Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 65 - Tiểu Ngạo Kiều!

/212


“Vì sao lại nói như vậy?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Muốn chữa khỏi loại ôn dịch này, cần phải phải dùng đến Địa long thảo.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá Địa long thảo thứ nhất không tính là dược vật thông thường, thứ hai đối với các chứng bệnh khác không có bất cứ công hiệu gì, cho nên đừng nói là dân chúng bình thường, cho dù là đại phu cũng không nhất định sẽ biết loại dược liệu này.”

“Vậy có liên quan gì tới Chu Giác?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.

“Bởi vì xét theo mạch tượng của ngươi, ít nhất vào năm năm trước đã từng dùng qua Địa long thảo, có lẽ còn có thêm một ít dược vật thanh nhiệt giải độc khác.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng ôn dịch sáp lưỡi đã biến mất gần bảy mươi năm, ngươi không có lí do gì để uống thứ đó. Cho nên đại khái là Chu Giác đã sớm nghĩ ra kế hoạch này, muốn rải ôn dịch gây náo động, cho nên trước tiên phối ra giải dược, đem người của mình bảo hộ chu toàn.”

Mộ Hàn Dạ nghe vậy lập tức biểu thị công khai quyền sở hữu nói, “A Hoàng là người của ta.”

Nhưng hoàn toàn không có ai để ý tới hắn.

Đây thật là phi thường bi đát.

Hoàng Đại Tiên suy nghĩ một lát, sau đó nói, “Hình như là có chuyện như vậy.”

Vì thế Mộ Hàn Dạ liền mất hứng , “Người bên ngoài đưa thuốc cho ngươi, sao có thể tùy tùy tiện tiện ăn chứ.”

“Bốn năm năm trước Chu Giác từng thiết yến vào ngày Trừ tịch, lúc ấy tất cả mọi người đều đi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ở giữa có một món canh thịt dê hương vị rất quái dị, bất quá hắn đã đi đầu ăn như mỹ vị, còn nói là tự tay hắn nấu. Vậy nên cũng không ai dám nói cái gì, đều uống cạn một chén.”

“Mùi tanh sao?” Diệp Cẩn hỏi,

Hoàng Đại Tiên gật đầu, “Còn có một cỗ hương vị của Tử thanh thảo.”

“Vậy thì không sai rồi.” Diệp Cẩn theo trên bàn cầm lấy một lọ thuốc bột, “Ngửi xem, có phải thứ này không.”

Hoàng Đại Tiên để sát vào mũi ngửi thử, sau đó quyết đoán nói, “Không sặc mùi như cái này, nhưng vẫn giống tám chín phần.”

Mộ Hàn Dạ cao hứng nói, “Mũi A Hoàng dùng thật tốt.”

Hoàng Đại Tiên: …

“Ta đi nói với Sở Uyên.” Diệp Cẩn nói, “Thất Tuyệt Vương có muốn cùng đi?”

“Ta không đi.” Ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất suy yếu, “Ta đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, rất có khả năng đã bị lây nhiễm ôn dịch.”

Hoàng Đại Tiên không nói gì, than thể ngươi muốn không tốt cũng khó đó.

“Nếu A Hoàng bách độc bất xâm, vậy thì phiền ngươi chăm sóc ta .” Mộ Hàn Dạ tha thiết giữ chặt tay hắn.

Hoàng Đại Tiên trầm mặc không nói.

“Suy nghĩ cái gì?” Ánh mắt Mộ Hàn Dạ nóng bỏng.

Hoàng Đại Tiên nói, “Làm thế nào hạ độc trong thuốc cho ngươi.”

Mộ Hàn Dạ bi thống nói, “Độc nhất A Hoàng tâm.”

“Ta đi về trước .” Hoàng Đại Tiên thật sự chịu không nổi người này, sau khi cáo biệt với Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn, liền xoay người ra khỏi cửa phòng.

Mộ Hàn Dạ vui vẻ đuổi theo, tùy tay nhéo mông hắn.

Đầu gối Hoàng Đại Tiên mềm nhũn.

Mộ Hàn Dạ ôm ngang lấy hắn, huýt sáo từ trong tự ra đến bên ngoài.

Thẩm Thiên Phong bắt đầu thật lòng muốn đi nhìn thử Thất Tuyệt quốc.

