Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 85 - Chương 85

/192


Một tuần chớp mắt mà qua, tết xuân vẫn còn chưa kết thúc, Úy Hải Lam liền muốn chạy về New York.

Lại nói ngày hôm đó rời đi, cô thu dọn đồ đạc mua vài phần quà còn để ở trong túi xách. Thế nhưng cũng không kịp thể hiện tâm ý trong lòng mình thì đột nhiên một trận mưa gió cuồng phong bao phủ quanh cô như muốn nuốt hết vào lòng sóng. Viên Viên cùng cha đi đến nơi khác đón tết, vì vậy hai người cũng chưa thể gặp nhau được. Còn một người khác, sợ rằng đời này cô sẽ chẳng bao giờ muốn chủ động liên lạc với cậu.

Cô muốn đến phòng của mẹ mình nhưng thấy thời gian vẫn còn sớm nên trước tiên cô một mình đi đến Đinh Hương uyển.

Tam phu nhân đang ngồi ở mép bàn uống thuốc, mà Úy Thư Họa đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn cô.

Nghe được tiếng bước chân, hai người đồng thời cùng quay đầu lại nhìn.

Trong tay Úy Hải Lam vẫn còn cầm hai chiếc hộp hình vuông cổ kính màu hồng nhạt. Bên ngoài hộp còn có buộc sợi ruy băng nhiều màu sắc khác nhau, còn đính thêm nơ con bướm khá tinh xảo.

Nhìn một chút liền biết, đây là quà tân niên.

Hơn nữa, đây là món quà cô muốn tặng cho bọn họ.

Hai người cũng không có lên tiếng, trái lại Úy Hải Lam lại chủ động mở miệng trước: Dì ba, Thư Họa.

Tam phu nhân buồn buồn không đáp lại một tiếng, so với lúc trước biểu hiện nhát gan mang theo một chút mới lạ ngày càng sâu. Úy Thư Họa lại nhếch miệng, trầm mặc không nói. Nếu như là lúc trước, nhất định cũng không cần Uý Hải Lam lên tiếng thì cô bé cũng tựa như hồ điệp cứ tự nhiên bay đến bên cạnh cô, quấn quít lấy cô nói này nói kia, khuôn mặt long lanh tươi cười, một năm bốn mùa đều nhuộm mùa xuân vui vẻ, cảm động như vậy, đáng yêu như vậy. Thế nhưng hiện giờ, Uý Thư Hoạ chỉ đứng nhìn cô như vậy, trong mắt mang theo vài phần bi thương.

Đây là quà con mua ở New York, hi vọng hai người sẽ thích. Úy Hải Lam bước lên phía trước một bước đưa quà cho họ.

Không ai đưa tay ra đón nhận, tam phu nhân từ tốn nói: Chúng tôi không cần.

Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà. Úy Hải Lam vẫn duy trì tư thế cũ, hai tay vẫn đưa món quà chờ họ tiếp nhận.

Không dám làm con phật lòng, con vẫn nên lấy về đi. Tam phu nhân trả lời.

Úy Hải Lam đành để hai món quà lên bàn, xoay người muốn bước đi.

Úy Thư Họa lại vươn một tay cầm lên một chiếc hộp, bước nhanh vội tới trước mặt cô, đem món quà nhét trở lại vào tay cô. Gương mặt xinh đẹp ẩn hiện nét trẻ con đứng trước mặt Úy Hải Lam đáng yêu ngây thơ như búp bê được treo trong lồng kính. Cô bé thắng thắn từ chối, đồng thời lại cho thấy lập trường của chính mình Tôi không muốn nhận bất kỳ đồ vật nào của chị. Chị lấy về đi, đừng để ở chỗ này. Từ nay về sau, tôi sẽ không sai tài xế đưa đón đi học nữa, học kỳ mới khai giảng tôi sẽ chuyển đến ở ký túc xá.

Úy Hải Lam không những không tức giận mà còn cười thật tươi, nụ cười cực kỳ thân thiện giống như cô thật sự cảm thấy vui mừng.

Úy Thư Họa nhìn cô cười với mình thì lại có cảm giác trống rỗng, không nói được là tức giận hay vui mừng.

Em ba này, hãy chăm sóc thật tốt cho chính mình. Úy Hải Lam đưa tay hướng về phía cô bé, Uý Thư Họa rõ ràng có thời gian để né tránh nhưng cô bé không làm thế và kết quả là tay của Uý Hải Lam lập tức phủ lên khuôn mặt mềm mại của Uý Thư Hoạ. Cử chỉ thân mật như vậy, mờ ám như vậy chỉ xuất hiện khi cô bé luyện đàn đau đớn tê dại đến nỗi phải gào khóc. Chỉ có lúc đó, Úy Hải Lam mới thân mật gọi cô như vậy.

Cô cũng chỉ nhớ mang máng nên cười trêu nói: “Em ba thật đáng yêu.”

Rốt cuộc hai phần quà kia vẫn nằm ở trên bàn.

Một giờ chiều, Úy Hải Lam đi cùng với Vương San ra sân bay.

Sau mấy ngày từ lúc cô rời đi, kỳ nghỉ đông cũng sắp kết thúc, tam phu nhân đột nhiên thoáng nhìn món quà đặt bên cạnh. Bà vừa mở ra lại bị kinh sợ, kinh sợ không phải vì bản thân món quà có bao nhiêu quý giá mà là trong đó còn có một tầng dưới cùng để tấm thẻ ngân hàng và một mảnh giấy. Khỏi phải nói cũng biết tấm thẻ ngân hàng kia tượng trưng cho đoá hoa đại phú đại quý, giàu có đến cỡ nào.

Sau đó, tam phu nhân lại đi đến ngân hàng muốn coi số tiền còn lại trong thẻ.

Một khoản tiền không phải quá nhiều nhưng nếu sinh sống xa xỉ qua ngày cũng đủ cho hai mẹ con bà sử dụng trong khoảng một năm.

Trên tờ giấy kia chính là mật mã của thẻ, sáu con số thể hiện ngày sinh nhật của tam tiểu thư.

Mùa đông ở New York vẫn kéo dài cho đến cuối tháng hai, vào đầu tháng ba, tuyết ở trên đường mới bắt đầu dần dần tan ra, ánh mặt trời chiếu sáng khắp thế gian làm tan chảy mọi thứ trong lòng nó. Chỉ một vài bước trên đường cũng đủ làm ướt cả giày dép mình đang mang, hơn nữa mặt đường trắng


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status