Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

Chương 126: Chương 98

/464


Mẹ Đường đứng ở ngoài buồng vệ sinh, thấy Giang Mỹ Kỳ đi ra, cẩn thận hỏi: "Kỳ Kỳ, con không thoải mái sao?"

Bà không dám nghĩ đến hai chữ mang thai, bởi vì con trai của bà đã bị bắt vào ngục giam từ bốn năm tháng trước, nếu cô ta mang thai từ lúc đó, thì bao tử đã sớm lớn hơn rồi.

"Có lẽ ăn phải cái gì đó hỏng rồi thôi." Giang Mỹ Kỳ thuận miệng nói, tạm thời vẫn chưa muốn để cho mẹ của Đường Hạo Thiên biết chuyện này.

Sáng sớm, Giang Mỹ Kỳ liền đến bệnh viện kiểm tra, tuy trong lòng đại khái đã đoán được, nhưng vẫn quyết định đi bệnh viện xác định lại một lần nữa.

"Chúc mừng cô, Giang tiểu thư, cô đã mang thai, đã hơn hai tháng." Bác sĩ khách khí nói.

"Hơn hai tháng?" Giang Mỹ Kỳ lặp lại.

"Đúng vậy, đã mười tuần rồi." Bác sĩ nói.

"Cảm ơn." Giang Mỹ Kỳ rời khỏi khoa phụ sản của bệnh viện, trong lòng không biết đang tính toán cái gì, có người gọi cũng không nghe thấy.

"Chị!" Giang Gia Kiệt đi qua đẩy cô ta, Giang Mỹ Kỳ mới hồi phục tinh thần lại.

"Gia Kiệt, sao sớm như vậy mà em đã đến bệnh viện rồi hả?" Cô ta nhớ, đứa em trai này xưa nay rất thích ngủ nướng mà, buổi tối đi quán bar thường đến nửa đêm rạng sáng mới trở về, buổi sáng không ngủ đến mặt trời lên cao thì sẽ không dậy.

"Em đến thăm ba." Giang Gia Kiệt nói: "Ba ngày càng không khỏe, ngày hôm qua ba lại phát bệnh phải đưa tới phòng cấp cứu, bác sĩ bảo em chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Giang Mỹ Kỳ nghĩ đến chuyện của mình không nghe Giang Gia Kiệt nói cái gì, khiến Giang Gia Kiệt cực kỳ mất hứng, “Chị, rốt cuộc chị có nghe em nói hay không đấy?"

"Ba không sống được lâu nữa, chị biết rồi."

"Chị, sao chị lại có thái độ như vậy? Đó là ba ruột của chúng ta đấy." Giang Gia Kiệt nói.

"Ai rồi cũng sẽ đến ngày đó, em cần gì phải sốt ruột?" Giang Mỹ Kỳ cũng không thích thái độ này của em trai: "Hiện tại chị đã là người của nhà họ Đường, chuyện của nhà họ Giang không liên quan nhiều đến gì, chị tình nguyện đến bệnh viên thăm ba dỗ ba vui vẻ đã rất tốt rồi."

"Chi dỗ ba vui vẻ sao? Rõ ràng là chị muốn cho người ngoài thấy sự hiếu thuận của chị thì có! Mỗi lần tới bệnh viện đều có phóng viên tới chụp, người khác còn tưởng rằng chị rất quan tâm đến ba, còn không phải vì thanh danh mà chị dối trá, tưởng em không biết sao!"

"Chị không muốn giải thích với em, lúc nào cũng muốn cãi nhau với chị, em muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi, tóm lại chị không thẹn với lương tâm."

Giang Gia Kiệt tức giận đến bốc hỏa: "Giang Mỹ Kỳ, chị còn là con gái của ba sao?Không lo lắng chuyện sống chết của ba, còn vì sợ phải bỏ tiền thuốc thang cho ba mà chạy ra nước ngoài với đàn ông. . ."

"Đủ rồi, Giang Gia Kiệt, em mà còn nói linh tinh nữa thì đừng trách chị không nhận em là em trai." Giang Mỹ Kỳ cắt ngang: "Sáng sớm như vậy chị đã đến thăm ba, em còn nói chị như vậy? Quả thực khiến chị quá thất vọng, đau khổ!"