Diệp Cẩn nói, “Ta bỗng cảm thấy hai người họ rất có tiến triển.”

“Tiến triển?” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Không thấy a.”

“Lúc trước Hoàng Đại Tiên thấy Mộ Hàn Dạ, giống như chuột nhìn thấy mèo, trong đầu chỉ toàn nghĩ làm thế nào để trốn xa một chút.” Diệp Cẩn nói, “Hiện tại hắn không chỉ dám trực tiếp không nhìn, còn dám ngay mặt nói hạ độc.” Tuy nói chỉ là vui đùa, nhưng đây cũng là tiến bộ không nhỏ a.

“Hình như cũng đúng.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Nói không chừng chúng ta thật sự có thể đi uống rượu mừng.”

“Vậy cũng phải chờ mọi chuyện xong xuôi.” Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn, “Đi thôi, cùng ta đi tìm Sở Uyên, thương lượng xem bước tiếp theo phải làm thế nào.”

Trong tiểu viện thực im lặng, tất cả ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang đều bị phái ra ngoài, nói cùng ám vệ Truy Ảnh Cung tìm hiểu tin tức, trời tối mới có thể trở về.

“Không có mọi người trò chuyện ở bên ngoài, cũng không quen.” Thẩm Thiên Lăng ở trên giường xoay người, “Thắt lưng đau.”

“Nếu ngươi muốn nghe tiếng động, ta gọi hai người trở về hát hí khúc trong viện.” Tần Thiếu Vũ giúp y chải suông tóc, đáy mắt vẫn có chút tự trách.

“Đã nói ta không sao.” Thẩm Thiên Lăng cầm tay hắn, “Bệnh nhẹ tai họa nhỏ có thể xóa đi vận xui, mẫu thân mỗi lần đều dạy ta như vậy.”

“Ân.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong ngực, “Còn có chỗ nào không thoải mái, ta giúp ngươi nhu nhu một chút.”

“Toàn thân!” Thẩm tiểu thụ nhanh chóng mở ra tứ chi.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Sinh bệnh còn muốn nháo.”

“Nhanh lên!” Thẩm Thiên Lăng thúc giục.

Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, “Muốn hống ta vui vẻ?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Ta chỉ nghĩ tự mình tìm chút việc vui… Ngô.”

Cường hôn cũng phải ôn nhu một chút a, đập rụng răng thì làm sao!

“Lăng nhi thật tốt.” Sau một nụ hôn, Tần Thiếu Vũ lại hôn nhẹ lên đầu ngón tay hắn.

“Đó là tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng tự kỷ, “Cho nên ngươi phải quý trọng cho tốt.”

Tần Thiếu Vũ đem y ôm thật chặt vào lòng.

“Thật sự không cần mát xa toàn thân sao?” Thẩm Thiên Lăng cường điệu, “Không cho giữ lại, quá hạn mất luôn.”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Thẩm Thiên Lăng phát ra lời nói từ nội tâm, “Thiếu hiệp ngươi đột nhiên đứng đắn như vậy ta có chút không quen.”

“Nhìn ngươi bệnh hoạn như thế ta cũng không quen.” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai y nói, “Chờ sau khi ngươi khỏe, chúng ta làm lại gấp bội.”

Thẩm Thiên Lăng xê dịch vào bên trong, “Vậy không cho ngươi miên man suy nghĩ nữa, lền giường ngủ.”

Tần Thiếu Vũ nằm ở bên người y, “Ta nhìn ngươi ngủ, đợi lát nữa còn phải đi tìm Thiên Phong nói chuyện.”

“Trời đã tối rồi.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy cánh tay hắn, lười biếng đánh ngáp, “Hiện tại đi tìm đại ca, Diệp đại ca nhất định rất chán ghét ngươi.”

Tần Thiếu Vũ cười cười, nhẹ tay vỗ trên lưng y.

Bởi vì uống thuốc, cho nên không lâu sau Thẩm Thiên Lăng liền ngủ say. Ám vệ cũng lục tục trở về, sau khi báo cáo cho Tần Thiếu Vũ tình huống bên ngoài xong, liền ngáp dài trở về phòng —— tám chuyện quá lâu cũng mệt chết đi a! Một nhóm ám vệ khác thì vừa mới rời giường, tinh thần phấn chấn ôm lấy thiếu cung chủ nhà mình, ở trên nóc nhà gác đêm xem tinh tú.

