Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Chương 150: Ngoại Truyện 7

/464


"Còn nói không quyễn rũ chồng tôi, đã dụ dỗ chồng tôi vào tận trong nhà!Đồ đê tiện không biết xấu hổ này, xem tôi không đánh chết cô!"

Dương Tiểu Nhã nhào đi lên liền đánh, bị Cố Duy Hạo vội vàng kéo ra.

"Bà, bà xã, sao em lại tới đây?"

Dương Tiểu Nhã tát Cố Duy Hạo một cái: "Nếu tôi không theo dõi anh, cũng không biết hai người ở trong này làm loạn, Cố Duy Hạo, anh không làm ... tôi thất vọng sao?"

"Thật xin lỗi, bà xã, bây giờ chúng ta trở về..."

"Về cái gì mà về?Anh có bà xã, lại còn làm loạn với kẻ tiện nhân này, anh còn có mặt mũi ở trước mặt tôi nói chuyện?" Dương Tiểu Nhã đẩy Cố Duy Hạo ra: "Hôm nay tôi phảidạy dỗ kẻ không biết xấu hổ này một chút!"

Dương Tiểu Nhã nhào lên không quan tâm đến hình tượng nắm tócAnNinh, Cố Duy Hạo sợ tới mức lui sang một bên không dám động.

AnNinh không thểđánh đậpvới người khác không quan tâm đến hình tượng như vậy.

Từ nhỏ cô chưa từng đánh nhauvới người khác, đối mặt Dương Tiểu Nhã giống như nổi điên nhào lên, cô chỉ có thể dơ taycố gắng che chở mình.

"Dương Tiểu Nhã, cô đừng đánh, là chồng cô vẫn quấn tôi, tôikhông có cũng chưa từng hứng thú với chồng cô..."

"Cô đã dụ dỗ chồng tôi vào tận trong nhà cô còn nói vậy sao?Con đĩ không biết xấu hổ!" Dương Tiểu Nhã dơ tay muốn tát xuống một cái.

Một bàn tay to lạnh lùng ngăn cản, Dương Tiểu Nhã ngẩng đầu, thấy khuôn mặtngười đàn ông đẹp trai như tranhhiện ra, ngẩn người, theo bản năng thu tính khí lại.

Ý là để cho mĩ nam nhìn thấydáng vẻ mình nổi điên thìkhông tốt.

Nhưng vẫn không nuốt trôi cục tức này, mắng về phía An Ninh: "An Ninh, thật không ngờ côcòn rất mặt này, không những quyến rũ chồng tôi, lại còn léng phéng với người đàn ông đẹp trai này, giờ ở trong nhà lại còn cất giấu một người đàn ông, thật sự có diễm phúc không ít!"

"Tôi không muốn đánh phụ nữ, lập tức cút ra đi!"Trong giọng nói Mộ Viêm Huyên mangtheo vài phần non nớt trẻ con, vừa nghe có thể phát hiệntrí tuệ của anh có chút vấn đề.

Dương Tiểu Nhã đắc ý: "Thì ra là người đần độn... A...Đau, mau buông tay!"

Mộ Viêm Huyên nắm cổ tay Dương Tiểu Nhã dần dần buộc chặt, dường như muốn bẻ đứt cổ tay đối phương.

"An Ninh là người phụ nữ của tôi, về sau ông xã cô còn dám quấn người phụ nữ của tôi, đừng trách tôi không khách khí, còn cô dám ra tay đánh An Ninh nữa, tôi liền bẻgãy cánh tay!"

"Tưởng Dương Tiểu Nhã tôi dẽ bị dọa sao? Một kẻ ngu ngốc... A..."

Dương Tiểu Nhã cảm thấy cánh tay mình sắp muốngãy.

"Buông tay!"

"Có nghe hiểu lời tôi vừa nói không?"Trong giọng nói Mộ Viêm Huyên khờ dại non nớt xen lẫnchút nghiêm khắc.

Dương Tiểu Nhã sợ cánh tay mình bị gãy, vội vàng gật đầu: "Tôihiểu rồi."

Lúc này Mộ Viêm Huyên mới buông ra cổ taycô ta ra: "Bây giờ liền lăn ra đi!"

