Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

CHƯƠNG 216: KHÔNG THỂ TRỞ LẠI NGÀY XƯA

/314


CHƯƠNG 216: KHÔNG THỂ TRỞ LẠI NGÀY XƯA

“Mẹ!” Cô cố gắng lên tinh thần gọi một tiếng. 

“Sắc mặt con sao kém vậy? Cảm vẫn chưa khỏi sao?” Tiêu Hàn liếc một cái liền để ý thấy tinh thần con gái không tốt, đi tới sờ sờ lên trán Thần Hi. 

“Mẹ, con không sao mà……” Mũi Thần Hi có chút ê ẩm. 

Trên người mẹ có mùi hương cô rất quen thuộc, mỗi lần ngửi thấy, cũng cảm thấy thật ấm áp, giống như trở lại lúc còn bé, ở trong lòng mẹ mà làm nũng. Cho đến bây giờ, càng ngày càng cảm thấy cha mẹ là nơi dựa vào ấm áp nhất, chỉ có cha mẹ, mới thật sự đem mình làm bảo bối đầu quả tim mà che chở, mặc dù năm tháng qua đi, tính tình của mẹ càng ngày càng kiên cường, nhưng mà, cô biết, sâu trong nội tâm mẹ, vẫn giữ lại chút mềm dẻo vì gia đình này. Nhớ đến mấy năm trước cùng người nào đó ngồi bệch trên đất nghe “Chuyện lãng mạn nhất” đã cảm thấy thật buồn cười, bài hát này đến tột cùng đã độc hại biết bao nhiêu cô gái tốt đẹp, những câu mà người con trai kia từng nói “Nếu như chúng ta già, chân không còn đi được nữa, anh vẫn xem em là bảo bối trong lòng bàn tay”, những câu của người con trai kia đã sớm dần dần lãng quên trong phong trần sương gió, người con trai sau khi trở thành người đàn ông trưởng thành, còn có mấy người còn nhớ lời thề thời còn trẻ đây? 

“Còn nói không có chuyện gì! Sắc mặt tái nhợt giống tờ giấy đây này! Rốt cuộc Kỷ Tử Ngang kê toa có hiệu quả hay không đây?” Tiêu Hàn lẩm bẩm. 

“Mẹ! Con thật sự đã tốt hơn nhiều rồi! Chính là tối hôm qua làm việc suốt một đêm không về nhà, cho nên bây giờ đầu có hơi đau!” Cô nói xong vuốt vuốt cái trán, quả thật đầu rất đau nhức. 

“Con đó! Muốn mẹ nói sao với con đây! Người đã làm mẹ, còn không biết chăm sóc cho mình! Mẹ không phải đã nói qua với con sao? Thân thể không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi, con tạm thời nghỉ làm mấy ngày công ty cũng sẽ không phá sản! Hai chị em các con có đứa nào để cho mẹ an tâm một chút hay không hả?” Tiêu Hàn đau lòng trách mắng con gái yêu, đồng thời lại nhớ tới thằng con trai út, trong lòng liền giống như lửa đốt, liếc nhìn bộ dạng của Thần Hi, lại không đành lòng nổi giận, hỏi, “Đã ăn sáng hay chưa?” 

“Ăn…… Rồi……” Thần Hi có chút chột dạ, nói dối. 

Nhưng lời nói dối này cũng không quá cao tay, Tiêu Hàn vừa nghe liền biết ngay, “Ăn mới là lạ! Mẹ còn không rõ con sao!” Nói xong liền cầm cái điện thoại bàn gọi cho thư ký của mình, “Đi mua một phần ăn sáng đưa đến bộ phận tài vụ, đúng, cho quản lý Tả.”