Trong lòng Giang Gia Kiệt tò mò, ngày hôm qua ba bị đưa vào phòng cấp cứu, gọi điện thoại cho cô ta, cô ta lại nói có việc bận không tới được, sao hôm nay sáng sớm đã chạy tới?

Hắn không tin cô ta thật tâm quan tâm đến ba.

Hai chị em ầm ĩ một trận, Giang Triển Bằng thấy con gái đến thăm mình, rất vui, bởi vì ngày hôm qua phát bệnh vừa mới được cứu, thân thể vẫn có vẻ rất yếu, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

"Mạch Mạch không có tới sao?" Ba đứa con mà chỉ có hai đứa đến thăm, trong lòng Giang Triển Bằng vẫn có chút không tiếp nhận được.

Giang Mỹ Kỳ vội đi qua trấn an ba: "Ba, ba đừng đau lòng, hiện tại để con gọi điện thoại cho chị."

Giang Gia Kiệt thấy chị mình ở trong phòng bệnh và ngoài phòng bệnh hoàn toàn là hai người khác nhau, cực kì không vừa mắt, nhưng không nên làm ba mất vui, nên không vạch trần cô ta trước mặt ba.

Giang Dĩ Mạch trực tiếp từ chối không tiếp điện thoại của Giang Mỹ Kỳ, ngay sau đó điện thoại của nhà họ Mộ ở phòng khách vang lên, Ninh Tử vội vã chạy tới tiếp điện thoại, vừa nghe là giọng Giang Mỹ Kỳ, khẽ lẩm nhẩm nhìn chung quanh: "Sao lại là cô?"

"Tiểu Tử, cô bảo với Giang Dĩ Mạch, nói ba không được khỏe!"

"Được, tôi lập tức đi, chuyện lần trước tôi nói với cô. . ."

"Cô đi ngay bây giờ đi, chậm thêm tôi sợ cô ta sẽ không được gặp mặt ba cô ta nữa đâu." Giang Mỹ Kỳ cắt ngang.

Ninh Tử đành phải lập tức đi lên lầu nói với Giang Dĩ Mạch.

Nửa giờ sau Giang Dĩ Mạch xuất hiện tại bệnh viện, vọt vào phòng bệnh, thấy ba ngồi ở trên giường bệnh vừa ăn cháo vừa nói gì đó với Giang Mỹ Kỳ, giống như đang rất vui, nở nụ cười.

"Mạch Mạch, con đã đến rồi!" Giang Triển Bằng cao hứng gọi Giang Dĩ Mạch.

Giang Dĩ Mạch đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy sắc mặt ông trắng xanh tiều tụy, nhưng đã tốt hơn ngày hôm qua một chút, trong lòng thở phào một hơi.

"Ba chị em con đều ở trong này, ba có chuyện muốn nói với các con."

Giang Mỹ Kỳ thương tâm nói: "Ba, thân thể ba không tốt, cần nghỉ ngơi nhiều, đừng nói nữa."

"Ba sợ bây giờ không nói về sau sẽ không có cơ hội, hiếm khi cả ba đứa cùng có mặt."

Người đến lúc sắp chết, lời nói rất thân thiện.

Giờ phút này Giang Triển Bằng cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Ba chị em các con trở thành tình trạng ngày hôm nay, cũng do ba không tốt, trước đây không dạy dỗ các con cho tốt, hóa giải hận thù trong lòng các con, mới khiến các con oán hận nhau nhiều năm như vậy."

"Tại ba, toàn bộ đều do ba. . ."

"Ba, đừng nói nữa, ba cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng." Giang Mỹ Kỳ lo lắng nói.

"Kỳ Kỳ, ba biết con đau lòng ba, nhưng hôm nay ba muốn nói hết tất cả." Giang Triển Bằng giống như đang nói di ngôn, nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, đưa tay bảo cô đến gần một chút.

Giang Triển Bằng một tay lôi kéo tay Giang Mỹ Kỳ, một tay kéo tay Giang Dĩ Mạch, đặt tay hai người lên nhau: "Mạch mạch, Kỳ Kỳ, ở nhà quan hệ hai con luôn

/464

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status