Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 793: Còn Người Nào

/901




Một luồng sáng vàng lập tức tỏa ra từ mu bàn tay của Liễu Long Đình, vừa rồi Liễu Long Đình có nói với tôi rằng ấn này chính là nhiếp hồn ấn.

Bây giờ căn bản là tôi không kịp nghĩ nhiều, khi mà tay của Liễu Long Đình lại bị khối ấn này chạm vào thì tôi lập tức ôm tay của anh ấy vào trong lòng.

Mu bàn tay của Liễu Long Đình tách khỏi nhiếp hồn ấn, nhưng mà lúc này trên mu bàn tay đỏ bừng, dường như sắp có cái gì kéo ra từ mu bàn tay của anh ấy.

Nhìn thấy bàn tay của Liễu Long Đình như thế này, tôi đột nhiên tức giận, ngẩng đầu nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, gắt gao hỏi ngài ấy đây là ý gì? Nếu không muốn đồng ý với tôi thì ngài có thể từ chối tôi, tại sao lại muốn dùng thủ đoạn như vậy?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy tôi lấy tay Liễu Long Đình đi, thì thu lại ấn trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nói với tôi: “Trên đời này không có gì là miễn phí, cô muốn tôi cứu con gái cô thì phải trả giá xứng đáng.”
“Nếu ngài đã muốn bắt tôi thì tại sao lại nhắm vào Liễu Long Đình?”
Giao dịch giữa Nguyên Thủy Thiên Tôn và tôi chỉ giới hạn trong phạm vi hai chúng tôi, nhưng mà khi Liễu Long Đình kéo tay tôi lại ngài ấy đã cố tình đóng ấn nhiếp vào mu bàn tay của Liễu Long Đình.

Đây chính là lòng người khó lường, mục đích của ngài ấy chỉ sợ không chỉ để cứu Ánh Nguyệt, mà là để tôi nghe lời ngài ấy.

“Cậu ta và cô có gì khác nhau?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi ngược lại tôi.


Bây giờ không có thời gian để nghe lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Tôi nhìn ấn màu đỏ in trên mu bàn tay của Liễu Long Đình tinh nguyên màu trắng vẫn còn tràn ra từ con dấu màu đỏ thì tôi vội vàng dùng pháp lực của mình để giúp Liễu Long Đình phong tỏa.

Nhưng cho dù có ngăn chặn như thế nào thì tinh nguyên này cũng giống như nước suối trào ra cho dù có muốn ngăn cản thế nào cũng không được.

Thấy Liễu Long Đình chỉ đang nhìn thương tích trên mu bàn tay mà bất động, tôi đột nhiên tức giận mắng anh ấy là còn đứng đó làm gì? Pháp lực của anh ấy cao hơn của tôi, nên nhanh chóng băng bó vết thương cho anh ấy, nếu anh ấy chết thì sau này tôi và Ánh Nguyệt phải làm sao?
Tuy nhiên, Liễu Long Đình chưa kịp nói gì thì tiếng cười của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã vang lên trước mặt tôi: “Hahaha, cái này được bao phủ bởi ấn nhiếp hồn của tôi, cho dù đó là người hay ma, tiên hay thần thì đều không thể thoát khỏi chuyện hồn phách bị đánh vận mệnh.

Liễu Long Đình khác với cô, cậu ta có thể sống không có linh hồn, nhưng cô không có linh hồn thì chỉ có con đường chết.

Nhưng nếu cô không muốn sau này Liễu Long Đình giống như con rối mà sống cùng với cô thì tốt hơn hết cô nên để ấn Phiên Thiên của tôi hút hết hồn phách tinh nguyên của cậu ta đi.

Nếu không một khi tinh khí của Liễu Long Đình khuếch tán thì cho dù là tôi cũng không có cách nào cứu cậu ta.”
Trước đây tôi nghĩ Nguyên Thủy Thiên Tôn là người tốt, dù sao thì ngài ấy cũng đã giúp tôi chăm sóc Ánh Nguyệt và thu nhận Phượng Tố Thiên làm đồ đệ.

Khi tôi đến động Hoa Tư, ngài ấy đã sắp xếp hơn một trăm tiên đồng để chăm sóc cho Ánh Nguyệt.