“Mẹ……” Thần Hi lôi kéo cánh tay Tiêu Hàn, nhẹ nhàng gọi lên một tiếng, giọng nói cũng giống như khi còn bé, mềm mại, có chút dáng vẻ của con gái. Trong lòng cô có chút yếu đuối, nếu như không phải đang cố nén, chỉ sợ hốc mắt cũng đã ươn ướt. Đối với cô mà nói, mẹ có phong vân cường đại một cõi, thì đó cũng là mẹ thôi……   

Tiêu Hàn bị cô làm nũng, cũng hơi sững sờ, đứa nhỏ này cũng đã lớn rồi, đứa nào cũng đều đối nghịch với bà, ngược lại đã thật lâu rồi không nhìn thấy bộ dạng làm nũng như vậy của con trai con gái rồi, đáng lẽ trước muốn hưng sư vấn tội (chất vấn) thì lòng bà cũng mềm dịu xuống, gật đầu một cái điểm lên trái Thần Hi, “Không biết xấu hổ! Còn con nít hơn Y Thần nữa!” 

Thần Hi cũng không biết tại sao, hôm nay liền đặc biệt nhớ đến cảnh tượng làm nũng trước mặt mẹ, nghĩ vậy liền dựa vào người Tiêu Hàn, hai cánh tay vòng quanh hông Tiêu Hàn, ngửi được hơi thở chỉ thuộc về riêng mẹ khiến lòng tràn đầy thỏa mãn, giọng nói cũng mềm nhẹ hơn, “Mẹ…… Thật thoải mái……” 

Việc thân mật như thế này đã lâu không có rồi, Tiêu Hàn mặc trang phục công sở nghiêm túc phẳng phiu, đứng không nhúc nhích, trong lòng lại thoáng có chút mềm mại, không khỏi sờ lên mái tóc con gái, “Con bé ngốc! Hôm qua không về nhà, Tống Sở cũng không quan tâm con sao?” Truyện chỉ đăng trên diễn đàn lê quý đôn.com. Các bạn vui lòng đọc trên trang chính chủ, ủng hộ các editor bọn mình nhé!

Không muốn nói đến anh…… 

Cô không muốn nghe đến tên của anh…… Không muốn…… 

Nhưng mà, không thể để cho mẹ lo lắng…… 

Cô nhắm mắt lại, nặn ra một nụ cười, “Anh ấy không quản việc của con!” 

“Con nha! Cũng đừng náo loạn đi! Còn muốn chồng thuận theo sao!” Trong lòng Tiêu Hàn, con gái từ nhỏ đến lớn được cưng chiều như bảo bối, hơn nữa, Thần Hi là đứa con gái duy nhất trong nhà, ông nội thương, ba nuông chiều, anh cả dung túng, ngay cả em trai cũng nhường nhịn nuông chiều cô mấy phần, cho tới bây giờ cũng là muốn gió có gió muốn mưa có mưa, chỉ có cô khi dễ người, không có ai dám khi dễ cô, mà Thần Hi và Tống Sở mấy ngày ở nhà, biểu hiện cũng rất là ân ái, hòa thuận, mấy năm nay bà lại bận rất nhiều việc… Sự việc trong công ty, ý nghĩ không lúc nào thảnh thơi, làm sao sẽ nghĩ con gái đang có một bụng uất ức? Chỉ là, khó có được giây phút hai mẹ con ấm áp như vậy, Tiêu Hàn cũng dung túng hơn, nhẹ nhàng ôm vai con gái, nhớ đến thời còn trẻ, bọn nhỏ cũng dựa vào bà như vậy, cảm thán hôm nay ấm áp như vậy cũng quá trân quý rồi…… 

Vì vậy, lúc thư ký đi vào, nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy, ngày thường Tổng giám đốc khôn khéo không ai bì có thể cùng quản lý Tả ôm nhau cùng một chỗ, hình ảnh này không biết có bao nhiêu mẹ con tình thâm…… 

“Khụ khụ!” Thư ký ho khan hai tiếng, phá vỡ hình ảnh ấm áp này, “Tổng Kinh Lý (Tổng giám đốc khối kinh doanh), bữa ăn sáng của ngài.” 

