Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 167 - Thứ Kia Không Thể Ăn Bậy Đâu!

/212


Edit & Beta: Spum-chan

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy.

“Trong phủ Tướng Quân xảy ra chút rắc rối.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường y, “Đứa nhỏ tối hôm qua chúng ta cứu về, bị người ta cướp đi rồi.”

“A?” Nghe đến câu này, Thẩm Thiên Lăng lập tức tỉnh táo lại.

“Đừng lo lắng, nghe qua hình như cũng không phải chuyện lớn đâu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chắc là người nhà của đứa nhỏ không tiện lộ diện, muốn theo ta đến phủ Tướng Quân xem thử không?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, sau khi xuống giường rửa mặt liền cùng hắn đi ra ngoài.

Tất nhiên, đồng hành còn có Mộ Hàn Dạ và Hoàng Đại Tiên — dù sao ở trong sơn trang chờ cũng rất nhàm chán, có náo nhiệt tất nhiên phải tham gia.

Vì thế đợi đến khi Diệp cốc chủ lười biếng rời giường, lại biết tin đám người Thẩm Thiên Lăng lại đi ra ngoài.

“Mới sáng sớm, đến phủ Tướng Quân làm gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Ám vệ báo, “Nghe nói có đứa nhỏ nửa đêm bị cướp đi.”

“Đứa nhỏ?” Diệp Cẩn ngẩn người, “Của Vệ Dương sao?” Không thể nào, trước đây cũng đâu nghe nói phủ Tướng Quân có trẻ con.

Ám vệ lắc đầu, “Không biết, cũng không hỏi kỹ Tần cung chủ.”

Diệp Cẩn thoáng tức ngực, chỉ là một đêm không đi ra ngoài thôi mà, vì sao có vẻ mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện vậy? !

“Đi thôi.” Thẩm Thiên Phong kéo y dậy, “Ở trong này cũng đoán không ra, đi xem thì biết.”

“Đều tại ngươi !” Diệp Cẩn giận, “Ngày hôm qua ta đã nói muốn đi miếu Nguyệt Lão rồi mà!”

Ám vệ trên nóc nhà vẫn mặt đơ như cũ, cảm thấy thật sự bó tay với cốc chủ rồi. Tối hôm qua lúc bị bế về phòng vẫn còn ngoan như con mèo nhỏ, hai tay còn ôm đại thiếu gia rất chặt đó! Tư thế kia đừng nói là đi miếu Nguyệt Lão, cảm thấy cho dù Nguyệt Lão có thật sự hiển linh hạ phàm, hai người này cũng chỉ làm chuyện mình muốn thôi.

Nhưng hiển nhiên Thẩm Thiên Phong sẽ không tranh cái với y về chuyện này, ngoan ngoãn nhận hết lỗi, sau đó nói, “Không thì trực tiếp vào thành ăn điểm tâm đi? Có bánh bao chiên của Cao Ly đó.”

Diệp Cẩn ngạo kiều bĩu môi, sau đó cùng hắn tay trong tay ra ngoài.

“Thẩm minh chủ và Diệp cốc chủ đến a.” Trong Thành Tịch Mai, chủ quán cửa hàng bán điểm tâm rất là nhiệt tình, “Mau ngồi.”

“Hai cái bánh bao chiên, thêm hai chén phở.” Thẩm Thiên Phong nói.

“Có ngay.” Tay chân chủ quán cũng rất nhanh nhẹn, Diệp Cẩn nhàm chán ngồi trên băng ghế nhìn xung quanh, thoáng thấy một món điểm tâm trên sạp có vẻ ngon miệng, vì thế nói, “Ta muốn ăn cái kia.”

“A?” Chủ quán có hơi sửng sốt.

“Không bán sao?” Diệp Cẩn chớp chớp mắt, “Quên đi.”

“Bao nhiêu tiền?” Thẩm Thiên Phong hỏi chủ quán, “Ta trả gấp đôi.”

