Hải Lam lại nhận biết khẩu hình này.

Cô ấy đang gọi tên của cậu - Du An, Du An.

Cứ như thế Úy Hải Lam đứng nhìn một hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không đi


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status