“Ừ!” Tiêu Hàn lui ra, khôi phục lại sự tỉnh táo lão luyện ngày thường, “Để đó đi, cô ra ngoài trước đi.” 

“Vâng!” Thư ký đặt bữa ăn sáng đến trước mặt Thần Hi, lui ra ngoài. 

“Trước ăn bữa sáng đi!” Tiêu Hàn ngồi xuống, cúi đầu xuống, phát hiện áo của mình có vài vệt trắng trắng của phấn trang điểm phá hoại, nhíu nhíu mày, nhẹ giọng khiển trách một câu, “Cái con nhóc thối tha này!”  

Thần Hi cười, le lưỡi, đã biết giá cái áo khoác ngoài của mẹ, nếu mẹ không có tức giận mới là lạ đi? 

Làm việc suốt một đêm, đúng là thật đói bụng, bữa ăn sáng khá đơn giản, thức ăn là cháo trắng bánh màn thầu, nhưng cũng rất ngon miệng, cô ăn loáng cái sạch bách. 

Tiêu Hàn chăm chú nhìn cô ăn, giữa lông mày loáng thoáng, ẩn chứa chút đau buồn âm thầm. Cho đến khi cô ăn xong, Tiêu Hàn mới đột nhiên mở miệng, “Thần Hi, nghe nói, Thần An và Hạ Vãn Lộ mang theo Y Thần đến Hongkong chơi?” 

Trong lòng Thần Hi căng thẳng, biết đây mới là mục đích cuối cùng mẹ đến tìm cô…… 

“Phải……Thần An nói…… Nghỉ hè đã đồng ý với Y Thần…… Cho nên……” Cô giải thích, có chút ấp a ấp úng. 

“Thần Hi, con biết con đang làm chuyện gì không vậy? Mẹ không thích Y Thần và Hạ Vãn Lộ có quá nhiều tiếp xúc với nhau!” Mặt Tiêu Hàn trầm xuống. 

Thần Hi cắn cắn môi, nhìn mẹ trước mặt đã khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày rồi…… 

“Mẹ…… Thật ra thì…… Con đã đáp ứng với Thần An…… Cho Y Thần làm con gái thừa tự của nó…… Mẹ…… Con cảm thấy Thần An rất đáng thương……” Trong nhà mẹ rất có quyền uy, làm nũng thì làm nũng, có lẽ từ nhỏ đến lớn cũng có chút ám ảnh, chỉ cần phạm sai lầm, trong lòng đối với mẹ cũng vẫn là hết sức e ngại…… 

“Cái gì! ? Thần Hi! Lá gan của con cũng lớn lắm rồi đi! Cũng không bàn bạc qua với mẹ?! Con có biết con làm như vậy sẽ có hậu quả ra sao không? Thiên tính mẹ con! Thiên tính mẹ con! Con hiểu không? Mẹ lo lắng cái gì thì con lại chọt vào chỗ hở đó! Y Thần và Hạ Vãn Lộ tiếp xúc nhiều với nhau, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!” Tiêu Hàn trầm giọng cắt đứt lời cô. Truyện đăng duy nhất trên diễn. đàn. lê. quý. đôn. com. Bạn vui lòng đọc truyện trên trang chính chủ, ủng hộ các editor bọn mình nhe.....

“Nhưng mà mẹ ơi…… Em trai và Hạ Vãn Lộ thật sự rất yêu nhau, tại sao nhất định phải chia rẽ bọn họ? Có một số chuyện, xem như em trai và Khả Tâm kết hôn, cũng không thể giải quyết được gì……” 

“Con đây đang nói cái gì? Chuyện gì hả? Con biết cái gì?” Tiêu Hàn chợt nổi lên lòng cảnh giác. 

Tay Thần Hi khẽ run, vội nói, “Không có gì…… Không có gì…… Mẹ…… Ý của con là…… Xem như em trai và Khả Tâm kết hôn, cũng không thể thay đổi sự thực Y Thần là con gái ruột của em trai, nếu như có một ngày nó biết được, có lẽ sẽ oán hận người đó!”  