Tần Thiếu Vũ ra tiểu viện, lập tức đi đến thư phòng. Sở Uyên vốn đang bàn chuyện với Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn, nhìn thấy hắn vào phòng thì không khỏi có chút ngoài ý muốn. Khắp thiên hạ đều biết, Thẩm Thiên Lăng là sinh mạng của Tần Thiếu Vũ, như thế còn có thể đi đến nghị sự, thật sự là ngoài dự đoán.

Tần Thiếu Vũ cười cười, “Ta không nên tới?”

“Ngươi sớm nên đến đây.” Diệp Cẩn giúp hắn kéo qua một cái ghế dựa, “Ám vệ có nói với ngươi tình hình bên ngoài chưa?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Không sai biệt lắm với suy đoán lúc trước của chúng ta.”

Tin đồn ồn ào huyên náo, nội dung tuy nói là trăm kì ngàn lạ, nhưng cũng có thể đại khái phân thành hai loại, một là tính nghiêm trọng của ôn dịch lần này, hai là nguyên nhân của ôn dịch

“Tuy nói tình hình ôn dịch sáp lưỡi bị khuếch đại, nhưng cũng xem như hợp tình lí, dù sao dân chúng không hiểu biết về ôn dịch, đều sẽ theo bản năng tưởng tượng hậu quả theo chiều hướng nghiêm trọng.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá ngay cả đường muối ngũ vị cũng không dám ăn, cái gì cũng dùng nước sạch nấu, cũng thật có chút quá khoa trương.”

“Chu Giác muốn âm thầm tạo ra khủng hoảng, tất nhiên là hận không thể làm càng lớn càng tốt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Rải rác lời đồn chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp không chừng còn có thêm nhiều thủ đoạn hạ cấp khác.”

“Ngày mai trẫm muốn đi xem Tử Nhai Thành.” Sở Uyên nói.

Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn, “Đi Tử Nhai Thành?”

“Trong thành có ôn dịch, trẫm tự nhiên phải đi trấn an lòng dân.” Sở Uyên nói, “Huống hồ nếu có trẫm ra mặt, thế cục có lẽ sẽ ổn định một chút.”

Mọi người trong phòng đều có chút trầm mặc, lời đồn trong Tử Nhai Thành phô thiên cái địa, đều nói là vì Sở Uyên không tuân theo tổ huấn, chưa từng lập hậu, đến nay không có tử tự, cho nên mới bị trời phạt, dẫn đến ngoài thành có quỷ thần tác loạn, trong thành ôn dịch lan tràn. Khoa trương hơn một chút, thậm chí còn nói có người nhìn thấy hai cỗ thi thể không đầu kia đi loạn ở vùng hoang vu dã ngoại, sau đó lại tự mình đi thắt cổ, một đám người nước miếng tung bay, hù người sửng sốt.

“Sợ cái gì?” Sở Uyên cười cười, “Như lời Tiểu Cẩn nói, trẫm là Hoàng đế, chẳng lẽ còn đi sợ Chu Giác sao.”

“Không phải vấn đề sợ hay không sợ.” Diệp Cẩn nói, “Hiện tại hắn trong tối ta ngoài sáng, thủ đoạn lại rất hạ tiện, không cần phải xuất đầu lộ diện.”

“Kỳ thật việc này cũng có thể xem là một biện pháp, dù sao hiện tại dân chúng đều là lòng người hoảng sợ, có Hoàng đế ra mặt, tự nhiên sẽ kiên định hơn một chút.” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, bất quá trong thiên hạ, cũng không phải chỉ có một mình Chu Giác có thể hạ tiện.”

“Tần cung chủ có biện pháp?” Sở Uyên hỏi.

“Tử Nhai Thành tất nhiên phải đi, bất quá cũng không cần ngày mai mới lên đường.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho ta thời gian năm ngày, đợi đến khi Lăng nhi khang phục, lời đồn trong thành sẽ chuyển hướng.”

Sở Uyên đáy mắt kinh hỉ, “Thật vậy?”