“…… Cũng không phải đồ quý đâu.” Chủ quán đặt điểm tâm trước mặt Diệp Cẩn, “Nhưng đây là ta mua, cốc chủ thích cứ ăn tự nhiên, sau đó ta đi mua cái khác là được.”

“Cảm ơn.” Diệp Cẩn tiện tay cầm một cái lên cắn, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm. Ăn được phân nửa, một đứa nhỏ khoảng tám chín tuổi chạy tới, hỏi chủ quán, “Phụ thân phụ thân, Tống tử cao đâu? Mẫu thân nói tỷ tỷ thèm ăn rồi, bảo con đến mang về.”

“Ngoan, đến chỗ Ngưu gia ở Thành Tây mua vỉ bánh khác đi.” Chủ quán nhỏ giọng nói, “Nhân lúc còn nóng đưa cho tỷ tỷ con.”

“Đã giờ này rồi, có còn hay không, mẫu thân sợ trễ quá không mua được mới bảo phụ thân mua sớm mà.” Đứa nhỏ nói chuyện rất già đời, không vui bĩu môi, lấy tiền rồi nhanh nhẹn chạy đi.

Diệp Cẩn:……

Tống ! Tử ! Cao ? !

“Ha hả.” Thấy biểu tình của Diệp Cẩn không đúng, chủ quán cười gượng mấy tiếng.

Thẩm Thiên Phong cũng dở khóc dở cười, nói với ông, “Sao lại không nói sớm.” Còn tưởng chỉ là một món điểm tâm bình thường.

Ta không dám a…… Trong lòng ông chủ rất khổ sở, sau đó hoà giải nói, “Kỳ thật cũng chỉ gọi cho hay thôi, làm sao mà ăn vào thì có con được, Diệp cốc chủ đừng để trong lòng.”

Khó trách, vừa rồi lúc mình ăn lại có nhiều người nhìn như vậy! Đầu Diệp Cẩn có hơi choáng, nhưng cũng không thể tức giận, vì thế khoát tay ý bảo không sao cả, tiếp tục cúi đầu ăn phở.

Thẩm Thiên Phong đưa tay lấy một khối điểm tâm, loáng cái đã ăn hết.

Diệp Cẩn:……

“Có mất mặt thì cùng nhau mất.” Thẩm Thiên Phong nhéo nhéo mặt y, nói rất nhỏ.

Diệp Cẩn phì cười, “Ngươi ngốc chết đi được.”

Chủ quán vừa làm việc vừa cười theo, đúng là rất ân ái a, thật tốt.

Sau khi dùng xong điểm tâm, hai người cùng đến phủ Tướng Quân. Chỉ thấy đám người Tần Thiếu Vũ quả nhiên đều ở đây, Uyển Thải Thải và Lý Y Thủy đang kể lại chuyện hôm qua.

“Đại ca, Diệp đại ca.” Nhìn thấy hai người đi vào, Thẩm Thiên Lăng chào hỏi.

“Buổi sáng có nghe ám vệ nói phủ Tướng Quân bị mất đứa nhỏ, rốt cục là sao vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

Tần Thiếu Vũ kể lại chuyện tối qua, lại nói, “Nghe nói võ công rất kỳ lạ, không nhìn ra môn phái nào.”

“Nhưng chắc hai người kia thật sự là người nhà của đứa nhỏ.” Uyển Thải Thải nói, “Tuy đã che mặt, nhưng đứa nhỏ vẫn rất thân thiết với bọn họ, cứ ôm chặt cười khanh khách, giữa lúc đánh vẫn không quên che chở cho nó.”

“Quân Đông Bắc đã đóng ở đây mấy năm, chưa bao giờ nghe nói có người nào như vậy.” Vệ Dương nói, “Chắc là ngẫu nhiên đi ngang qua đây, bất cẩn lạc mất đứa nhỏ nhưng lại không tiện lộ diện, chỉ có thể chờ đến nửa đêm cướp về.”