“Con cho là mẹ và con chỉ sợ nó oán giận mẹ thôi sao? Con……” Tiêu Hàn giận đến nỗi lớn tiếng trách cứ cô, rồi lại không có cách nào nói rõ nỗi thống khổ, cuối cùng chỉ có thể lấy uy nghiêm gia trưởng ra, “Thần Hi, chuyện cho làm con thừa tự này, dù sao mẹ cũng không đồng ý! Nếu như con cố ý mà làm như vậy, mẹ sẽ mang Y Thần về bên cạnh mình!” 

“Mẹ! Coi như kết thúc đi…… Tất cả mọi chuyện thuận theo tự nhiên, chúng ta không cố ý nói ra chân tướng, để một nhà ba người bọn nó đoàn tụ, coi như sau này em trai thật sự biết được, chúng ta cũng đã nghĩ biện pháp bổ sung rồi, được không? Mẹ, người không biết đâu, tối hôm qua con đến nhà bọn nó ăn cơm, một nhà ba người ở chung một chỗ, thật rất hạnh phúc, rất ấm áp…… Mẹ, con thay em trai van cầu người có được không? Mẹ……” Cô không nhịn được mà nức nở, cô và Thần An là một cặp sanh đôi, ít nhất cũng phải có một người hạnh phúc, có được hay không? 

Tiêu Hàn nhìn dáng vẻ của con gái, trong lòng càng thêm chua xót, có một số việc, bà cũng không muốn như vậy, nhưng mà tại sao càng về sau càng thoát khỏi trong lòng bàn tay bà vậy? 

“Thần Hi, không thể! Chẳng lẽ con đã quên, ban đầu mẹ đã nói với con, chuyện bí mật này tuyệt đối không được nói ra ngoài, tuyệt đối không thể…… Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng……” 

“Con nhớ……. Cho nên, từ đó tới nay con cũng không có nói ra…… Nhưng mà mẹ ơi……. Con nhìn em trai, thật không đành lòng, mẹ…… Cứ như vậy có được không? Bỏ qua cho bọn nó đi? Con tin rằng, chuyện gì cũng sẽ không có, thật!” Thần Hi ngưng mắt nhìn mẹ mình đau khổ khẩn cầu, “Mẹ, con vĩnh viễn cũng không quên được, thời gian những năm chúng ta ở trong đại viện, khi đó, nhà chúng ta cũng chưa có nhiều tiền như vậy, nhưng mà một nhà chúng ta đều rất vui vẻ! Con, anh cả, Thần An cùng Loan Loan cả ngày đều ở trong viện đùa giỡn nô đùa điên khùng ngốc nghếch, leo cây, trộm trái cây, chơi con quay, bắn bi, người còn cùng ba gọt con quay sắt cho tụi con, trời đêm chạng vạng, hai người còn cùng chú Lục cùng nhau kéo đàn nhị mà ca hát, chúng con ở bên cạnh lắng nghe. Khi đó chuyện lo lắng nhất chỉ là thành tích học tập, thành tích thi tốt, sẽ tìm hai người đòi quà, chính là một bản tranh ghép hình hay một quyển truyện tranh gì gì đó, nhưng cũng làm cho chúng con vui vẻ cả mấy ngày, bây giờ thì thế nào, chúng con muốn cái gì có ngay cái đó, người và ba chỉ cần vung bút lên, chúng con có thể có một chiếc xe sang trọng, một căn nhà rộng lớn, nhưng mà, con sao lại cảm giác người một nhà nhà chúng ta càng ngày càng xa cách? Mẹ…… Con thường hay nghĩ về những ngày đó, tại sao chúng ta không thể trở lại ngày xưa được vậy? Tiền của nhà chúng ta càng ngày càng nhiều, rồi lại đánh mất cái gì đây?”


/314

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status