Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 654

/901


Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nói tới Cô Hoạch Điều, tôi vẫn cảm thấy vẻ bề ngoài của cậu ta thoạt nhìn vào cũng không có ngu ngốc như vậy. Mặc dù có đôi lúc biểu hiện quả thật rất giống một tên ngốc nhưng từ sau lần chúng tôi đi gặp Phong Đô đại đế, dù cách thức của cậu ta cũng không phải quang minh lỗi lạc gì, cũng không có ra trò trống gì cho lắm. Ấy nhưng, bây giờ nghĩ lại như thế mới chợt nhận ra, những việc mà cậu ta chuẩn bị cho tôi từ trước khi xuất phát cho tới lúc đi tìm Phong Đô đại đế kia, kỳ thật mỗi một cái đề nghị đưa ra đều vô cùng chín chắn, lo trước tính sau, không hề giống những chuyện mà một tên yêu quái không có não nghĩ ra được.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hiện tại, lúc Cô Hoạch Điểu nói đến chuyện Diêm Vương dưới địa phủ xảy ra thiêu thần yêu gì đó, tôi cũng hỏi cậu ta: “Có phải trong khoảng thời gian trước đây cậu đi ngang qua địa phủ đã thăm dò được suy nghĩ trong lòng của đám người điện Diêm La dưới địa phủ kia không?”


Cô Hoạch Điểu một bên đi theo tôi vào trong thần liễn của Liễu Long Đình, một bên lại nói: “Thế thì không có, tôi làm gì mà biết hết được mọi thứ chứ. Lần này nguyên nhân sâu xa chính là vụ loạn đảng ở biên cương kia, tôi đoán vậy thôi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi còn cho rằng đầu độc cậu ta thì sẽ có phát hiện được gì đó, thực sự là uổng công tôi nhọc lòng đi hỏi cậu ta mà. Nhưng cậu ta muốn theo thì theo thôi, có thêm một người cũng không có hại gì, huống hồi hôm qua cậu ta đã ăn một viên kim đan rồi, cũng có thể xuống địa phủ cùng với tôi và Liễu Long Đình bất cứ lúc nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bởi vì có kim đan của Phong Đô đại đế đưa cho, lần này chúng tôi không cần đi tới trước cổng địa phủ cũng có thể xuyên thẳng xuống đất mà đi vào được. Giữa lúc chúng tôi lái thần liễn xuyên vào lòng đất trong núi Trường Bạch, Liễu Long Đình duỗi tay kéo lấy tôi rồi ôm vào trong ngực. Khuôn mặt tôi chôn trong lồng ngực của anh ấy, lúc tôi vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thần liễn của chúng tôi cũng đã tiến vào một vùng tối đen như mực rồi. Trong không gian tối đen như này tôi còn có thể nhìn thấy Liễu Long Đình vì da anh vốn trắng, ngược lại Cô Hoạch Điểu từ nhỏ tới lớn da dẻ vốn ngăm đen, lại mặc trên người bộ quần áo màu sẫm màu, tôi ở bên trong thần liễn thoáng chốc không nhìn thấy cậu ta đâu cả, vì thế hỏi tới Liễu Long Đình có nhìn thấy Cô Hoạch Điểu đâu không? Có phải là cậu ta đã bị chấn động văng ra rồi không?


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi một cái lại nở nụ cười, chúng tôi hiện tại đã tiến vào ranh giới U Minh rồi nhưng anh cũng không có buông tôi ra, cũng không có trả lời câu hỏi của tôi. Mà ở cách tôi không xa lập tức vang lên giọng nói của Cô Hoạch Điểu: “Nữ Hi, nói như nào thì bây giờ tôi cũng là thú cưỡi của cô rồi, cô không thể quan tâm tới tôi một chút được sao?”


