Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang

Chương 22: Chương 19

/139


Tâm Diệp ngồi ở bên hồ sen, một tay đưa xuống nước khua khua đùa giỡn
Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống lại biến thành u ám, tiều tụy
Vốn là thân hình lung linh hấp dẫn, cũng gầy đi không ít, cả người trở nên trầm tĩnh, không nói nhiều cũng không tức giận
"Chị cả"
Phía sau lưng vang lên giọng nói của người con gái, trong giọng nói đầy phiền não và bất đắc dĩ
Cô gái đến ngồi bên cạnh Tâm Diệp, một đôi mắt to đầy sức sống nháy nháy một cái
"Không nên đem mình trở thành một cái cây khô có được không?" Cô ở trước mặt chị phất phất tay một cái, đối với bộ dạng trầm lặng của chị cô cảm thấy không quen và lo lắng
Chị của cô, sao lại trở nên như vậy cô thật sự không hiểu nha
Sâu kín thở dài, cô nhìn em gái, cho em một nụ cười cứng nhắc
Quay đầu, Vân Vi xác định không có người đàn ông đáng ghét ở đây mới dám lớn tiếng nói
"Không phải chỉ là một người đàn ông sao? Trên đời này đàn ông nhiều như vậy, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, đá lông nheo, không phải là có vô số chạy theo à, làm chi chị phải khổ sở như vậy?"
"Hả, Sâm Xuyên làm sao?" khóe miệng cô nở nụ cười cứng ngắc từ ngày cô đến nhà em gái, khó có khi nói giỡn
Nhìn Vân Vi đã có bầu năm tháng, nhưng vẫn tràn đầy sức sống như trước đây, phong tình vạn chủng, sức quyến rũ không hề giảm
"Không có biện pháp, ai bảo tên đáng ghét kia giở thủ đoạn, len lét hại em mang thai, khiến em không thể không lấy anh ta. Chị cũng biết em không thể để cho con mình phải gọi người khác là ba chứ, nhìn anh ấy yêu thương em như vậy, em không thể làm gì khác hơn là lấy anh ta nha". Vân Vi tức giận nói, nhưng ánh mắt lại tỏa ra ngọt ngào cùng hạnh phúc, chỉ là cô có chết cũng không thừa nhận, cô vô cùng hài lòng với cuộc sống như thế
Tâm Diệp mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Vân Vi
Đầu tiên là Chi Liễn kết hôn, sau đó đến Thiên Cẩn cùng Vân Vi đều lần lượt vào lễ đường, các em ấy dường như rất hạnh phúc
Còn cô thì sao? Tâm Diệp cười khổ
Bốn chị em gái cô đều thuận lợi về mặt tình cảm còn cô thì không hề trôi chảy
Mất tâm, mất hồn, một chút dũng khí gặp anh cũng không có
"Em thương em rể?" nhớ tới người đàn ông mình yêu, trong lòng cô cảm thấy đau nhói
Cô yêu anh như vậy, nhưng anh lại không yêu cô
Trong lòng cô dâng lên nỗi nhớ anh, nuốt nước mắt để nó không chảy ra
"Thương anh ấy a! Sao lại không thương? Chỉ là em không muốn nói cho anh ấy biết, tránh anh ấy làm bộ làm tịch "
"Nếu như em thương em rể, em phải nói cho cậu ấy biết, không cần chờ đến khi có cơ hội lúc đó đã quá muộn". Cô nói ,một đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa
"Chị tỉnh lại một chút có được hay không? Cái bộ dạng này khiến em vô cùng ghét nha". Vân Vi không nhịn được nói thầm
"Chị biết chứ, ngay cả chị cũng ghét chị lúc này, chỉ là.....chị thực sự nhớ anh ấy". Cô lắc đầu một cái, lệ trong mắt rơi ra, trong đầu nghĩ hiện giờ anh sống có tốt hay không?
Cô rời đi, anh có thở phào nhẹ nhõm không?