“Nếu thật sự là vậy, chắc đây cũng không phải chuyện lớn gì đâu.” Diệp Cẩn nói, “Một chút náo loạn mà thôi.”

“Ủa, trên tay ngươi dính gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng mắt sắc.

“Hả?” Diệp Cẩn nhìn thoáng qua tay mình, chỉ thấy đầu ngón tay có màu hồng nhạt, còn chưa kịp trả lời, Vệ Dương đã lên tiếng trước, “Chắc là ăn Tống tử cao rồi, dùng giấy hoa màu hồng gói lại mà.”

Vừa dứt lời, những người trong phòng đều sợ ngây người.

Kết quả của chân tình, Tống tử cao.

Cái này cũng ăn được sao.

“Làm gì vậy!” Diệp Cẩn nóng nảy, “Ăn điểm tâm không được hả!”

……

Những người khác tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Ăn điểm tâm đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng Tống tử cao nghe qua không phải điểm tâm bình thường đâu.

Ngươi chắc chắn có thể tùy tiện ăn vào sao?

“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Vừa rồi nhìn thấy trong cửa hàng điểm tâm, không biết nên mua ăn thử, lúc sau mới biết là ông chủ mua cho người nhà của mình.”

“Vậy sao, còn tưởng là cố ý xếp hàng đi mua chứ.” Vệ Dương giật mình.

Diệp Cẩn rất muốn lật bàn!

Ai muốn xếp hàng đi mua cái thứ này hả!

“Ăn điểm tâm còn phải xếp hàng mua sao?” Thẩm tiểu thụ tò mò, sau đó ngóng trông hỏi tẩu tử minh, “Ăn ngon không?”

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, tham ăn vặt rất đáng yêu.

Diệp Cẩn hung hăng cốc đầu y, “Câm miệng !”

Thẩm Thiên Lăng phất phơ trước gió, sao tẩu tử có thể như vậy chứ, ta thật lòng muốn hỏi cảm giác thôi mà.

“Tống tử cao bán rất chạy, không phải vì nó ăn ngon, mà bởi vì linh nghiệm.” Phó tướng của Vệ Dương ở bên xen mồm nói, “Còn linh nghiệm hơn cả Tống tử nương nương (**) nữa đó.”

“Thật sự có chuyện này sao.” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Ăn vào là có thể mang thai?” Xuất phát từ bản năng đại phu, Diệp Cẩn vẫn lắm miệng hỏi một câu.

Phó tướng có hơi rối rắm, nói, “Là thật, nhưng chắc là chỉ có tác dụng với nữ tử thôi.”

Vừa dứt lời, trong phòng lại rơi vào tình trạng trầm mặc quỷ dị. Trước mắt Diệp Cẩn tối đen, nổi giận nói, “Không phải ông đây muốn tự mình mang thai đâu!”

……

Ngoài phòng có hai ba con quạ đen kêu quác quác bay ngang.

Thẩm Thiên Lăng đồng tình nhìn tẩu tử mình, cái này gọi là càng bôi càng đen đó, ngươi có cần bình tĩnh trước hay không.

Phó tướng nhanh chóng trốn ra sau lưng Vệ Dương, để tránh bị đánh.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh đi ra ngoài, bắt đầu chống cây cười.

Thẩm Thiên Lăng:……

Có còn sợ thiên hạ bất loạn hơn nữa không.

Hai mắt Mộ Hàn Dạ phát sáng, “A Hoàng muốn ăn không?”

Đầu Hoàng Đại Tiên kêu ong ong.

Loại náo nhiệt này cũng muốn tham dự sao?

“Tống tử cao là do ông chủ Ngưu ở Thành Tây làm, một tháng chỉ bán một lần, cho nên có không ít người chờ mua.” Vệ Dương hoà giải, “Lúc trước ta cũng không tin, nhưng thật sự có phụ nhân thành thân ba năm mà vẫn không có con, ăn thứ này vào mấy tháng sau liền có thai, ngay cả đại phu cũng không biết rõ nguyên nhân.”