Tôi nhìn về phía tiếng nói phát ra, trong màn đêm đen thật sự nhìn thấy một đám đen xì đang động đậy, lâu như thế đã có chút lúng túng cho nên tôi bảo Cô Hoạch Điểu biến thành chim để bay vào trong tay áo của mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Cô Hoạch Điểu không phải là chim ban đêm, thị lực của cậu ta ở trong bóng tối rất yếu, tôi thấy cậu ta vốn là không có nhìn thấy tôi, chỉ là nương theo âm thanh vang tới mà mò tới cánh tay của tôi, sau đó biến thành một con chim sẻ kích cỡ như chim sẻ bình thường chui vào trong tay áo của tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thần liễn của chúng tôi bay vào trong Minh giới, thật ra bên dưới Minh giới này không khác với trên mặt đất cho lắm, vẫn có nhà cao tầng, có phố xá sầm uất, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất giữa hai nơi chính là ánh mặt trời trên trần gian không xuyên qua tới được vùng đất sâu thẳm ở chỗ này. Toàn bộ Minh giới, nếu chỗ đó là nơi ma quỷ sinh sống thì sẽ được treo đèn lồng màu đỏ, ví như một khu nội thành đường xá rộng rãi của chúng ta, đèn xe lấp lánh một mảng, vô cùng nguy nga tráng lệ. Mà những chỗ không có ma quỷ ở ngược lại thì tối đen như mực, không có gì cả.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Địa phủ có mười vị Diêm Vương chức vụ to lớn quản lý chuyện đầu thai chuyển kiếp ở cõi âm, Tần Quảng Vương là người đứng đầu Thập điện Diêm Vương. Từ sau khi tôi đảm nhiệm làm chủ tam giới, tôi cũng chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua mười vị Diêm Vương ở bên dưới đài kia thôi, chỉ nhớ được vẻ mặt của họ ai cũng khá là hung dữ, mặc áo choàng màu đen, ngoài ra không hề có ấn tượng gì khác.


Lần này tôi xuống đây là để mượn cờ gọi hồn, sẵn tiện cũng tạo lập quan hệ với bọn họ một chút. Dù sao lần triệt tiêu kết giới này của tôi mới có thể lưu thông được giữa trần gian và cõi âm, lặp lại trật tự ngày trước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Khi xuất hiện ở trước mặt chúng tôi là một mảng thành thị phát sáng, tôi nghe thấy hơi thở của phố xá sầm uất truyền tới bên tai, tôi quay đầu lại nói với Liễu Long Đình khu phía trước chính là điện Diêm La của Tần Quảng Vương. Chốc lát sau, chúng tôi lái thần liễn đi thẳng tới trước điện Diêm La, trong lúc tôi đi theo Liễu Long Đình đã có niệm chú trong lòng gửi lời nhân chúng tôi muốn tới điện Diêm La cho Tần Quảng Vương biết rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Có lẽ Liễu Long Đình cũng để tâm tới cảm nhận của tôi, cho nên lần này anh ấy tới đây cũng chính là để bảo vệ tôi chu toàn, cũng không có quản thúc tôi nhiều chuyện cho lắm. Lúc thần liễn của chúng tôi dừng lại trước cửa điện Diêm La, ba người chúng tôi vừa xuống thì có cả đám ma quỷ tiến tới chỗ chúng tôi. Có lẽ vì đã rất lâu hoặc chưa từng nhìn thấy được người sống trên trần lại đi xuống địa phủ, cho nên ai cũng hướng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Những tên mà quỷ này có người thời xưa cũng có người hiện đại, trước khi bọn họ được sắp xếp cho đầu thai chuyển kiếp đều tạm thời được sắp xếp chỗ ở và sinh hoạt ở trong địa phủ. Hiện tại chúng tôi cũng tới trước cửa của điện Diêm La, hai bên chỗ cửa ra vào của điện Diêm La đều là hai hàng đèn lồng màu đỏ vừa to vừa tròn, vừa nhìn liền biết chính là nơi ở của ma quỷ. Mười tên tiểu quỷ cầm đinh ba nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình đang đi về phía điện Diêm La lập tức vây quanh chúng tôi, một tên giống như tên đầu đàn trong đó đi qua tới trước mặt của chúng tôi, hỏi tôi: “Mấy người là ai, không biết đây là điện Diêm La sao? Còn không mau cút đi!”


Giọng điệu của tên tiểu quỷ này giống hệt với giọng điệu của đồng nữ thuộc hạ của Phong Đô đại đế, cũng không biết bọn họ là tiểu quỷ có kiến thức hạn hẹp hay là lý do gì khác, loại giọng điệu chất vấn như này thật khiến cho tôi phút chốc có chút nghẹn lời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Nhưng tính tình lúc này của Liễu Long Đình cũng rất tốt, không có so đo cùng với mấy tiểu quỷ này, chỉ là tiếp lời của tên tiểu quỷ khi nãy nói: “Người tới là Hi Hoàng ở Thiên đình, còn không mau đi bẩm báo với Diêm Vương của mấy người ra đón tiếp Hi Hoàng vào điện?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hi Hoàng? Hi Hoàng là ai? Chúng tôi chỉ biết có Thiên Đế thiên đình, không biết Hi Hoàng gì đó là ai cả!”


