Hình Danh Sư Gia

Chương 90: Ai là hung thủ thường

/583


Mạnh Thiên Sở nói với Thái tri huyện: "Vãn sinh đã kiểm nghiệm thi thể, phát hiện nạn nhân chết vào khoảng canh ba. Do đó, muốn phá án này, trước hết phải xác định vào khoảng canh ba đêm rồi có những ai có khả năng tiến vào phòng tân hôn, từ đó xác định phạm vi điều tra."

Thái tri huyện gật đầu: "Tiên sinh nói phải lắm, Viên đại nhân, ông nói coi đêm qua vào khoảng canh ba, quý phủ có ai đã đến tân phòng?"

Viên chủ bộ ngẫm nghĩ: "Thái đại nhân và Mạnh sư gia về xong, các thư lại và tân khách cũng lục tục kéo về, từ canh hai cho tới canh tư chỉ còn mấy người ở lại uống rượu, đại khái khoảng bảy tám người."

"Những người nào?" Mạnh Thiên Sở hỏi.

Viên chủ bộ nhớ lại, đếm từng người: "Có hai vợ chồng tôi và hai vợ chồng thân gia, tân khách thì có Trương huyện thừa, hình phòng tư lại Ôn Minh, công phòng tư lại Nguyễn Gia Lập, nha môn thư lại Trác Tân, Lý Xung Nhân, bằng hữu Lâm Thiên Hổ của Trác Tân. Đúng rồi, còn có huyện nho học đề cử ti giáo dụ là Chu Mặc Chu tiên sinh nữa."

"Ông nhớ rõ hết rồi chứ? Không còn người nào khác nữa chứ?"

"Không còn nữa. Thái đại nhân và sư gia đi rồi, nha môn thư lại và các tân khách khác cũng lục tục đi hết, chỉ còn lại bao nhiêu người đó tụ tập lại uống rất cao hứng. Mọi người tụ tập lại một bàn đoán tay chơi tửu lệnh, mãi cho đến gần canh tư mới tan. Chúng tôi thu thập sơ sài xong thì đã là canh tư rồi."

Trương huyện thừa chen lời: "Không sai, lúc đó chỉ có bao nhiêu đó người, những người khác đều đi về hết rồi."

Mạnh Thiên Sở tính toán, cộng thêm vợ chồng họ Viên và họ Lâm thì có 11 người. Về lý luận thì vợ chông học Viên và họ Lâm không có khả năng giết chết Lâm Tư, do đó, phạm vi bị hiềm nghi phạm tội có bảy người.

Đối với những nô tì người hầu trong Viên phủ, Mạnh Thiên Sở tạm thời không liệt họ vào phạm vi điều tra, bỡi vì những người này nếu muốn giết người, thì sống chung dưới mái nhà sau này nhất định có cơ hội. Án theo lý thường, không có khả năng ở trong đêm tân hôn giết chết nữ chủ nhân, ngoài trừ quan hệ của Viên Thiết Hà có vấn đề với người hầu (quan hệ tình ái chẳng hạn). Cho nên, khả năng sát nhân của họ không lớn, có thể chưa liệt vào phạm vi điều tra vội.

Ngoài ra, nếu lời Viên Thiên Hà nói là thật, cửa nẻo của tân phòng bị đóng chặt, thì bảy người này cũng không thể là hung thủ, và hung thủ chỉ có một, đó là Viên Thiết Hà mà thôi. Cho nên, trước hết cần phải hiểu biết tối qua rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, có tồn tại khả năng người khác tiến nhập vào tân phòng giết người hay không, hay là có nguyên nhân nào khác. Nếu như thế, người đầu tiên còn hỏi nhất đương nhiên là kẻ bị hiềm nghi nhiều nhất, trong thời gian nạn nhân tử vong là kẻ duy nhất tại hiện trường - Viên Thiết Hà!