“Tự nhiên.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Năm ngày trước thả ra tiếng gió, nói rằng Hoàng Thượng đang ở trong Độ Kiếp tự vì dân cầu phúc, những chuyện còn lại cứ giao cho Truy Ảnh Cung là được.”

Có hắn những lời này, trong lòng những người khác đều an tâm một chút. Ai cũng biết Tần Thiếu Vũ sẽ không dễ dàng đồng ý, bất quá đã nói rồi thì tất nhiên sẽ làm được, vì thế mọi người lại đơn giản thương nghị vài câu, rồi tự mình trở về phòng.

“Không nghĩ tới lần này Thiếu Vũ lại chủ động mở miệng.” Diệp Cẩn đóng chặt cửa phòng, “Từ sau trận đánh ở Tây Bắc, hắn liền tận lực giấu đi sắc sảo trước mặt Sở Uyên, cho dù có chuyện cũng sẽ thông qua chúng ta, cực ít để Truy Ảnh Cung trực tiếp ra mặt.”

“Ai cũng có điểm mấu chốt, điểm mấu chốt của Thiếu Vũ chính là Lang nhi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cho dù mục tiêu của Chu Giác là Sở Uyên, nhưng Lăng nhi bị hắn hại đến sinh bệnh cũng là sự thật, Thiếu Vũ tự nhiên sẽ không để yên.”

“Ân.” Diệp Cẩn gọi nước tắm vào, giúp Thẩm Thiên Phong cởi đai lưng.

“Ngươi càng ngày càng quan tâm Hoàng Thượng .” Thẩm Thiên Phong giang hai tay, để y giúp mình cởi đi ngoại bào.

Tay Diệp Cẩn khựng lại, cảnh giác ngẩng đầu, “Ngươi có ý tứ gì?”

“Tất nhiên là đang khen ngươi.” Thẩm Thiên Phong bật cười, “Sao lại làm bộ biểu tình này.”

“Ngươi từ chỗ nào nhìn ra được ta quan tâm tới hắn.” Diệp Cẩn hung hăng lột áo hắn, “Hoàn toàn không có a.”

“Ngươi không muốn để Hoàng Thượng đi Tử Nhai Thành, là vì hiện tại dân chúng bị lời đồn mê hoặc, nhận định ôn dịch hoành hành là vì hậu cung vô chủ, cho nên mới bị trời cao trách phạt, yêu nghiệt hoành hành.” Thẩm Thiên Phong cởi bỏ dây cột tóc của y.

“Thì tính sao?” Diệp Cẩn khinh thường, “Hắn là Hoàng đế, chẳng lẽ còn có thể bị mắng.”

“Dân chúng tự nhiên không dám ngay mặt có điều bất kính, nhưng ánh mắt lại không lừa được người.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hoàng Thượng mấy năm nay vẫn luôn cần cù nỗ lực, ngươi sợ sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt oán hận của dân chúng thì trong lòng sẽ suy sụp, cho nên mới muốn ngăn cản.”

Diệp Cẩn nhìn trời, “Ngươi suy nghĩ nhiều.”

“Ngươi là người mềm lòng nhất trên đời này.” Thẩm Thiên Phong đem y ôm vào trong lòng, “Gặp được ngươi là phúc khí của ta, cũng là phúc khí của Hoàng Thượng.”

Tắm rửa thì tắm rửa cho tốt đi a! Mặt Diệp Cẩn dán trước bờ ngực xích lỏa của hắn, cảm thấy bên tay rất nóng.

Loại tình huống này nếu đổi thành Thẩm tiểu thụ, nhất định sẽ rầm rì bị ôm vào dục dũng, hơn nữa cùng Tần cung chủ vui vẻ tiến hành Uyên Ương dục, không chỉ sẽ có hôn bằng lưỡi, nói không chừng còn có thể cống hiến ra tiểu tiểu lăng. Nhưng giữa Diệp cốc chủ và hai chữ nhuyễn nhu, hiển nhiên cách xa vạn dặm, vì thế hắn hung hăng tặng cho Thẩm minh chủ một cước, tự mình chui vào dục dũng.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Gấp cái gì, còn mặc y phục mà.”

