Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 60 - Chương 59

/310


1. Vô cùng xinh đẹp

Tiêu Nhạc Bạch nhận lấy một cái túi da từ trong tay ca cơ, lấy chiếc đàn bên trong ra ngoài.

Đây là một chiếc đàn Không Hầu đầu phượng.

Tiêu Nhạc Bạch là người đứng đầu trong tứ đại gia ti trúc đương thời, sở trường chính là đàn Không Hầu. Bởi vì cầm kỹ của Bạch Tố Huyên năm đó xếp sau Tiêu Nhạc Bạch. Cho nên, Tần Cửu nghe thấy Tiêu Nhạc Bạch muốn gảy đàn, liền đặt ly rượu xuống, trầm ngâm nhìn về phía hắn.

Tiêu Nhạc Bạch giơ hồ lô rượu trong tay lên, ngẩng mặt uống một hớp, lại ôm đàn Không Hầu, ngồi xuống đệm cói trải trên mặt đất. Hắn giơ tay điều chỉnh dây đàn, vào lúc đầu ngón tay khẽ gảy, tiếng nhạc giống như dòng nước tuôn ra.

Khúc nhạc này, âm điệu bình thường, thanh thanh thánh thót, hình như cũng không có gì đặc sắc.

Các tân khoa Tiến sĩ đều đã nghe danh tiếng của Tiêu Nhạc Bạch từ lâu, nhưng lại chưa bao giờ nghe màn diễn tấu của hắn. Tất cả lập tức vểnh lỗ tai lên, nhất là Lưu Liên, lại càng dựng tai lắng nghe.

Tần Cửu chống má ngồi nghe, khi nàng còn chưa tìm giai điệu, đã cảm thấy giai điệu này như tìm được nàng trước. Cảm giác ấy, tựa như tiếng đàn của cây đàn Không Hầu đã sớm ở đây chờ nàng vậy . . . . . . Thậm chí, hình như đã đợi thật lâu rồi thật lâu, một ngàn năm, một vạn năm.

Không hề vội vã chút nào, lại chờ đến ngàn năm.

Đúng, tiếng nhạc này chính là ở đó.

Nó không giống như phát ra từ trên chiếc đàn Không Hầu của Tiêu Nhạc Bạch, mà như là vương vào từng đồ vật trong gian phòng này, vương vào ly rượu trong tay ngươi, phát ra từ trong ly rượu. Vương vào mặt bàn, lại từ trên mặt bàn thấm ra ngoài.

Nó ở ngay trong ly vàng chén bạc, ngay ở trong... lòng ngươi, khiến lòng ngươi đồng cảm trong tiếng nhạc.

Thật vậy, khúc nhạc này đã không phải dùng hai chữ êm tai là có thể nhận định khái quát được.

Tần Cửu nhìn Tiêu Nhạc Bạch.

Hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong khúc nhạc, vẻ mặt ôn hòa thanh tao mà yên bình, ôm đàn Không Hầu vào lòng, mái tóc dài như dòng nước chảy nửa buông nửa buộc, che khuất nửa bên mặt của hắn.

Một người như vậy, sao lại cam tâm vào triều làm một nhạc sư?

Hắn vốn nên là một người giang hồ không bị trói buộc.

Tần Cửu hơi híp mắt lại, đúng lúc này, Tiêu Nhạc Bạch nhìn về phía nàng một cái, trong đôi mắt cũng không đẹp lắm, hiện lên một chút ý cười sáng ngời.

Kể từ sau khi ngồi lên xe ngựa của hắn vào lễ Cầu Tuyết, Tần Cửu còn đến gặp cảm ơn Tiêu Nhạc Bạch, mà hình như Tiêu Nhạc Bạch cũng không có thành kiến với nàng.

Tần Cửu cầm ly rượu, cũng khẽ mỉm cười với hắn.

Cuối cùng, ngón tay của Tiêu Nhạc Bạch ngừng gảy, tiếng nhạc vô cùng du dương. Nhưng người nghe lại cảm thấy dường như khúc nhạc này vĩnh viễn lưu lại trong lòng mình.

