Hoàng Tử Thật Làm Loạn

Chương 20 - Chương 9.1

/23


Editor: Nam Cung Nguyệt

Trịnh Mẫn Chi lâm vào trạng thái đấu tranh mãnh liệt ở trong lòng trước đây chưa từng có.

Nàng nếu muốn làm con của phụ thân nàng, sẽ phải giết Đoạn Tử Di; nếu nàng không giết Đoạn Tử Di, phụ thân của nàng liền không nhận nàng là con, mà nàng cũng không muốn giết Đoạn Tử Di.

Sao nàng có thể xuống tay được? Nàng đã yêu Đoạn Tử Di rồi!

Ngay từ đầu, nàng rất có ý kiến với Đoạn Tử Di, bởi vì hắn nói chuyện cợt nhả, không nghiêm chỉnh, vừa cợt nhã, vừa có nhiều mưu mô, một đống tật xấu, nàng thường xuyên bị hắn làm cho tức giận thiếu chút nữa là miệng sùi bọt mép

Nhưng trải qua một đoạn thời gian ngắn ở chung, nàng chậm rãi phát hiện, nhìn hắn như không ngiêm túc, nhưng hắn đều chăm sóc nàng.

Mặc dù hắn cợt nhả, nhưng vô luận hắn có bao nhiêu hạ lưu vô sỉ, còn lấy việc đùa giỡn nàng làm niềm vui, nàng chung quy không có cách nào ghét hắn

Thậm chí có lúc nhớ tới khi hắn cười, khuôn mặt hắn đắc ý như đứa trẻ sau khi hắn đạt được thứ gì, trong lòng nàng liền không nhịn được mềm mại.

Không nghi ngờ chút nào, hắn là nam nhân rất dễ dàng khiến người khác yêu, cởi mở, thích cười, tuấn tú, còn là rất có kinh nghiệm trong việc chỉnh người, vẻ mặt đáng yêu giả vờ vô tội, làm cho người ta đầu tiên là giận đến muốn cho hắn một bạt tai, rồi lại muốn ôm chặt lấy hắn. . . . . .

Nàng thật sự không làm được

Liên tiếp mấy ngày, Trịnh Mẫn Chi đều là vì chuyện này mà âm thầm phiền não, cùng Đoạn Tử Di ở chung có khi khó tránh khỏi có lúc phân tâm.

. . . . . . Mẫn Chi?

Không phản ứng.

Mẫn Chi? Đoạn Tử Di đẩy nàng, rốt cuộc làm cho Trịnh Mẫn Chi từ trạng thái mất hồn trở lại bình thường.

Hả?

Nước miếng của ngươi đã nhỏ vào trong canh rồi, ngươi có biết không? Hắn làm vẻ mặt nghiêm chỉnh, chỉ bát canh mà nàng đang uống .

A? Có thật không? Trịnh Mẫn Chi nghe vậy kinh hãi, hai gò má hồng lên.

Nàng sờ khóe miệng, phát hiện rất khô, nào có dấu vết của nước miếng? Giờ mới biết là mình bị đùa bỡn.

Ngươi gạt người! Nàng trừng mắt nhìn Đoạn Tử Di

Ai cho ngươi cùng ta dùng cơm cũng ngẩn người? Ở cùng với ta, thật sự nhàm chán như vậy sao? Hắn vẫn là dáng vẻ rất hùng hồn kia.

Tin tưởng ta, ở cùng với ngươi, cảm xúc gì đều có thể có, chính là không cảm thấy nhàm chán. Trịnh Mẫn Chi thản nhiên châm chọc.

Nàng nếu không có bị hắn chọc giận gần chết, chính là bị chỉnh đến thành một đoàn; nếu không nữa thì chính là một đêm kích tình, khiến cả người xụi lơ. . . . . .

Ta cũng vậy không có tốt như vậy..., ngươi khen ta như vậy, ta rất ngượng ngùng. Đoạn Tử Di cười rất là đắc ý.

Nàng có khích lệ hắn sao?

Dùng cơm xong, chúng ta dắt ngựa đi bộ được không? Sẽ không cưỡi ngựa, dắt ngựa đi bộ sẽ không có vấn đề. Hắn hưng phấn đề nghị.

Hắn luôn giống như cơn gió, rất ít khi ngồi yên một chỗ, khó trách trong thời gian chân bị gãy không thể đi được, sẽ bị bệnh buồn bực.

Ta không đi, ngươi đi đi, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Trịnh Mẫn Chi không quá hưng phấn, chỉ muốn trở về phòng nằm

Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao? Đoạn Tử Di trước tiên coi độ ấm trên trán của mình, sau đó nghiêng người để tay lên trán của nàng.

Ta không sao. Trịnh Mẫn Chi hơi lúng túng , rồi gạt tay của hắn ra.

Nắm chặt bàn tay to lớn ấm áp của hắn, nàng liền không muốn buông tay; muốn nắm thật chặt bàn tay của hắn, trong lòng nàng đang có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tử Di, ngươi đối với ta thật tốt. Có thể quen biết ngươi, ta rất may mắn, ngươi là người tốt nhất trên đời. Nàng cảm thán nói ra lời thật lòng.

Hắn là như vậy, thật lòng quan tâm nàng, cưng chiều nàng vô điều kiện, cho nàng rất nhiều tình yêu thương.

Cho dù là phụ thân của nàng, mẫu thân của nàng, cũng làm cho nàng cảm giác, nếu như nàng chỉ là nữ nhi không phải nhi tử, thì sẽ không được quan tâm.

Người bình thường vào lúc này, đều sẽ khiêm tốn nói: không có, đâu có.

Nhưng Đoạn Tử Di không phải là người bình thường, chỉ thấy hắn kiêu ngạo trả lời: Đó là đương nhiên! Trên đời có người hơn được Đoạn Tử Di ta sao?

Hắn kiêu ngạo trả lời, khiến Trịnh Mẫn Chi phì cười, không nhịn được bật cười.

Người này chính là kiêu ngạo như vậy, không hiểu được khiêm tốn, nhưng trong mắt người yêu là Tây Thi, ở trong mắt nàng, hắn thật sự rất đáng yêu, thật mê người

Tử Di? Trịnh Mẫn Chi say đắm si ngốc nhìn hắn, dịu dàng kêu.

Hả?

Nếu như chúng ta không gặp nhau như vậy. . . . . . Ý của ta là nếu như ngươi không phải là hoàng tử của Đại Lý Quốc, mà ta cũng không phải là một nữ nhân giả dạng nam trang làm ngự y, như vậy giữa chúng ta, đến tột cùng thì như thế nào? Gần đây nàng một mực nghĩ đến vấn đề này.

Cái gọi định mệnh, thật sự kỳ diệu.

Nếu như nàng không phải nữ nhi của Trịnh Chiếu, không giả nam trang, không học y, không tiến vào trong cung làm ngự y, hoặc là nàng vẫn học y, nhưng không có vào cung, liền không thể nào biết được hắn.

Mà hắn nếu không phải hoàng tử của Đại Lý Quốc, chỉ là một dân thường, như vậy vận mệnh của bọn họ, sẽ đem hai người đẩy ra.

Nàng không gặp được hắn, cũng sẽ không biết hắn, hai người vẫn có cuộc sống của chính mình, sẽ không gặp nhau. . . . . .

Rất nhiều đoạn đan xen thật chặt, đúng lúc, bọn họ quen biết; chẳng những quen biết, còn thích




/23

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status