“Ngươi quản ta!” Diệp Cẩn đem y phục ướt sũng ném ra khỏi dục dũng, mặt ửng hồng —— đương nhiên hoàn toàn là vì nước rất nóng, cùng thẹn thùng không có một văn tiền quan hệ nào hết.

Cần phải một mực tin tưởng nha.

Bằng không Diệp cốc chủ đập ngươi đó.

Mà trong phòng nhỏ cách vách, Thẩm Thiên Lăng ngủ đến mơ mơ màng màng, mỗi lần tỉnh dậy đều theo bản năng sờ sờ chỗ bên cạnh, vài lần trước đều thấy trống không, nhưng rốt cuộc cũng có một lần bị nắm lấy cổ tay, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, “Ngủ mà cũng không ngoan.”

Bên cạnh có người, trong lòng Thẩm Thiên Lăng an ổn rất nhiều, theo thói quen cọ vào lòng hắn.

“Hơi hạ sốt rồi.” Tần Thiếu Vũ kiểm tra độ ấm trên trán y, “Ngoan, ngày mai sẽ không sao nữa.”

“Ngươi cùng Hoàng Thượng bàn bạc thế nào rồi?” Thẩm Thiên Lăng ngay cả mở mắt cũng không muốn, thanh âm lười biếng hỏi.

“Chờ ngươi tốt lên rời, chúng ta mới giúp Sở Uyên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có được không?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cũng không thêm gì nữa, quấn chặt hắn như bạch tuột, lại tiếp tục ngủ khò khò.

Tần Thiếu Vũ đè lại góc chăn, cúi đầu ôn nhu hôn y.

Một đêm mộng đẹp.

Có Diệp Cẩn tỉ mỉ chế thuốc, lại thêm sức khỏe Thẩm Thiên Lăng vốn không, người lại rất nhu thuận hiểu chuyện, cho dù không có khẩu vị cũng sẽ cố ăn cơm, cho nên rất nhanh đã hồi phục, bọc áo choàng lớn đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Bệnh vừa mới hết, quay về đi.” Tần Thiếu Vũ ở bên bàn múc canh cho y, “Cơm còn chưa ăn xong.”

“Có tuyết rơi kia!” Thẩm Thiên Lăng rất kinh ngạc.

“Loại chuyện về thời tiết, ai cũng không quản được.” Tần Thiếu Vũ đưa canh cho y, “Chỉ là Sở Uyên sắp phải đau đầu rồi.”

“Ngươi lo là Chu Giác sẽ mượn chuyện này gây sự sao?” Thẩm Thiên Lăng ôm chén nhỏ, vừa uống canh vừa hỏi.

“Năm nay tuyết kì sớm hơn năm rồi một tháng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho dù không phải tuyết rơi tháng sáu, nhưng nếu có người nhân lúc này gây chuyện, thì cũng đủ để viết chuyện xưa rồi.”

“Chúng ta phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Hiện giờ Chu Giác có thể làm rùa đen rút đầu, là vì còn có người ở bên ngoài giúp hắn làm việc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu tất cả kế hoạch đều bị chúng ta phá tan hết, thì đến cuối cùng hắn cũng không thể không tự mình ra mặt.”

“Cho nên?” Thẩm Thiên Lăng lau miệng.

“Còn nhớ trước đây ta từng nói, muốn ngươi giúp Sở Uyên một chuyện không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu, “Ừ.”

“Thật sự nhớ sao?” Tần Thiếu Vũ nhéo cằm y, “Lúc ấy rõ ràng đã sốt đến mơ hồ rồi mà.”

Thẩm Thiên Lăng:……

Được rồi kỳ thật không nhớ lắm, nhưng đây cũng không phải trọng điểm, ta chỉ muốn thể hiện chuyên nghiệp một chút thôi a !

Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y nói nhỏ vài câu.

Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Chừng nào?”

“Hôm nay là được, tuyết vừa rơi xong, trong thành nhất định có không ít người.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thời cơ vừa vặn.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Ôn dịch trong thành thế nào rồi?”

“Có Diệp Cẩn ở đó, tất nhiên không phải chuyện gì lớn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bắc bộ Đốc Tra Ngự Sử đã dẫn quân chạy tới Tử Nhai Thành, ở trong thành mở hiệu thuốc bắc, mỗi dân chúng đều có thể xếp hàng nhận thuốc. Lần ôn dịch này tuy lan tràn rất nhanh, nhưng chỉ cần uống thuốc giải trước, thì sau này sẽ ko nhiễm nữa, cho nên vẫn phạm vi lan tràn cũng không lớn.”