Nghe qua có hơi tà môn…… Thẩm Thiên Lăng gãi gãi cằm.

Vệ Dương tiếp tục nói, “Cũng có người đi hỏi ông chủ Ngưu, nhưng cuối cùng vẫn chẳng được gì cả, chỉ nói là bí phương tổ truyền.”

“Hắn nói dóc thì có.” Phó tướng khinh thường, “Mấy đời Ngưu gia đều bán thịt trâu, mãi đến đời này mới bắt đầu làm Tống tử cao, sao có được bí phương tổ truyền chứ.” Nói dối cũng kiếm câu nào giống thật chút chứ.

“Tướng quân.” Lúc mọi người nói chuyện, thủ vệ ở ngoài cửa nói, “Thẩm tướng quân phái người đến đây, nói là muốn thương nghị chuyện tác chiến.”

“Ta đi xử lý quân vụ trước.” Vệ Dương và phó tướng đứng lên.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Tướng quân cứ tự nhiên.”

“Muốn ra ngoài thành không?” Sau khi Vệ Dương đi rồi, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

“Cũng được.” Thẩm tiểu thụ gật đầu. Mấy ngày trước đã nói sẽ đến đồi hoang nở hoa xem thử, nhưng vì có chuyện xảy ra nên cứ bị hoãn lại, vất vả lắm mới được chút rãnh rỗi, vừa lúc đi tìm hiểu rõ nguyên do.

Nếu đã không còn chuyện gì, Uyển Thải Thải và Lý Y Thủy cũng trở về chỗ ở, tiếp tục giúp tú nương trong phủ làm chút nữ hồng. Mộ Hàn Dạ thì tiếp tục phát huy bản sắc hôn quân như trong tiểu thuyết, dẫn Hoàng Đại Tiên đi dạo trong thành xem náo nhiệt. Chỉ để lại hai người Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn trong phòng.

“Còn tức giận sao?” Thẩm Thiên Phong buồn cười, đưa tay nhéo nhéo cằm y.

Diệp Cẩn đằng đằng sát khí, lỗ tai đỏ đến sắp chảy máu.

“Cũng đâu phải chuyện gì lớn.” Thẩm Thiên Phong chỉnh lại áo cho y, “Dẫn ngươi vào thành giải sầu?”

“Không đi.” Diệp Cẩn kéo má hắn ra.

Bốn bề vắng lặng, Thẩm Thiên Phong nghiêng qua hôn một cái, “Ngoan nào.”

“Đi!” Vẻ mặt Diệp Cẩn rất hung hãn, “Chúng ta đến cửa hàng điểm tâm của ông chủ Ngưu.”

“Đi đến đó làm gì?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.

Diệp Cẩn liếc hắn một cái, “Cho ngươi mấy khối điểm tâm, ăn vào rồi sinh con cho ta.”

Thẩm Thiên Phong:……

“Có đi hay không?” Diệp Cẩn làm ra vẻ ác bá.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Đi.”

Vậy còn tạm được. Tâm tình Diệp Cẩn tốt lên, nắm tay hắn ra ngoài.

Như lời Vệ Dương nói, cửa hàng điểm tâm ở Thành Tây của Ngưu gia làm ăn rất tốt, đợi đến khi hai người tới, cửa nhà đã đóng chặt, nghe ông chủ quán trà bên cạnh nói, nửa canh giờ trước đã bán xong, về nhà rồi.

“Nếu việc làm ăn tốt như vậy, sao không làm nhiều thêm một chút?” Diệp Cẩn muốn một bình trà, trò chuyện với ông chủ.

“Ta cũng hỏi lão Ngưu rồi.” Ông chủ quán trà nói, “Lúc trước lão ta không chịu nói, sau này có một lần vô ý lộ ra, nói là nguyên liệu không dễ tìm, một tháng chỉ có thể mở cửa một ngày thôi.”