Anh nhiều tiền, thân phận địa vị cao, người lại đẹp trai, bên cạnh có rất nhiều người đẹp, chắc anh đã sớm quên cô rồi
Không nghĩ tới rời xa anh, trong lòng cô lại khổ sở như vậy
Ban đêm nằm trên giường, nhớ đến nhiệt độ của anh, ban ngày nhìn khắp nơi, nghĩ có anh bên cạnh thật tốt
Thời gian quá khứ vui vẻ, nhớ lại đều là hình bóng của anh, làm sao cô không nhớ anh đây?
Trái tim đau xót, như có một lỗ thủng to, không người nào có thể lấp đầy
"Đi". Đứng lên, Vân Vi muốn mang cô đi
"Đi đâu?" Cô lắc đầu
Cô không muốn đi, chỉ muốn ở đây, thương tiếc cho tình yêu của mình
"Em chịu hết nổi biểu tình khổ sở của chị rồi". Bất kể cô có đồng ý hay không, Vân Vi vẫn là kiên trì dùng sức kéo tay cô đi về phía trước
"Rốt cuộc em muốn đi đâu?" Cô lo lắng nhìn bụng em gái, em ấy đi nhanh như vậy cũng không chú ý đến đứa bé trong bụng
"Câu đàn ông". Vân Vi nói chuyện đương nhiên
Người đàn ông tốt trên đời không thiếu
Nếu cô là chị gái, suốt ngày thở dài, cả ngày chỉ biết khổ sở, cô sớm muộn gì cũng phát điên
"Nhật Bản có nhiều người đàn ông ưu tú vô cùng, em dẫn chị đi xem". Vân Vi nghĩ kể từ ngày cô ở chung với một tòa băng sơn, cũng rất lâu rồi cô không đi chơi
Nhân cơ hội này, đi chơi một chút, hưởng thụ cảm giác ngày xưa
"Em.....mang theo bụng bầu, muốn đi câu đàn ông?" Cô nghe quyết định của em gái vô cùng không đồng ý, hoài nghi mình có nghe lầm hay không?
Em gái cô điên rồi sao? Nếu như bị người đàn ông lạnh lùng kia phát hiện, như vậy rất thảm nha
Trong lòng đang nghĩ như vậy, quả nhiên thấy người đàn ông kia từ xa đi đến, mà Vân Vi lại xoay người hướng về phía cô nên không thấy
"Mang theo bụng bầu thì sao? Nói cho chị biết, dù dáng vẻ hiện tại của em, mấy người đàn ông đó vẫn hoan nghênh em nhất". Vân Vi tràn đầy tự tin nói
"Lại nói, kể từ khi em ở chung với khối băng, em ngay cả thời gian câu đàn ông cũng không có, em giống như một đóa hoa kiều diễm bị chôn dưới đất không ai thưởng thức a! Nếu không đi nạp điện lại, lòng tự tin của em cũng nhanh xuống rồi"
Thói quen có đàn ông vì cô mê muội, khen ngợi cô, đó là ham mê cả đời của cô không thể sửa được
"Hơn nữa, chỉ đi xem đàn ông một chút, khiến những người đàn ông kia chảy nước miếng, không sao đâu". Cặp mắt quyến rũ của cô chớp chớp, phóng điện, khóe miệng nở một nụ cười vui sướng
"Này". Tâm Diệp có chút khó khăn nuốt nước miếng
Em rể ở phía sau, nghe em gái muốn mang bụng bầu ra ngoài tìm đàn ông thì cặp mắt vốn có chút nhiệt độ đã lạnh đến cực điểm
Giờ phút này, em rể híp đôi mắt lạnh nhìn người phụ nữ không biết sống chết kia
"Chúng ta thừa dịp người đàn ông kia chưa về, nhanh chóng chuồn ra ngoài". Cô không phát hiện vẻ mặt chị gái thay đổi, ra ám hiệu cho cô, nên vẫn hào hứng tưng bừng kéo tay cô nói
"A!"
Mới vừa quay đầu, Vân Vi liền đụng trúng bức tường mềm
"Ghét, thật là đau". Cô nhẹ xoa khuôn mặt nhỏ, ngẩng đầu lên tính mắng:" Là ai không có mắt,......"