“Vậy tốt rồi!” Thẩm Thiên Lăng nói, “D tâm cũng sẽ ổn một chút.”

“Tình hình bệnh dịch thì không lan truyền, nhưng những lời đồn về Sở Uyên thì đã huyên náo khắp thành.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đều nói là hắn có lỗi với tổ tiên Sở thị, nếu như còn để hậu cung trống rỗng, tai họa có thể giáng lên người dân chúng. Tuy nói bởi vì Diệp Cẩn, nên âm mưu rải rác ôn dịch của Chu Giác thất bại, nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn thất bại, ít nhất hiện giờ trong lòng dân chúng đều có chút ý nghĩ không hay về Sở Uyên.”

“Lời nói vô căn cứ.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Hoàng đế cũng là người, ở đâu ra đạo lý phải cưới vợ sinh con vì toàn thiên hạ.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Trong thiên hạ, người có thể nhìn nhận giống ngươi đã không còn nhiều.”

“Hai khối thi thể kia đâu? Có tra ra là ai không?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

“Không phải dân chúng Tử Nhai Thành, một nam một nữ, chắc là người của Chu Giác.” Tần Thiếu Vũ nói, “Diệp Cẩn đã kiểm tra rồi, có đặc điểm như người đã ở lâu trên Tuyết Sơn. Đầu bị chém rớt một là để tạo không khí kinh khủng, hai chắc cũng vì che giấu hình xăm trên cổ.”

“Hình xăm?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Hoa văn của vương thất Chu gia, nghe Hoàng Đại Tiên nói.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hắn vốn cũng có, nhưng Mộ Hàn Dạ đã đi xin thuốc của Diệp Cẩn, xóa mất rồi.”

Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Đúng là giống tình hắn.”

“Đi thôi, sua khi làm xong chính sự, thuận tiện đi gặp Mộ Hàn Dạ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi đã sinh bệnh nhiều người, ta cũng chẳng màng tới phản ứng của hắn.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Ngươi như vậy gọi là trọng sắc khinh bạn đó.”

“Không sai.” Giọng điệu Tần cung chủ rất kiêu ngạo, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái áo choàng lông màu trắng.

“Từ đâu ra vậy?” Thẩm Thiên Lăng có hơi bất ngờ.

“Tất nhiên là mua rồi.” Tần Thiếu Vũ tỉ mỉ bọc y lại, “Thời tiết chuyển lạnh, càng ra Bắc thì càng lạnh thêm, sau này không chừng còn phải đến Đông Bắc, vậy nên phải làm ấm ngươi trước.”

“Sẽ ngã đó.” Thẩm Thiên Lăng đá đá chân, “Quá dài.”

“Dài một chút mới không lạnh chân.” Tần Thiếu Vũ kéo y ra ngoài, “Có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn không ngã được đâu.”

Ám vệ ở trong sân nghe được, lập tức yên lặng vỗ tay.

Những lời này của cung chủ thật là thâm tình, chúng ta nhất định phải tìm cuốn sổ ghi vào.

“Chíp !” Mao Cầu nhảy nhót trên bàn, rất là phấn khởi.

“Thục Trung không lạnh, nên đây là lần đầu tiên nó thấy tuyết.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Xem ra hình như rất thích nhỉ.”

“Để nó lại đây đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hai chúng ta ra ngoài là được.”

Ám vệ lập tức hít khí lạnh, đi ra ngoài lại không mang chúng ta theo, chẳng lẽ cung chủ lại muốn đi dã hợp? Nhưng lúc này là băng thiên tuyết địa a ! Phu nhân bệnh nặng mới khỏi, vậy mà cũng nỡ sao, đúng là lòng lang dạ sói.

Ánh mắt Tần Thiếu Vũ lạnh lùng.

Ám vệ lập tức ôm Mao Cầu nhảy lên nóc nhà, tốc độ cực kỳ mau lẹ.

Vừa rồi chúng ta chưa nói gì hết á.

Đừng bận tâm.