“Nguyên liệu?” Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy, cũng không biết là thứ gì.” Ông chủ quán trà có hơi nóng mắt, “Làm ăn cực tốt, mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền.”

“Thật sự có thể giúp phụ nhân mang thai sao?” Diệp Cẩn hỏi.

Ông chủ quán trà gật đầu, “Cực kỳ chính xác đó, vợ của ta nhờ ăn điểm tâm nhà lão mới mang thai được, còn là thai long phượng.”

“Như vậy sao.” Diệp Cẩn cười cười, lại trò chuyện đôi câu với ông rồi đứng dậy cáo từ, nhưng không quay về sơn trang, mà là kéo Thẩm Thiên Phong đi vòng vào hẻm nhỏ.

“Muốn vào xem sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi y.

“Hành y nhiều năm, thật đúng là chưa từng nghe nói có thuốc nào để nữ tử ăn vào là có thai.” Diệp Cẩn nói, “Đa số là nhờ trị liệu rồi mới từ từ có hiệu quả, không thể nào nhanh như vậy, ta muốn xem xem rốt cuộc đó là cái gì.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, ôm hắn nhảy vào trong tường.

Cả nhà lão Ngưu không ở trong cửa hàng điểm tâm, toàn là bán xong rồi về nhà, cho nên lúc này bên trong trống trơn, đúng lúc tiện cho hai người xem xét chung quanh. Trong nhà bếp rất sạch sẽ, Diệp Cẩn đi dạo một vòng, ngoại trừ củi gạo dầu muối bình thường ra thì chỉ tìm thấy một nhánh cây nhỏ, phía trên có vài chiếc lá.

“Là cái gì vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Không biết.” Diệp Cẩn kề sát vào ngửi ngửi, “Nhưng nếu đã được đặt trong tủ cẩn thận như vậy, chắc hẳn không phải là nhánh cây bình thường.”

“Còn có thảo dược mà ngươi không biết sao?” Thẩm Thiên Phong ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Diệp Cẩn cũng khó hiểu, “Còn có thảo dược mà ta không biết sao?”

Bộ dáng lầm bầm lầu bầu rất khả ái, Thẩm Thiên Phong nhịn cười, từ phía sau ôm lấy y, “Không thì mang về đi?”

“Mang về sẽ bị phát hiện đó.” Diệp Cẩn chỉ lấy một mẩu lá trên đó xuống, “Đi thôi, về rồi xem tiếp.”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, mang y về sơn trang.

Mà ở ngoài Thành Tịch Mai, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi xổm trên đất, tiện tay hái một đóa Tam Nguyệt Hà xuống xem, sau đó nói, “Có hơi héo.”

“Độ ẩm mặt đất rất cao.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chắc là bị nóng quá.”

“Rốt cuộc dưới đất có thứ gì.” Thẩm Thiên Lăng nảy ra ý tưởng, suy đoán, “Núi lửa?”

“Không thấy ghi lại trên huyện chí.” Tần Thiếu Vũ nói, “Xem tình hình này, chắc là suối nóng rồi.”

“Không thì đào lên thử xem.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đoán mò cũng không phải cách.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Trở về bảo Vệ Dương phái một nhánh quân đội đến đây.”

“Đi xung quanh xem thử không?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Dù sao cũng ra ngoài rồi, về cũng không có gì làm.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Mệt.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Ta chưa mệt mà ngươi mệt sao!

Tần Thiếu Vũ nhếch môi, “Trừ phi cho hôn bụng một cái.”

Thẩm Thiên Lăng giận, “Ta biết mà!”

Thiếu hiệp ngươi thật sự rất xấu xa .

“Quyền lựa chọn ở ngươi.” Tần Thiếu Vũ khoanh tay, chậm rãi tựa vào thân cây, “Không thì chúng ta về đi, nếu không Lăng nhi cõng ta đi cũng được.”

Thẩm tiểu thụ nhấn mạnh, “Đây là ở bên ngoài !”