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giọng điệu của mấy tên tiểu quỷ rất hung hăng, sau khi bọn họ nói xong, Cô Hoạch Điểu trốn ở trong tay áo của tôi bò ra ngoài miệng ống tay áo, nhỏ giọng nói với tôi: “Tôi nói này, địa phủ này nhất định là muốn làm loạn rồi, ngày hôm qua chúng ta gặp cái con thú Tứ Bất Tượng mà Phong Đô đại đế mang theo bên mình đó không nhận ra cô thì thôi đi, đám binh lính của điện Diêm La này cũng không quen biết cô. Chuyện này chứng tỏ thằng cha Diêm Vương này vốn dĩ không có cập nhật chuyện cô đã đăng cơ kế vị chút nào rồi.’’


Không cần biết lúc này Cô Hoạch Điểu có phải là đang ngấm ngầm tạo lục đục hay không, nhưng dựa theo luật pháp đăng cơ của tân đế, mỗi một thần chủ ở mỗi lĩnh vực đều phải cập nhật tin tức này mà truyền xuống nơi của mình. Thế nhưng hiện tại tôi đã đăng cơ lâu vậy rồi, ở Minh giới này lại vẫn không có động tĩnh gì, chuyện này khiến tôi cảm thấy có chút nghi vấn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi nhìn về phía Liễu Long Đình, vào địa phủ lúc này cũng chỉ có ba người bọn tôi có thể vào được, Liễu Long Đình nhìn thấy tôi nhìn về phía anh ấy, nhếch môi nở một nụ cười với tôi, hỏi: “Sao hả, ngày hôm qua em còn không cho tôi đi cùng, bây giờ là có chuyện muốn hỏi tôi rồi à?’’

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Không phải là anh ấy đi theo tôi tới sao, nếu như anh ấy không tới cùng tôi, tôi cũng sẽ không có hỏi anh ấy nha.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Liễu Long Đình nhìn thấy tôi đã mở miệng cũng không chọc tôi nữa, anh ấy lập tức đảo mắt nhìn đám tiểu quỷ đang làm khó chúng tôi, vẻ mặt cũng không hề thay đổi. Một luồng ánh sáng trắng từ trong đầu ngón tay của anh ấy trong chớp mắt bắn thẳng về phía một vài tên tiểu quỷ gác cửa, những tên quỷ dính phải luồng ánh sáng ấy lập tức kêu gào thảm thiết, đợt âm thanh vẫn còn chưa thét dứt lên hoàn toàn, đám tiểu quỷ đó chớp mắt đã biến thành khói đen tan biến mất.


Liễu Long Đình cứ nhẹ nhàng như thế mà giết đám tiểu quỷ đó, chỉ chừa lại một tên tiểu quỷ cuối cùng đang sợ đến làm rơi cả cây đinh ba xuống đất, run rẩy trước mặt chúng tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



“Đi, bẩm bảo với Diêm Vương nói có Hi Hoàng giá lâm tới điện Diêm La, mau chóng ra đón tiếp.’’

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Liễu Long Đình lạnh giọng nói mấy câu với tên tiểu quỷ kia, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo ngập tràn khinh miệt và kiêu ngạo. Tôi nhìn dáng vẻ đó của anh ấy, bỗng lại cảm thấy muốn thuyết phục anh ấy làm đệ tử của mình, dù sao anh ấy cũng tốt hơn Cô Hoạch Điểu, Cô Hoạch Điểu toàn là gây họa cho tôi, cậu ta lại còn trốn ở một bên xem trò vui nữ chứ.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiểu quỷ kia hứng chịu một câu sai khiến lạnh lùng của Liễu Long Đình thì lập tức hớt hải cút vào trong điện Diêm Vương, hô lớn tiếng gọi Diêm Vương. Còn đám ma quỷ lảng vảng ở gần đó nhìn thấy chúng tôi giết tiểu quỷ gác cổng điện Diêm Vương chẳng những không có sợ chạy đi, ngược lại còn vây quanh lại giống như đang xem chuyện lạ.


Không lâu sau đó khi tên tiểu quỷ kia chạy vào trong điện Diêm La, một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen, trên áo có thêu hình rồng vàng, phía trên đầu đội vương miện cửu lưu nhanh chóng từ trong điện Diêm La chạy ra, đi theo phía sau còn có một đoàn tiểu quỷ tới quỳ trước mặt tôi, nói: “Hi Hoàng đại giá lại không đón tiếp từ xa, thần đáng chết, thần đáng chết!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Bạn đang đọc Hoài Thai Mãng Xà tại Hang Truyện

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Like page, báo lỗi chương, đề xuất truyện ở đây

/901

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status