Phát hiện đứng trước mặt cô, chính là người đàn ông của mình, Vân Vi nhất thời đứng im tại chỗ
"Là ai không có mắt?" Sâm Xuyên cắn răng lạnh lùng nói, một đôi mắt hết sức dọa người
"Ách....không có mắt.....trai đẹp. Anh đã về rồi". Mặt cô nhanh chóng thay đổi, nhanh đến mức khiến người khác phải sợ hãi
Vân Vi nở nụ cười lúm đồng tiền mê người, hai tay ôm cổ anh, như chú chim nhỏ nép ngực anh
"Em rất nhớ anh nha! Anh thế nào lại để em ở nhà lâu vậy". Cô một bộ dạng đáng thương nhìn anh
"Nghĩ đến anh?" Sâm Xuyên tuy bộ dạng lạnh lẽo, nhưng trong mắt đã xuất hiện lên ấm áp nhẹ nhàng
"Không phải em muốn đi câu đàn ông?" hếch mày lên
"Ai nói em muốn đi câu đàn ông? Ghét, vu khống em". Nét mặt cô tuyệt đối không làm cho người ta thấy mình đang nói dối
Tâm Diệp thấy vậy than thở không dứt
Em gái cô có thể làm diễn viên nha, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn một trang sách . Nói không chừng em ấy đi đóng phim, có thể đoạt giải diễn viên suất sắc
"Vậy sao? Anh nghĩ là em có nhiều thời gian, không đủ mệt mỏi mới có thể khiến em nghĩ đông nghĩ tây"
Ôm lấy vợ mình, Sâm Xuyên hướng Tâm Diệp gật đầu một cái, xoay người rời đi
"Oa không muốn! Người ta thật mệt mỏi, tối qua còn không đủ sao? Em chính là phụ nữ có thai! Tâm Diệp! Cứu em...." giọng nói của cô từ từ biến mất
Tâm Diệp nhìn em gái, thật vô cùng hâm mộ em mình
Nghĩ đến đó, cô không nhịn được thở dài, hoàn toàn vô thức đi quanh ngắm cảnh đẹp
"Em thật nhẫn tâm"
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến tai cô
Cô sững sờ tại chỗ cũng không nhúc nhích, cô chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông cô nhung nhớ đã lâu, lại xuất hiện trước mặt mình cô còn tưởng mình đang nằm mộng
"Tại sao cứ như vậy rời đi? Ngay cả cho anh một cơ hội giải thích cũng không có." Đi về phía cô, giờ phút này anh chỉ muốn đem cô ôm thật chặt vào lòng, hôn cô, giải thoát nỗi tương tư này
"Anh....."
Cảm thấy mắt nhức nhối, trong giấc mơ cô cũng nghĩ đến anh không ngờ anh lại xuất hiện ở đây
"Tại sao không hỏi anh đã bỏ đi, tại sao đem bản thân trở nên như vậy, tại sao lai để mình tiều tụy như vậy?" đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, đôi mắt anh đầy vẻ cùng đau lòng
"Địch Lạc....."
Thấy anh cô mới biết mình nhớ anh như thế nào, lệ rơi xuống khóe mắt, cô thật là muốn trốn trong ngực anh khóc, thật muốn nói cho anh biết nỗi nhớ nhung của mình
"Anh đến đây làm gì?" nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô lo lắng cho anh
Tại sao anh lại không chăm sóc mình?