Mạnh Thiên Sở nói với Vương bộ đầu: "Ông lập tức mang mấy huynh đệ đi mời phân tách ra đưa đến đây huyện nho học đề cử ti giáo dụ Chu Mặc Chu tiên sinh, công phòng tư lại Nguyển Gia Lập, thư lại Trác Tân và Lý Xung Nhân, còn có tên tiểu lưu manh Lâm Thiên Hổ nữa. Nhưng gì khác không cần nói, và cũng không cho phép họ nói chuyện với nhau, ta sẽ hỏi từng người một trong số này, hiểu rõ chưa?"

Vương bộ đầu khom người đáp ứng, mạng mấy bộ khoái đi.

Mạnh Thiên Sở thiết đặt địa điểm thẩm vấn ngay tại thư phòng. Thi thể của nạn nhân đã được chuyển đi, nhưng Mạnh Thiên Sở đặc biệt yêu cầu không được làm loạn tình trang của phòng.

Mạnh Thiên Sở và Thái tri huyện mang Viên Thiết Hà đến tân phòng. Tống Tường Vũ và các bộ khoái mang đến hai bộ bàn ghế mời Thái tri huyện và Mạnh Thiên Sở ngồi xuống.

Viên Thiết Hà bị áp giải tới, trước mặt huyện thái lão gia đương nhiên không có vị trí của hắn, chỉ phải quỳ một bên trả lời.

Mạnh Thiên Sở nhìn chầm chầm Viên Thiết hà hồi lâu, bấy giờ mới từ từ nói: "Ngươi đem sự tình phát sinh tối qua kể kỹ lại đi. Ta nhắc ngươi, hiện giờ ngươi bị hiềm nghi phạm tội lớn nhất, ta nếu tra ra ngươi nói dối, sẽ nhận định ngươi là hung thủ ngay. Minh bạch chưa?"

"Minh bạch rồi..." Sắc mặt Viên Thiết Hà tái nhợt, quỳ dưới đất cúi đầu khai, "Tối hôm qua khi tôi trở về động phòng, đang cùng nồng nhiệt với nương tử của tôi thì nghe ngoài cửa có động tĩnh, tôi chạy ra nhìn phát hiện thư lại Trác Tân và tên tiểu lưu manh Lâm Thiên Hổ đang nép vào cửa sổ nghe lén. Tôi nổi giận trách mắng chúng, nhưng Trác Tân nói muốn nói chuyện với nương tử của tôi. Tuy nương tử của tôi đáp không có gì để nói với hắn, nhưng tôi nghe ra chúng có khả năng là có liên hệ gì đó, nên trong lúc nóng giận đã xô Trác Tân ngã, lại đánh cho nương tử tôi một bạt tay, sau đó thì mọi người tới." Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Mạnh Thiên Sở đêm rồi chỉ nhìn thấy kết quả, không hề biết quá trình, sau khi nghe Viên Thiết Hà kể lại như vậy, mới biết thì ra tân nương và Trác Tân có khả năng là trước đây có quan hệ cảm tình gì đó, bấy giới mới khiến cho Trác Tân đến quậy tân phòng. Tối qua Trác Tân nhất mực uống rượu đến hơn canh ba, nhất định là trong lúc buồn giận tân nương tuyệt tình đã cố lấy rượu giải sầu, đày đọa bản thân.

Mạnh Thiên Sở hỏi: "Người nói tiếp đi, sau đó phát sinh chuyện gì?"

"Sau đó thì tôi và nương tử tiến vào phòng, nghe mọi người đi rồi, tôi liền chụp đầu tóc của nương tử của tôi, bức hỏi nàng ta rốt cuộc là có chuyện gì."

Kết quả này đương nhiên có thể tưởng tượng ra được, vì một nam nhân không thể dung nhịn vợ của mình có quan hệ mờ ám với nam nhân khác, cho dù đó là sự tình trước đây, nhưng cũng hi vọng làm cho rõ ràng, huống chí thời điểm này là ở thời đại Minh triều trọng nam khinh nữ nữa.