Dương Tiểu Nhã sờ cánh tay sắp bị gãy: "Chỉ cần kẻ tiện nhân này về sau đừng nữa dụ dỗ chồng tôi, tôi mới chẳng muốn tìm đến cô ta!"

"Bà xã chúng ta đi thôi."Cố Duy Hạo khúm núm nói.

Dương Tiểu Nhã tức giận đánh anh ta một cái: "Đều tại anh, hại cánh tay tôi thiếu chút nữa sắp bị chặt đứt, anh cũng không biết lên bảo vệ tôi, kẻ bất lựcvô dụng!"

Trước mặt An Ninh, Cố Duy Hạo bị mắng không đáng một đồng, trên mặt rất không nhịn được, nhưng không dám phản kháng, giống như người hầu với Dương Tiểu Nhã cùng rời đi.

Quần áo AnNinh không chỉnh tề chậm rãi ngồi ở trên ghế sofa, nước mắt không tự giác yên lặng rơi xuống.

Trong lòng khổ sở.

Người đàn ông kiacô đã từng yêu nhất, nhưng bây giờanh ta không chỉ có cưới người phụ nữ khác, lại còn luôn luôn quấn lấy cô, biến cuộc sống của cô trở thành không chịu nổi như vậy.

Cô không rõ năm đó mình làm sao có thể yêu người đàn ông như vậy?

Mộ Viêm Huyên ngồi ở bên cạnh cô, nâng ngón tay thon dài như ngọc lên giúp cô lau nước mắt, khờ dại ngây thơ nói: "Chị, chị đừng khóc."

AnNinh lắc đầu, nghĩ mặc dù đầu óc Mộ Viêm Huyên có chút vấn đề, nhưng dũng cảmđứng ra che chở mình, trong lòng rất cảm động.

"Cảm ơn."AnNinh nói xong nhào vào trong lòng Mộ Viêm Huyên.

Giờ phút này trong lòng cô quá yếu ớt cũng quá thương tâm, ở trong ngực anh lại làm cho cô cô cảm giác ấm áp an toàn.

Mộ Viêm Huyên nhẹ nhàng ôm chặt AnNinh, ánh mắt non nớt dần dần trở nên sắc bén.

Buổi tối, An Ninh đi vào phòng tắm tắm rửa.

Mộ Viêm Huyên vụng trộm cầm điện thoại di động của An Ninh gọi cho Giang Hào.

Trong phòng xa hoa, Giang Hào một đầu tóc vàng đang chiến đấu hăng hái vớingười phụ nữ, không chú ý đến di động chuyển chế độ im lặng có cuộc gọi đến.

Mộ Viêm Huyên thấy không có người nhận nghe di động, thì biết lúc này Giang Hào lại đang làm gì.

AnNinh tắm rửa xong ra ngoài, phát hiện Mộ Viêm Huyên không ở trong phòng ngủ.

Trong bóng đêm tối đen, Mộ Viêm Huyên đứng ở góc khuất sáng sủa nghe điện thoại.

Giang Hào đã xong việc, thừa dịp tình nhân đi tắm rửa, mắt nhìn điện thoại di động, mới phát hiện Mộ Viêm Huyên gọitiếp đến.

"Giang Hào, giúp anh một chuyện." Mộ Viêm Huyên chưa từng hỏi anh ta vừa rồi sao không nghe điện thoại, đi thẳng vào vấn đề.

Vẻ mặt Giang Hào đột nhiên kinh ngạc: "Chuyện này tự anh trở về làm không phải tốt hơn sao? Đâu cần dùng đến em? Anh họ, anh định ở chỗ trong nhà chị dâu ngốc cả đời sao? Việc này chị dâu sớm muộn gì cũng biết, không bằng bây giờ anh nói cho..."

"Nhiều lời vô nghĩa như vậy? Cứ như vậy, đừng quên chuyện anh dặn cậu."

Kết thúc trò chuyện.

Phía sau mơ hồ truyền đến giọng An Ninh.

"Đại ngốc?"

"Em ở đâu? Nghe thấy trả lời chị một tiếng."

Mộ Viêm Huyên xóa bỏ lịch


/464

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status