Tần Thiếu Vũ dẫn theo Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, Đạp Tuyết Bạch thong thả đi đến, ngoài miệng có một vòng tuyết.

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, đưa tay chùi miệng cho nó.

Đạp Tuyết Bạch ôn hòa cọ cọ y, Hãn huyết bảo mã cũng chạy tới giúp vui. Hai giống ngựa quý luôn hung hãn với người khác, lại rất thân thiết với y.

“Thẩm công tử thật là có lòng nhân hậu, lại linh khí đầy người.” Trụ trì niệp phật châu đi ngang qua, cười nói, “Khó trách dân chúng vừa nhắc tới, đã khen luôn miệng khen không thôi.”

Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Trụ trì quá khen.”

“Băng thiên tuyết địa, hai vị muốn đi đâu?” Trụ trì hỏi.

“Ở trong phòng ngủ lâu rồi, đi ra ngoài hít thở không khí.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Có hơi khó chịu.”

“Thì ra là vậy.” Trụ trì gật đầu, “Nhưng ôn dịch đang hoành hành trong thành, công tử vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.”

“Có Diệp đại ca ở đây, ôn dịch không là gì đâu.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trụ trì cũng sớm về phòng đi, bên ngoài trời giá rét, đừng để bị lạnh.”

Trụ trì còn chưa kịp nói tiếp, Tần Thiếu Vũ đã ôm lấy Thẩm Thiên Lăng xoay người lên ngựa, Đạp Tuyết Bạch vung cao bốn vó, nhanh chóng phóng khỏi chừa.

Hãn huyết bảo mã đứng tại chỗ, lãnh diễm liếc nhìn hòa thượng mập một cái.

Tuy trời đang có tuyết rơi, song một thân da lông kim sắc vẫn sáng loá như trước, trụ trì nhịn không được muốn sờ sờ, ai ngờ còn chưa đưa tay, Hãn huyết bảo mã đã hí lên một tiếng, móng trước đằng không đá xuống trước ngực hắn.

Trụ trì thầm kinh hãi, lắc mình khó khăn tránh thoát, tuy thân hình rất béo, nhưng động tác cũng rất linh hoạt.

Ám vệ trên cây từ xa nhìn thấy, trong lòng đều khẽ cười lạnh, quả nhiên là có võ công .

Hãn huyết bảo mã khinh miệt phì phì mũi, xoay người tựa như quốc vương mà trở về chuồng ngựa, lưu lại một chuỗi dấu chân trên tuyết.

Đấy mắt trụ trì đầy phẫn hận, nhìn theo tới khi bóng dáng nó biến mất, mới đi đến thiện phòng.

Tuy có tuyết rơi, nhưng mấy cái đường núi kia đối với Đạp Tuyết Bạch mà nói thì chẳng tính là gì, trên đường bốn vó đằng không, phóng như bay đến Tử Nhai Thành.

“Thẩm công tử?” Dân chúng ở cửa thành nhìn thấy đầu tiên, ai nấy nhiệt tình chào hỏi.

Toàn thân Thẩm Thiên Lăng bị bọc trong đống lông chồn, chỉ lộ ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn, ngón tay bám chặt cánh tay Tần Thiếu Vũ, trông càng khiến người thích.

Dân chúng vốn ngeh nói Thẩm Thiên Lăng cũng nhiễm phải ôn dịch, trong lòng đều lo lắng không thôi, giờ thấy y không sao cả, đều cùng thở phào một hơi, ai nấy đi đến trà lâu, muốn tìm cơ hội tỏ vẻ an ủi một chút.

Lão bản trà lâu nhanh chóng ngâm trà lài loại tốt nhất, lại hỏi Tần Thiếu Vũ có cần an trí những vị khách khác ở lầu dưới hay không, chừa không gian yên tĩnh cho hai người bọn họ.

“Không cần .” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Lăng nhi bệnh nặng mới khỏi, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, trò chuyện với mọi người.”

Trời ơi, Thẩm công tử muốn nói chuyện kia! Gần như chỉ trong nháy mắt, dân chúng lập tức ào ào xông tới ! Lão bản cũng nhanh chóng đưa đến vài chậu than lớn, khiến bốn phía trở nên vô cùng ấm áp dễ chịu.