“Sợ cái gì, hôn bụng thôi mà.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ cũng không ai nhìn thấy.”

Đúng là biến thái a…… Thẩm tiểu thụ tang quyền nhục quốc, “Vậy chỉ cho hôn một cái.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu hung hăng hôn một cái lên mặt y, “Heo con.”

Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, “Giờ được rồi chứ?”

Tần Thiếu Vũ kéo tay y, đi qua ruộng hoa bên kia.

“Nóng quá đi.” Đi một hồi, Thẩm Thiên Lăng kéo áo quạt gió.

“Tám chín phần là suối nước nóng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Về thôi, nếu thật sự là suối nước nóng, đợi đào xong rồi sẽ dẫn ngươi đến ngâm.”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, theo hắn đi về, lại cảm thấy bên chân có hơi nóng, vì thế kêu một tiếng.

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Nóng quá.” Thẩm Thiên Lăng cúi đầu, chỉ thấy không biết từ khi nào mặt đất đã nứt ra một cái khe, đang trào nước nóng ra ngoài, màu có hơi đỏ.

Lòng bàn chân ẩn ẩn truyền đến chấn động, Tần Thiếu Vũ biến sắc, bế người lên nhảy về phía trước. Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp hỏi vì sao, đã thấy cái khe kia đang nứt dần ra hai bên, một dòng nước nóng phụt lên, cao cỡ hai ba người, màu đỏ hồng rất đáng sợ, sau đó lại trút xuống, tựa như huyết vụ rơi đầy trời.

Tuy đã cách một khoảng xa, nhưng vẫn cảm thấy có khí nóng đập vào trong mặt cùng với mùi vị kỳ dị. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng có chút hoảng sợ, tay nắm chặt lấy áo hắn.

“Đừng sợ.” Mang theo y nhảy lên một sườn dốc, Tần Thiếu Vũ thả người xuống, “Suối phun thôi mà, không phải chuyện lớn.”

Thẩm Thiên Lăng đi tới nhìn xuống, chỉ thấy dưới đất giống như bị chôn xuống vô số Oanh Thiên Lôi, theo tiếng nổ mạnh nặng nề, mặt đất liên tiếp nứt vỡ, từng dòng nước đỏ ngầu không ngừng trào ra, cả không khí cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Chỉ giây lát sau, nơi hai người tứng đứng trước đó đã biến thành đại dương màu đỏ.

“Đây cũng là suối nước nóng sao?” Thẩm Thiên Lăng chưa kịp hoàn hồn.

“Không phải suối nước nóng bình thường, nhưng cũng không khác là bao.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đi thôi, đi báo cho Vệ Dương trước.”

“Chắc trong thành sắp có lời đồn nữa rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Máu đỏ máu đỏ, nhìn là thấy sợ rồi.”

“Có ngươi ở đây, còn sợ lời đồn sao?” Tần Thiếu Vũ cười cười, ôm y đằng không nhảy xuống, giục ngựa đi thẳng về phủ Tướng Quân.

Sau khi Vệ Dương nghe nói việc này, tất nhiên cũng cực kỳ khiếp sợ, vội vàng phái quân đội xem xét rõ nguyên nhân. Mà trong Liên Thành sơn trang, Diệp Cẩn còn đang dùng nhíp gấp mẩu lá kia lên quan sát.

“Mắt sắp rớt ra luôn rồi kìa.” Thẩm Thiên Phong đưa cho y một ly trà, “Nghe lời, nghỉ ngơi chút đi.”

“Rốt cuộc là thứ gì chứ?” Trong lòng Diệp Cẩn như có mèo cào.

“Chíp!” Cục Bông lắc lư chạy vào, trên đầu có cắm một đóa hoa, rất là đẹp.

“Sao chỉ có mình ngươi vậy.” Diệp Cẩn ngồi xổm xuống xoa xoa nó, “Vua sói đâu?”