Ý thức được mình quan tâm với anh, cô hất mặt quay đi, cô muốn trốn tránh anh, chỉ cần liếc mắt nhìn anh, là cô sẽ bị mê hoặc không cách nào kiềm chế
"Anh đến làm gì ư?" Cuối cùng anh cũng vươn tay ra, đem cô ôm vào lòng, sau đó thỏa mãn thở dài: "Anh tới đón vợ tương lai của mình về nhà"
Nghe vậy cô một tay đẩy anh ra
"Nói dối! Anh căn bản không thừa nhận em là vợ sắp cưới của anh". Cô lắc đầu, trong cõi lòng tan nát nói to
"Ai nói anh không thừa nhận em là vợ chưa cưới của anh?" Anh vì cô lên án mà cảm thấy bất công
"Vậy tại sao không nói cho em? Tại sao lại muốn giấu em? Tại sao khi em hỏi anh thì anh lại nói dối?" cô khổ sở rơi lệ, mặc dù sớm tiếp nhận chuyện anh lừa gạt cô là thật, nhưng khi gặp mặt anh để hỏi, cô lại cảm thấy đau lòng
"Đừng khóc". Nước mắt của cô là vết thương trí mạng của anh, anh không muốn cô khóc, anh đi lên trước, dịu dàng thay cô lau đi
"Bởi vì em không thừa nhận em là vị hôn thê. Vì em không muốn lấy anh, nên mới bỏ trốn, còn muốn tùy tiện tìm người đàn ông khác. Anh không dám nói cho em biết, chỉ là sợ khi em biết, anh chính là người đàn ông mà em phải kết hôn, thì em sẽ rời xa anh, đến nơi anh không tìm ra em". Anh nhẹ nhàng giải thích với cô, trong mắt có bất đắc dĩ cùng khổ sở
"Giấu giếm em, là bởi vì em từng nói qua, muốn được yêu, muốn được lấy người mà mình thích. Cho nên anh hi vọng chờ em yêu anh sau đó mới nói cho em biết chuyện này"
Nhìn thấy người trước mắt dường như không tin, anh khẽ hôn lên trán cô
Sau đó đem cô ôm thật chặt vào ngực
"Anh yêu em, yêu từ rất lâu, rất lâu, khi biết em là vợ chưa cưới của anh, anh thật sự rất vui, mừng đến nỗi cả đêm cũng không ngủ được"
Thấy nước mắt của cô đã ngừng, anh muốn đem cả lòng mình nói rõ cho cô biết
"Nhưng là em không muốn lấy anh, vẫn còn muốn tìm người đàn ông khác giúp một tay, khi nghe những lời đó, anh vô cùng đau lòng nha"
Cô nghe lời giải thích của anh thì vô cùng khiếp sợ, trên mặt anh biểu hiện vô cùng đau đớn làm lòng cô tan nát cõi lòng, cô nghĩ tới cô đã tổn thương anh
"Em muốn yêu, anh có thể để cho em yêu. Cho nên em muốn nói yêu thương, anh sẽ chờ em yêu anh, sau đó sẽ lấy anh". Trong mắt anh hiện lên nụ cười khổ
"Chỉ là anh không nghĩ em sẽ hiểu lầm rời khỏi anh, không tìm được em ,anh muốn phát điên lên"
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa". Cô ôm thật chặt anh, trong lòng tràn đầy áy náy
"Em yêu anh, em cũng yêu anh". Cô lớn tiếng nói, không nghĩ mình còn cơ hội nói với anh lời thật lòng mình:" Em xin lỗi, rất xin lỗi, thật xin lỗi, em không biết mình làm như vậy khiến anh tổn thương, em cho là anh trả thù em, bởi vì em bỏ trốn khiến anh mất mặt, cho nên anh muốn trừng phạt em"
Thì ra tất cả đều là do cô suy nghĩ lung tung
Cô trách lầm anh
"Thật xin lỗi, Địch Lạc"
Ngửi thấy trên người anh có mùi hương đặc biệt, cô cảm thấy thả lỏng, vốn là sự vỡ vụn trong lòng vì sự xuất hiện của anh mà trở lại hoàn hảo không sứt mẻ
May mắn anh đến tìm cô, may mắn anh tìm được cô
Nếu không, bọn họ sẽ không thể ở chung một chỗ với nhau rồi
Cô nên cảm tạ ông trời, cho cô thêm một cơ hội, cảm tạ anh chịu tha thứ cho sự gây sự vô lý của cô, còn đuổi theo cô đến đây, còn nói anh yêu cô.
"Không sao, chỉ cần em trở lại là tốt rồi, chỉ cần em làm vợ anh, như thế là đủ"
"Ừm, em muốn làm vợ anh". Trong mắt cô tràn ngập tình yêu, nhìn chằm chằm anh thật lâu
Cô ôm thật chặt cổ anh, cho anh một nụ hôn thật sâu
"Em muốn làm vợ anh, làm phiền anh cả đời"
Coi như cô muốn ỷ lại vào anh
Cả đời này, cô nhất định ở cùng anh.


/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status