Viên Thiết Hà nói tiếp: "Nương tử của tôi mới đầu không chịu nói, sau đó tôi cứ bức mãi, bấy giờ mới noi là hai năm trước nàng ta được Trác Tân giải cứu, hai người hỗ tương ái mộ nhau, sau đó lén định chung thân. Nhà của Trác Tân cũng có nhờ mai mối tới Lâm gia đề thân, nhưng Lâm gia hiềm Trác gia là một tiểu hộ, không xứng với con gái của họ, cho nên không hề đáp ứng. Trác Tân không còn cách nào khác, đã đề xuất cùng nương tử Lâm Tư của tôi... tư bôn (trốn nhà ra đi sống với nhau như vợ chồng), Lâm Tư không đồng ý, sau đó cha mẹ tôi nhờ mai mối đến dạm hỏi, Lâm gia đồng ý và định hôn luôn với nhà tôi."

Mạnh Thiên Sở tử tế hồi ức lại một chút, trân người của Lâm Tư không hề có dấu vết đánh đập hoặc ẩu đả, hơi cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Ngươi biết tin đó, chẳng lẽ không đánh đập nương tử Lâm Tư của ngươi sao?"

"Tôi... tôi rất tức giận, nhưng nàng ấy cứ nhất mực khóc lóc cầu khẩn rằng nếu như đã gả về cho tôi, thì đã là người của tôi rồi, sau này sẽ không còn có liên hệ gì với Trác Tân nữa. Cho nên, tôi lúc đó tuy ghen tức điên người, nhưng không có ý đánh nàng ta."

"Vậy à, ngươi vậy mà còn biết thương hương tiếc ngọc ha, sau đó thì sao?"

"Sau đó... sau đó chúng tôi lên giường, sau khi động phòng rồi thì tôi ngủ thiếp đi, nhất mực cho đến lúc trời gần sáng, tôi thức dậy đi nhà xí, bấy giờ mới phát giác nương tử của tôi đã... đã chết lâu rồi..."

"Được, nói đến chuyện quan trọng đây." Mạnh Thiên Sở quét mắt nhìn khắp tân phòng, hỏi, "ngươi trước đó nói cửa nẻo tân phong đều đóng chặt về đêm, vừa rồi ta cũng kiểm tra cẩn thân, là cửa sổ của gian phòng này đích xác là khóa chặt, không có dấu vết gì nạy phá. Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có nhớ rõ hay không? Có thật ngươi đóng kỹ cửa hay không?"

Viên Thiết Hà hơi do dự một chút, lí nhí đáp: "Là... là đóng kỹ mà..."

"Ngươi nói dối!" Mạnh Thiên Sở đột nhiên đứng dậy, bước đến bên bàn, cầm cái hồ rượu có thể chứa ba cân rượu nhưng hiện giờ trống rỗng lên, nói: "Ngươi tuy không đánh nương tử của ngươi, nhưng lại ép đổ rượu cho nàng ta, khiến nàng ta say khướt! Nương tử của ngươi say rượu rồi, chạy ra cửa phòng ói mữa, ngươi lại kéo nàng ta về, xé rách áo quần, quẳng lên giường trần truồng, sau đó dày vò nàng ta. Nàng ta cố sức giũa giụa gào thét, ngươi dùng ta bịt miệng nàng ta, cưỡng bức nàng ta đồng phòng. Do ngươi bịt mũi miệng của nàng ta, dẫn tới nàng ta bị ngạt thở mà chết. Do đó, ngươi chính là chân hung giết chết ngương tử của ngươi!"

Viên Thiết Hà kinh khủng xua tay lia lịa: "Không không! Không phải là tôi giết chết nương tử của tôi! Tôi không giết nàng ta!"

"Ngươi chuốc rượu cho nàng ta có phải là sự thật không?"

"Là... là sự thật, nhưng do tôi ghen tức điên người, lại không nhẫn tâm đánh nàng ấy, cho nên trong lúc tức giận vừa uống rượu vừa nắm tóc nàng ta ép đổ rượu... Nàng ấy không giòi uống rượu, nhanh chóng bị say, chạy ra ngoài ói mửa. Tôi kéo nàng ấy vào phòng, cởi y phục của nàng ấy, sau đó đồng phòng, nhưng tôi không hề giết nàng ấy..."