“Chíp.” Mắt đậu đen của Cục Bông sáng long lanh, nhào vào trong lòng Diệp Cẩn, để lại trên vạt áo màu trắng của hắn một dấu bùn nhỏ.

Diệp Cẩn dở khóc dở cười, “Bẩn chết, vừa có dầu vừa có lọ nồi, đi trộm nhà bếp phải không?”

Cục Bông vừa ăn xong thịt heo khô, cho nên tâm tình rất tốt, tiếp tục vui vẻ nhảy nhót.

“Tắm rửa cho nó đi.” Diệp Cẩn đưa Tiểu Phượng Hoàng cho Thẩm Thiên Phong, “Ta đi thay y phục.”

Thẩm Thiên Phong nhận lấy Cục Bông, tiện tay bỏ vào trong bồn.

“Chíp!” Cục Bông duỗi thẳng cánh kháng nghị, muốn có nước ấm!

Thẩm Thiên Phong:……

Vẻ mặt của Cục Bông rất nghiêm túc, tức giận giơ móng vuốt lên.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ phải đi ra ngoài lấy nước ấm. Về phòng đã thấy Cục Bông đang đứng ở trên bàn, nhìn tư thế như là muốn ngậm mẩu lá kia lên, vì thế thầm cả kinh, vội vàng đi qua muốn ngăn cản, không ngờ lại trượt chân – hết cách rồi, trên đất thật sự có quá nhiều nước.

Kỳ thật dựa theo trị số vũ lực của Thẩm minh chủ, chút việc ngoài ý muốn đó với hắn mà nói không hề có lực sát thương, nhưng xui là xui ở chỗ thấy hắn nhào tới đây, Cục Bông cũng bị hoảng sợ, theo bản năng xòe cánh muốn bay đi, ai ngờ bay nhầm hướng, lấy tư thế một viên đạo pháo xông thẳng về phía lò luyện thuốc đang hừng hực lửa đỏ.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Thẩm Thiên Phong cũng không kịp nghĩ nhiều, liền thả người nắm vuốt nó xoay lại, ai ngờ bởi vì tư thế quá miễn cưỡng, nên lập tức nghe eo mình vang lên một tiếng ‘rắc’……

“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn ở trong phòng nghe được động tĩnh, quần áo bất chỉnh lao tới.

Thẩm Thiên Phong đặt Tiểu Phượng Hoàng trong tay lên bàn, nhíu mày khổ sở nói, “Trật lưng rồi.”

Diệp Cẩn há to miệng.

Cao thủ xếp thứ ba trên giang hồ, vậy mà cũng trật lưng sao……

Đầu sỏ gây nên ngồi xổm trên bàn, mắt đậu đen rất vô tội.

Rõ ràng ta chưa làm gì hết nha.

……

Một lát sau, Thẩm Thiên Phong nằm sấp trên giường, để Diệp Cẩn xoa bóp cho mình.

Diệp Cẩn vừa ấn vừa cười.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, cảm thấy mình thật sự là……

“Một mẩu lá thôi mà, ngươi để ý làm chi.” Sau khi xoa bóp xong, Diệp Cẩn lấy quần áo phủ lên cho hắn, “Bị nó chọt thủng thì có sao.”

“Sợ ngươi không vui.” Thẩm Thiên Phong thành thành thật thật nói.

Diệp Cẩn nhéo mặt hắn, bĩu môi, “Đồ ngốc.” Ngạo kiều tất nhiên vẫn sẽ ngạo kiều, nhưng đáy mắt lại không giấu được ý cười.

Thẩm Thiên Phong cũng biết có hơi buồn cười, nắm lấy tay y, kề vào môi hôn hôn.

“Chíp.” Cục Bông đứng ở cửa, lén lút thò nửa đầu vào nhìn, rất chột dạ.

“Ngươi cũng là tiểu quỷ gây sự.” Diệp Cẩn đi đến ôm lấy nó, đưa tay chọt chọt, “Đêm nay ăn rau xanh.”

Tim Cục Bông vỡ nát, suy yếu ngồi trong lòng bàn tay y.