Tần Thiếu Vũ thay cởi áo lông chồn xuống cho y, lại rót ly nước trà ấm áp, “Ôm cho ấm tay.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng rất nhu thuận. Ngũ quan của y vốn trời sinh tinh xảo, lại cười mỉm chi, tóc đen như mực, thêm một thân cẩm y màu trắng thêu mây nước, trông thật không giống phàm nhân.

Vì thế dân chúng lập tức kích động, vô cùng muốn đến gần thêm một chút, tiện thể dính thêm nhiều tiên khí một chút.

“Tình hình ôn dịch trong thành thế nào rồi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Đã tốt lên rất nhiều.” Trong đám người có người cướp lời đáp, “Có thuốc của Diệp cốc chủ, còn có Trịnh đô đốc mỗi ngày tự mình dẫn người đến từng nhà tuần tra, gần như ai cũng đã uống thuốc.”

“Vừa rồi ngươi cũng không có nói như vậy.” Người khác nhanh chóng vạch trần, không nể mặt chút nào, “Còn nói mình bị choáng đầu hoa mắt, sợ uống thuốc không có tác dụng.”

“Thật vậy sao?” Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng rất thân thiết.

Người nói chuyện đầu tiên vội vàng vẫy tay, ha ha cười gượng nói, “Ta nói lung tung thôi, thường ngày thích nói chuyện phiếm, chém gió thành quen, không ngăn nổi cái miệng, công tử chớ trách.”

“Vậy bây giờ ngươi không sao chứ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tất nhiên không sao.” Người nọ vội vàng đứng lên, vỗ bộp bộp vào ngực, “Công tử ngươi xem, ta thật sự khỏe rồi, không có chuyện gì hết.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, “Còn tưởng thuốc của Diệp đại ca không có tác dụng, vừa định xem thử có nên tìm cách khác hay không.”

Dân chúng nghe vậy lập tức tỏ vẻ hoàn toàn không cần, thuốc của Diệp cốc chủ rất hữu dụng, mọi người không chỉ ngày càng khỏe mạnh, thậm chí ở trần chạy trong tuyết cũng không sao đâu! Công tử bệnh nặng mới khỏi, trăm ngàn đừng vì dân chúng mà lại xung đột với Thiên đế a, chúng ta đều vô cùng đau lòng.

Nhất định phải bảo trọng cho tốt đó.

“Kỳ thật trận ôn dịch lần này, Hoàng Thượng cũng rất lo lắng.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Ngày ngày hắn ở Độ Kiếp tự cầu phúc cho dân chúng, cả khi bị bệnh cũng không chịu về nghỉ ngơi.”

Đề tài đã kéo đến trên người Sở Uyên, dân chúng nhất thời đều trầm mặc xuống, thứ nhất Hoàng đế không phải muốn nói là có thể nói, vô ý chút xíu là sẽ rơi đầu, thứ hai cũng là vì mấy ngày nay khắp thành đều có lời đồn đãi, nói ôn dịch lần này hoàn toàn là do Sở Uyên nghịch thiên làm bậy, cho nên mới giáng tội lên người dân chúng. Vì vậy lúc này vừa nghe Thẩm Thiên Lăng nhắc tới Hoàng Thượng, trong chốc lát đều không biết phải nói tiếp như thế nào.

“Kỳ thật lúc mới đầu, Diệp đại ca cũng không biết phải đối phó với trận ôn dịch lần này thế nào.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Nhưng may là tấm lòng thương dân của Hoàng Thượng cảm động trời xanh, mới có thể khống chế được tình hình bệnh dịch đúng lúc.”

Dân chúng nghe vậy đều kinh ngạc, còn có chuyện nào sao?

“Diệp đại ca là thần y, nhưng không phải thần tiên, chưa chắc có thể chữ trị hết tất cả nghi nan tạp chứng trên thế gian.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đặc biệt lần này lại là do yêu nghiệt tác loạn, hắn lại càng thêm bất lực .”

“Thật là yêu nghiệt sao?” Dân chúng lập tức hít một ngụm khí lạnh.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, sắp xếp cảm xúc trong lòng một chút, chuẩn bị bắt đầu kể chuyện xưa.

Cho nên mới nói loại kỹ năng diễn trò này, quả nhiên rất hữu dụng a……

Hết

/212

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status