Thái tri huyện nhất mực ở bên cạnh nghe Mạnh Thiên Sở thẩm tấn, nghe Viên Thiết Hà thừa nhận phán đoán vừa rồi của Mạnh Thiên Sở, hơi kinh ngạc hỏi: "Tiên sanh, vừa rồi tiên sanh làm sao mà biết được chân tướng vậy?"

"Bình rượu trốn ghoác, ngoài ngạch cửa lại có đống ói mửa nhỏ, bên giường có đống áo quần nữ tử bị xé rách... kết hợp lại, không khó để phán đoán như vậy."

"Vậy vật ói mửa đó có khi nào lại do Viên Thiết Hà nôn ra?"

"Không thể nào! Từ chuyện uống rượu tối qua, có thể nhận thấy là Viên Thiết hà là người thường uống rượu. Nếu như y uống rượu mà muốn nôn, y khẳng định sẽ biết trước được, sẽ ói ở bộ chậu chứ không phải tùy ý ói mửa trước cửa. Chỉ có người không biết uống rượu, chưa uống bao giờ, hoặc bị người ta ép đổ... trong tình huống bị nhộn nhạo ruột gan, không thể nào tìm chỗ ói mữa cho kịp. Do đó, vết ói ngoài cửa chỉ có thể là của tân nương Lâm Tư. Ngoài ra, quần áo của Lâm Tư còn có vết dơ do ói mửa dính lại, có thể ấn chứng cho phán đoán này."

Thái tri huyện gật đầu lia lịa: "Tiên sinh hiểu biết rất sâu, bội phục! Thỉnh tiếp tục thẩm vấn đi thôi."

"Được!" Mạnh Thiên Sở chuyển đầu nói với Viên Thiết Hà: "Ngươi nói ngươi không giết nương tử của ngươi, vậy ngươi thừa nhận có bịt miệng mũi nương tử của ngươi không?"

"Tôi...." Viên Thiết Hà kinh hoảng thất thố, "Tôi không có..."

"Ngươi nói dối!" Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói, "Muốn khiến người ta không biết, trừ khi mình không làm! Ngươi bịt miệng mũi của nương tử của ngươi, do nương tử của ngươi cố sức giãy giụa, nên móng tay của ngươi làm bị thương miệng mũi của nàng ta. Nếu như ngươi không thừa nhận, ta có biện pháp tra ra. Và lúc cần thiết, ta có thể nhờ tri huyện đại nhân cho động hình đấy!"

Viên Thiết Hà nói: "Tôi..."

"Nhũ phòng của nương tử ngươi, phía trong đùi... đều ứ máu, là do ngươi làm phải không?"

"Tôi... tôi không nhớ rõ nữa..., lúc đó tôi uống thật say... hồ đồ ngủ lúc nào không hay..."

"Ý ngươi nói ngươi không bịt miệng mũi nàng ta? Cũng không dày vò nhũ phòng và đùi trong của nàng ta?"

"Tôi nhớ không rõ nữa, thật đấy! Tôi không nói dối! Tôi lúc đó uống quá say, sau khi đưa nương tử của tôi từ ngoài cửa tiến vào ngã lên trên giường - đối rồi, có khả năng lúc đó tôi quên đóng cửa."

"Vậy ngươi vì sao lúc đầu kiên trì nói là đã đóng cửa kỹ rồi?"

"Lúc đó tôi không biết nương tử của tôi bị người ta giết chết, tôi còn cho rằng nàng ấy bị bạo bệnh mà mất, nên tùy miệng nói là đặt chặt cửa nẻo, nhân vì tôi lo là Lâm gia sẽ trách tôi không chiếu cố cho Lâm Tư tốt. Lúc đó chẳng qua là tùy miệng nói thôi, sau này không tiện cải chính..."

"Sự tình liên quan đến nhân mạng, ngươi còn hồ thuyết bát đạo thế à. Sau đó thì sao?"


/583

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status