Khánh Đế trên bậc cao nhắm mắt lắng nghe tiếng nhạc của Tiêu Nhạc Bạch, khóe môi nhếch lên ý cười vui vẻ. Cuối cùng ngài mở mắt, trên mặt đã sớm mất đi vẻ chán chường ban nãy, cười mỉm nói: Cầm kỹ của Tiêu ái khanh càng lúc càng cao siêu. Trương Phúc, thưởng Nam Hải Trân Châu Ngũ Mai trẫm vừa có được cho Tiêu ái khanh.

Tiêu Nhạc Bạch vội cúi người tạ ơn.

Dường như Khánh Đế có chút mệt mỏi, mỉm cười nói: Đại Dục ta vừa có được nhiều nhân tài rường cột như vậy, trẫm rất vui mừng! Trẫm hơi mệt, hồi cung trước. Khánh Đế nói xong, liền đứng dậy từ trên bậc cao, dưới sự dìu đỡ của Trương Phúc, khởi giá trở về tẩm cung.

Chúng nhân đồng loạt quỳ xuống cung tiễn Khánh Đế.

Lúc này, đối với các tài tử mà nói, dường như Quỳnh Lâm yến vừa mới bắt đầu. Một vài người quen biết ban đầu, liền quây thành một vòng, bắt đầu vung quyền uống rượu. Có một số người rụt rè, vẫn ngồi một mình ở đâu đó chậm rãi uống rượu. Cũng có một số giỏi giao thiệp, bắt đầu đi kính rượu lẫn nhau.

Trong đám người giỏi giao thiệp kia, gồm có Thám hoa Tống Thần. Hắn bưng ly rượu, bắt đầu từ bên có An Lăng Vương Nhan Túc, lần lượt kính rượu từng người một. Nhưng cuối cùng khi đến trước mặt Tần Cửu, Tần Cưu đang bưng ly rượu lên, hắn lại xoay người, chuyển hướng đến tài tử đối diện Tần Cửu, cách hẳn Tần Cửu ra.

Tần Cửu bưng ly rượu ngẩn ra, nhìn ở trong mắt người khác, là phải vô cùng vô cùng xấu hổ. Nàng lại không sao, khẽ cười cười đặt ly rượu xuống.

Tỳ Ba phía sau lại không vừa mắt, lắc mình chắn ở trước mặt Tống Thần, lạnh lùng nói: Không được đi!

Tống Thần nhướng mày lên, khóe môi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: Làm gì vậy?

Kính rượu! Tỳ Ba luôn không nói nhiều trầm giọng ra lệnh.

Tống Thần híp mắt, ánh mắt quét qua Tần Cửu, ý cười nơi khóe môi cực kỳ trào phúng, Cô ta dựa vào cái gì khiến ta phải kính rượu, ta sẽ không kính rượu, ngươi làm khó dễ được ta sao?

Tỳ Ba cũng không nhiều lời, chỉ nhắc lại: Kính rượu!

Tư thái kia, chính là không kính không được.

Hai người tranh chấp như vậy một hồi, thu hút sự chú ý của phần lớn người trong điện, đều như chế giễu mà xem tình hình phát triển thế nào. Có vài người thích xem náo nhiệt, thậm chí còn muốn, có thể đánh nhau một trận mới hay.

Tân khoa Nhất giáp Tiền Tam Danh, đã có hai vị bất hòa với Tần Cửu.

Sắc mặt Tần Cửu hơi trầm xuống, ý cười vốn dịu dàng bên khóe môi từ từ ngưng lại. Nàng chậm rãi đứng dậy, đưa tay bưng ly rượu, khẽ mỉm cười với Tống Thần đang tức giận trừng Tỳ Ba, Thám hoa lang, muốn ngài kính rượu ta quả thật là tủi thân, phải là ta kính ngài mới đúng. Nói xong, Tần Cửu bưng ly rượu lên, uống rượu trong ly một hơi cạn sạch.

Nàng lật cổ tay lại, đặt ly

/310

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status