Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Chương 128: Chương 99

/464


"Bây giờ cô nghĩ cách lừa Giang Dĩ Mạch đến nhà cũ của nhà họ Mộ, ở đó sẽ có một vở kịch hay đang chờ cô ta!" Giang Mỹ Kỳ nói với Ninh Tử qua điện thoại: "Để cho Giang Dĩ Mạch nhìn thấy chồng của cô ta bảo vệ vị hôn thê của người khác như thế nào, không để cho người khác mang vị hôn thê của người ta đi, để xem sau này cô ta có còn dám đắc ý nữa không."

Ninh Tử lại hỏi: "Điều kiện tôi đưa ra trước đây. . . . . . ?"

"Đương nhiên là không thành vấn đề, không phải điều cô muốn chính là vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Mộ ư, chỉ cần cô phối hợp với tôi chia rẽ mối quan hệ của bọn họ, làm cho bọn họ ly hôn, thì không phải cơ hội của cô đã đến rồi hay sao!"

Trước đây đã từng bị Mộ Thiên Thần lợi dụng một lần, nên lần này Ninh Tử càng cẩn thận hơn.

"Tại sao cô phải làm như vậy? Cô chắc chắn đang muốn đạt được lợi ích gì đó? Nếu như một chút lợi ích cũng không có, thì tại sao cô phải tốn nhiều công sức để làm những chuyện như vậy?" Ninh Tử hỏi: "Lần trước cô thiết kế để Mộ Thiên Thần bị chụp những tấm hình kia, cô luôn miệng nói Giang Dĩ Mạch đoạt vị hôn phu của cô, không phải cô cũng đang muốn lợi dụng tôi đó chứ? Đợi đến khi bọn họ ly hôn liền trở mặt đá tôi ra. . . . . ." Ninh Tử lơ đãng ngẩng đầu nhìn Giang Dĩ Mạch bình tĩnh đứng ở bên cạnh, nhất thời bị dọa sợ đến sầm mặt lại.

Cuống quít định ngắt điện thoại, nhưng Giang Dĩ Mạch đã đưa tay đến bên tai cô ta cầm đi điện thoại di động nhấn loa ngoài.

"Cô nghĩ quá nhiều rồi, Giang Mỹ Kỳ tôi nói lời sẽ giữ lời, tuyệt đối không trở mặt sau khi chuyện này thành công." Bên đầu kia điện thoại truyền đến gọng nó của Giang Mỹ Kỳ: "Thật ra, tôi không có chút ý tứ nào đối với Mộ Thiên Thần cả, nếu không lúc đầu tôi cũng sẽ không ép buộc Giang Dĩ Mạch thay tôi gả cho anh ta, bây giờ tôi làm như vậy là vì muốn báo thù cho mẹ của tôi mà thôi, cả đời này cô ta cũng đừng mong được sống tốt. Chỉ cần có Giang Mỹ Kỳ tôi ở đây, cả đời này cô ta cũng đừng nghĩ đến chuyện được hạnh phúc, tôi nhất định sẽ khiến cho cô ta không được yên bình."

Gương mặt Ninh Tử xanh mét, lo lắng nhìn Giang Dĩ Mạch, không nghĩ tới chuyện mình và Giang Mỹ Kỳ lén gọi điện thoại cho nhau sẽ bị cô phát hiện.

"Tiểu Tử, chỉ cần cô hợp tác cùng tôi, tôi có thể bảo đảm cô sẽ lấy được thứ cô muốn, mà mục đích của tôi chỉ là muốn làm cho Giang Dĩ Mạch phải khổ sở, bị phản bội, bị vứt bỏ, vĩnh viễn sẽ không được hạnh phúc."

Giang Dĩ Mạch giương mắt nhìn Ninh Tử, đưa điện thoại di động cho cô ta, ý bảo cô ta nói chuyện.

Ninh Tử căng thẳng mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.

Ánh mắt của Giang Dĩ Mạch làm cô ta rùng mình, Ninh Tử nhắm mắt nói: "Tôi biết rồi, trước mắt cứ như vậy, cúp đây." Vội vã cúp điện thoại.

"Thiếu phu nhân, tôi không phải cố ý, tôi không làm cái gì hết, là do cô ta chủ động tìm tôi, nói tôi hãy nói cho ngươi biết chuyện thiếu gia giấu vị hôn thê của người khác ở nhà cũ của nhà họ Mộ, còn không để cho người đó rời đi, cô ta muốn tôi chia rẽ mối quan hệ giữa cô và thiếu gia, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi." Ninh Tử vội vàng giải thích.

Đây cũng gọi là giải thích ư, vẫn không quên thuận tiện gây xích mích.

Giang Dĩ Mạch đột nhiên buồn cười, cô không hiểu được bọn họ, tại sao cứ thích can thiệp vào cuộc sống của người khác như vậy chứ.

Khi cô gặp bất hạnh, thì họ sẽ hạnh phúc sao?

Muốn làm cho cô bị phản bội, bị vứt bỏ ư?

Ánh mắt của Giang Dĩ Mạch dần dần lạnh lẽo, lộ ra cái nhìn sắc bén, Ninh Tử chưa từng thấy qua Giang Dĩ Mạch như vậy, nên có chút sợ hãi.

Không biết cô sẽ xử lý mình như thế nào.

Giang Dĩ Mạch liếc mắt nhìn Ninh Tử, thường thấy cô ta lén lút ở xung quanh mình, cũng biết cô ta luôn nghĩ ra mọi cách để có thể thay thế vị trí của cô, hiện tại lại về cùng phe với Giang Mỹ Kỳ.

Ninh Tử cúi đầu, không dám nhìn lên.

"Nhà cũ của nhà họ Mộ ở đâu?" Tạm thời, Giang Dĩ Mạch chưa có ý định gây phiền phức cho Ninh Tử.

Ninh Tử sững sờ, không dám chậm trễ, vội vàng nói ra địa chỉ nhà cũ của nhà họ Mộ.

Giang Dĩ Mạch lập tức đi ra ngoài, lúc này Ninh Tử mới thở phào nhẹ nhõm, muốn gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ để thông báo tình hình, thì quản gia lập tức đi tới: "Tiểu Tử, cô còn không chịu an phận?"

Ninh Tử giật mình kinh ngạc, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.

"Tôi chỉ gọi điện thoại cho bạn mà thôi." Ninh Tử tìm cớ.

"Cô và Giang Mỹ Kỳ trở thành bạn bè từ khi nào vậy?" Quản gia cố ý nói.

Mặt Ninh Tử chợt biến sắc lần nữa, quản gia tiếp tục nhắc nhở: "Tiểu Tử, đừng tưởng rằng cô ở sau lưng làm những chuyện này thì người khác không biết, nếu cô cứ tiếp tục làm như vậy, chỉ sợ nhà họ Mộ này sẽ phải đuổi thứ ôn thần* như cô đi thôi."

*Ôn thần: là bệnh dịch, ý chỉ Ninh Tử giống như một loại bệnh dịch vậy.

"Thiếu phu nhân cũng không nói đuổi tôi đi, tại sao bà lại nói như vậy? Hơn nữa tôi cũng không làm gì cả, là do Giang Mỹ Kỳ gọi điện thoại nói tôi hãy chia rẽ quan hệ của thiếu gia và thiếu phu nhân, đó là ân oán giữa thiếu phu nhân và em gái của cô ấy, tôi

/464

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status