Rau xanh gì đó.

Sống không bằng chết.

“Đại ca.” Thẩm Thiên Lăng ở ngoài cửa gọi, “Chúng ta về rồi.”

Diệp Cẩn đi qua mở cửa.

“A……” Nhìn thấy loại hình ảnh tẩu tử mình quần áo không chỉnh, ca mình thì nằm sấp trên giường, Thẩm tiểu thụ tự giác nói, “Không thì ta về trước nha?”

“Nghĩ bậy gì đó.” Diệp Cẩn cốc đầu y, “Thiên Phong trật lưng.”

“Phốc.” Tần Thiếu Vũ rất không có đạo đức bật cười.

Thẩm Thiên Phong nhất thời rất muốn đánh nhau.

“Vậy mà cũng được sao.” Thẩm Thiên Lăng xoay quanh ca mình, bắt đầu việc tham quan không theo chủ nghĩa nhân đạo, “Ngươi làm gì mà nên nỗi này?”

“Chíp.” Cục Bông lắc lư trốn xuống giường, cực kỳ cơ trí.

“Mà thôi mà thôi, đừng nói việc này nữa.” Thẩm Thiên Phong thật không muốn nhắc lại nó.

“Không nói việc này cũng được, chúng ta vừa đến đồi hoang, thấy được chuyện lạ.” Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên giường, kể lại chuyện suối phun vừa rồi.

“Dưới đất thật sự có suối nước nóng sao.” Diệp Cẩn giật mình.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Cũng không biết trong nước có thứ gì, màu đỏ như máu.”

“Màu sắc thì không có gì lạ, suối nước nóng vốn có rất nhiều màu.” Diệp Cẩn nói, “Chỉ là bình thường suối phun đều ở quy mô nhỏ, toàn bộ đều trào ra thì cũng khá hiếm thấy.”

“Nhờ vậy, ta lại biết vì sao nhiều năm trước, trong Tuyết Nguyên lại có nạn lũ lụt.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Ngươi nghi ngờ là suối nước nóng dưới lòng đất chảy tới Tuyết Nguyên, sau đó khiến băng tuyết phía trên tan chảy?” Diệp Cẩn đoán theo ý hắn.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Căn cứ theo những gì trên sách ghi lại, nhiều năm trước nạn lũ lụt cũng giống như hiện tại, lấy việc đồi hoang nở hoa làm dấu hiệu.”

“Vậy chẳng phải Tuyết Nguyên lại sắp có nạn lũ sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “May mà hiện giờ nơi đó đã không còn ai ở, bằng không lại gặp tai họa ngập đầu.”

“Chỉ là suy đoán mà thôi, còn có đúng hay không thì phải đợi xem xét lại đã.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng việc này cũng không phải chuyện lớn, việc cấp bách lúc này là Thương Mang Sơn.”

“Liên Thành thiếu chủ đã đưa thư rồi.” Diệp Cẩn nói, “Nói là ngày mai có thể sẽ nhận được hồi âm.”

“Đã lánh đời mấy trăm năm, sẽ chịu cho chúng ta vào sao?” Thẩm Thiên Lăng không yên tâm.

“Người khác có lẽ không được, ngươi thì nhất định có thể.” Tần Thiếu Vũ dịu dàng nói, “Không ai không thích ngươi.”

Thẩm tiểu thụ có chút ngượng ngùng.

Diệp Cẩn:……

Đừng có tâm tình trước mặt ông!

Quá lắm rồi.

Đến lúc ăn cơm, sau khi hai vị phu nhân nghe tin “Thẩm minh chủ trật lưng đang nằm trên giường”, đều tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ, thậm chí còn thu xếp muốn nấu canh giò heo cho hắn bồi bổ.

Diệp Cẩn vô lực bóp trán.

Trật eo thôi mà trời, có phải mang thai đâu.

Các ngươi thật sự cần ngạc nhiên đến vậy sao……

/212

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status