Trước đây trong Tam Giới tôi chưa nghe tin đồn xấu nào về Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng tại sao chỉ khi đến động Hoa Tư trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, sau khi trở về thì ngài ấy lại trở nên ác độc như vậy.

Nếu muốn kiểm soát tôi và giết tôi thì từ khi tôi mang Ánh Nguyệt đến cầu xin ngài ấy giúp đỡ thì ngài ấy nên ra tay với tôi đi, tại sao ngài ấy lại trì hoãn cho đến bây giờ.

“Chúng ta trở về đi.” Liễu Long Đình cúi đầu nói với tôi.

Bây giờ tinh nguyên của Liễu Long Đình đang dần tiêu biến khỏi dấu ấn trên tay.

Tôi sợ rằng hồn phách của anh ấy sẽ cứ như thế mà biến mất không quay trở lại được, nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không phải là người tốt, vì vậy tôi đã gật đầu với Liễu Long Đình, đỡ anh ấy ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn hô lên từ phía sau chúng tôi: “Các người nghĩ rằng mình có thể rời đi?”
Liễu Long Đình nghe xong thì cười lạnh một tiếng, xoay người lại nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, nâng cái cằm trắng nõn lên, ánh mắt sắc bén nhìn ngài ấy rồi nói: “Vậy tôi muốn xem rốt cuộc là ngài có bản lĩnh lớn hay là Hỗn Độn Chung của tôi có pháp lực lớn.’’
Tu vi của Nguyên Thủy Thiên Tôn to lớn như thế nào đi nữa thì Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình cũng là do Hồng Quân Lão Tổ trao cho anh ấy.


Hồng Quân Lão Tổ cũng giống như Bàn Cổ trong Hỗn Độn Chung mà thai nghén ra thần linh và chiếc pháp khí mạnh mẽ Hỗn Độn Chung này cũng được tạo ra trong thế giới Hỗn Độn.

Ở thời viễn cổ, không có ai có thể chống lại sức mạnh của Hỗn Độn Chung chứ đừng nói đến hiện tại.

Nghe Liễu Long Đình nói về chiếc Hỗn Độn Chung, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng cảm thấy mất mặt, còn Liễu Long Đình thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn không còn nói nữa thì mới dẫn tôi tiếp tục đi ra bên ngoài Cung Ngọc Hư.

Vì hiện tại Liễu Long Đình đang bị thương nên tôi không trách anh ấy nhiều.

Tôi biết rằng Hỗn Độn Chung rất quan trọng đối với anh ấy, nhưng mà Ánh Nguyệt cũng rất quan trọng đối với tôi.

Hai loại điều kiện này thì một là có thể cứu sống chúng tôi, một là bảo vệ tính mạng của người tôi yêu nhất, tôi phải làm sao đây? Trong lúc nhất thời thì rất khó để tôi lựa chọn.

Lúc này tôi và Liễu Long Đình lên thần liễn bay ra khỏi núi Vân Hải, nhìn Liễu Long Đình thế này tôi thực sự rất đau khổ và khó chịu, tôi hỏi Liễu Long Đình có đau không? Nếu tất cả hồn phách của anh ấy bay ra khỏi mu bàn tay thì phải làm sao?
Liễu Long Đình bây giờ dường như không quan tâm đến việc anh ấy còn sống hay đã chết, nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Nếu anh chết thì em có thể sử dụng Hỗn Độn Chung để cứu Ánh Nguyệt rồi.”
Nghe Liễu Long Đình còn thời gian nói ra loại chuyện này, tôi lập tức mất hứng, mắng anh ấy là thôi đi, anh ấy và Ánh Nguyệt chết có gì khác nhau đâu?
“Vậy thì trong lòng em, anh quan trọng hay là Ánh Nguyệt quan trọng hơn?”
Tôi nhất thời không nói nên lời.

Đối với tôi thì Liễu Long Đình và Ánh Nguyệt đều quan trọng như nhau, không ai quan trọng hơn hay ít quan trọng hơn.

Nhìn Liễu Long Đình cố gắng muốn phân chia rõ ràng giữa anh ấy với Ánh Nguyệt như vậy thì tôi nể mặt anh ấy đã cứu mạng tôi, kiềm chế sự nóng này của mình và nói với anh ấy: “Ánh Nguyệt là con gái của anh, anh và cô bé đều quan trọng đối với em.

Nếu anh không thích cô bé thì tại sao ngay từ đầu anh không ngăn cản khi em mang thai cô bé? Nếu anh không thích trẻ con, anh có thể ngăn cản em mang thai mà? Hiện tại đã sinh con ra rồi mà anh còn muốn cái này cái kia, rốt cuộc là anh muốn cái gì!”
Nghe giọng điệu của tôi, Liễu Long Đình cũng giảm bớt tính tình, tôi vẫn luôn nắm tay anh ấy, anh ấy dứt khoát quàng tay qua rồi ôm tôi vào lòng, nói với tôi: “Anh không muốn thế nào, anh chỉ muốn đời này có thể ở bên em mãi mãi.”
Ngay khi Liễu Long Đình nói điều này với tôi thì trái tim tôi cảm thấy mềm nhũn, suy cho cùng thì tôi có thể tìm thấy một người yêu thương tôi nhiều như vậy thì đó là may mắn lớn nhất của tôi trong cuộc đời này.

Chỉ là từ trước đến nay thì Liễu Long Đình hiếm khi nói những điều này.

Gần đây, anh ấy có vẻ như đặc biệt rất thích nói rằng anh ấy rất yêu tôi, đồng thời không có chuyện gì thì anh ấy bắt đầu nói chuyện dịu dàng và ngọt ngào khi tôi ổn.

Chỉ là hiện tại thì tôi rất lo lắng cho thân thể của Liễu Long Đình, nhìn thấy tinh khí cứ không ngừng bay khỏi tay anh ấy thì tôi luôn muốn vươn tay ra chặn.


Nhưng mà làm thế nào cũng không thể chặn được, mặc dù biết là vô dụng nhưng tôi vẫn cố gắng kéo tay của Liễu Long Đình ôm vào lòng.

Trong lòng tôi không ngừng suy nghĩ xem mình phải làm sao? Tôi thực sự không thể để Liễu Long Đình chết như thế này!
Nhưng khi tôi đang lo lắng thì tôi dường như cảm thấy có thứ gì đó đã hạ xuống thần liễn của chúng tôi, thứ này rất nhẹ và nó nhẹ đến mức tôi gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nó.

“Liễu Long Đình, có phải có cái gì đáp xuống thần liễn của chúng ta hay không?” Tôi ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình, lúc này thì Liễu Long Đình đã nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế.

Nhìn anh ấy như thế này, tôi thật sự sợ rằng anh ấy đã chết nên tôi vội vàng dùng tay thăm dò hơi thở ở mũi anh ấy.

Cũng may là anh ấy vẫn còn thở, có lẽ là lúc này Liễu Long Đình đã mất đi tinh khí nên buồn ngủ thôi.

Vốn dĩ tôi muốn tự mình đi ra bên ngoài thần liễn để nhìn, nhưng mà bây giờ Liễu Long Đình lại ôm chặt lấy tôi, nhất thời khó mà đẩy anh ấy ra.

Thấy không thể kéo tay ra được nên tôi cũng chỉ có thể sử dụng chút pháp lực còn lại trong cơ thể của mình mà kiểm tra toàn bộ thần liễn.

Nhưng mà sau khi tra xét một hồi thì tôi thực sự không cảm nhận được gì trên thần liễn.

Trên đường đi, tôi đã lo lắng không biết có phải người được Nguyên Thủy Thiên Tôn cử đến để theo dõi tôi và Liễu Long Đình hay không.

Nếu thứ đó biết rằng sức mạnh của Liễu Long Đình đang giảm, liệu nó có tấn công chúng tôi trên đường không?
Bất quá là tôi lo lắng một đường, nhưng cuối cùng cũng đến được cửa nhà Liễu gia một cách an toàn.

Tôi hét lên gọi Hư và nhờ anh ta giúp tôi mang Liễu Long Đình vào nhà, Liễu Kiều Nhi chạy ra khỏi nhà cùng với Hư cùng nhau giúp đỡ Liễu Long Đình.

Nhưng khi tất cả chúng tôi từ thần liễn đi xuống, thì Kiều Nhi lại nhìn vào thần liễn và đột nhiên hỏi tôi: “Chị Tiểu Bạch, trên thần liễn còn có ai vậy?”.



/901

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status