Kinh Thiên Kỳ Án

Chương 46: Nội gián chân chính? (1)

/56


Hàn Phong trở lại phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn đang gấp đến xoay quanh, nhìn thấy Hàn Phong trở về, khí cũng chưa kịp hít vào, quát: "Tối qua, đã chạy đi đâu?"

Hàn Phong duỗi thắt lưng lười biếng, nói: "Vụ án không phải đã kết thúc một phần rồi sao, trở về đi ngủ."

Lãnh Kính Hàn nói: "Như thế nào mà bảo kết thúc một phần. Cậu biết không, sau khi cậu chạy đi, chúng tôi lại cùng đám tàn dư vũ trang xảy ra đấu súng, liên tục mãi đến rạng sáng 3h, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì đấy."

Hàn Phong chỉ vào con mắt che kín tơ máu của Lãnh Kính Hàn nói: "Nhìn mắt anh là biết, một đêm không ngủ à, hôm nay còn có thể ra ngoài sao? Những người khác đâu?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Một đêm kịch chiến, sau cuộc chiến còn có công việc bề bộn phải xử lý, trên đường chiến đấu, lại có hai đội viên đột nhiên mất tích lạ lùng, cậu bảo tôi làm thế nào ngủ được. Ngay cả Trương Nghệ cũng trở về hỗ trợ, tất cả mọi người chưa ngủ đâu."

Hàn Phong nói: "Hai người mất tích, hai người nào?"

Lãnh Kính Hàn chỉ vào Hàn Phong nói: "Một là cậu! Còn một người là Hạ Mạt."

"Hửm? Hạ Mạt không thấy đâu nữa sao? Không thấy khi nào?" Hàn Phong hỏi.

Lãnh Kính Hàn nói: "Theo đội trưởng Trần nói, Hạ Mạt mang theo một phân đội nhỏ dọc theo bờ biển sau bọc đánh, sau khi cùng cướp giao chiến không lâu, liền mất liên lạc với cậu ta. Sau khi cuộc chiến kết thúc, chỉ có đội phó trở về, đội phó nói vừa bắt đầu khai hỏa, phân đội bọn họ liền đánh tản ra, Hạ Mạt chính là mất liên lạc vào lúc đó. Được rồi, hiện giờ không phải lúc thảo luận việc này, còn có rất nhiều sự tình phải làm đấy. Cậu hiểu rõ trước một chút tình hình chiến đấu toàn diện tối qua, sau đó cùng tôi đi một chuyến đến bệnh viện, tất cả tù binh tối hôm qua, hình như đều không thích hợp lắm, cùng ba gã tình nghi chúng ta bắt ở khu mỏ xuất hiện triệu chứng đồng dạng, còn nữa, tối hôm qua khi đuổi bắt A Bát, cậu là nhân chứng đầu tiên nhìn thấy tận mắt, tôi nghĩ, cậu nhất định có rất nhiều đầu mối quan trọng chưa khai ra đúng không? Tôi đi mở một cuộc hội ý cùng lão Quách lão Trần trước, tự cậu chỉnh hợp tin tức, xem thử có trợ giúp gì được cho vụ án không."

Hàn Phong nói: "Được rồi, tôi đến phòng thí nghiệm nhìn trước xem." Lãnh Kính Hàn bước như gió ra cửa.

Lưu Định Cường vội vàng kiểm tra thi thể, nhìn thấy Hàn Phong tiến đến, nói: "Hai cỗ thi thể, A Bát, cùng cốp sau xe có một khối thi thể khung xương độ 10 tuổi, phỏng chừng là Lương Tiểu Đồng, bất quá, diện mạo đã hoàn toàn thay đổi." Hàn Phong phất tay chặn lại nói: "Anh bận mà."

Lâm Phàm đang tháo dỡ một bệ thiết bị gì đó, Hàn Phong nói: "Đó là gì?"

Lâm Phàm nói: "Không biết, phát hiện ở bến tàu Tân Hải các cậu đến, đã bị nổ phá hủy hoàn toàn, hiện tại thoạt nhìn, hình như là một đài kiểm soát."

Hàn Phong nghi hoặc nói: "Đài kiểm soát? Vậy xem ra tối qua quả thật có ai đó đã lợi dụng đài này khống chế và đánh đắm tàu chở dầu."

Lâm Phàm nói: "Hơn nữa, chúng tôi ngoài ý muốn phát hiện một trùng khớp."

Hàn Phong nói: "Trùng khớp?"

Lâm Phàm nói: "Đúng vậy, chúng tôi ở đài kiểm soát, lấy được nửa mảnh dấu tay lưu lại, vừa vặn trên linh kiện xe bị nổ tối qua, cũng phát hiện dấu tay lưu lại, trong đó có một mảnh dấu tay, cùng nửa mảnh dấu tay này hoàn toàn trùng khớp, nhưng cũng không phải dấu tay A Bát."

Hàn Phong nói: "Nói cách khác, khống chế đài kiểm soát nổ chết Đinh Nhất Tiếu, cùng giết chết A Bát trên xe, là một người?"

Lâm Phàm nói: "Có thể nói như vậy."

Hàn Phong nói: "Hung thủ có tiền án phạm tội không?"

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không có, trong kho dấu tay không có mảnh dấu tay này, nhưng dấu tay này cũng có một đặc điểm, cậu nhìn xem."

Hàn Phong nhìn màng dấu tay nhựa Lâm Phàm cầm tới, nói: "Có chút giống con gái."

Lâm Phàm gật đầu nói: "Không sai, từ mặt cắt ngang của dấu tay có thể thấy được, ngón tay người này rất nhỏ, bụng ngón không lớn, dưới tình huống bình thường, tay đàn ông không bày ra loại hình dáng ngón tay nhỏ thế này. Vậy, cái này kéo theo một vấn đề."

Hàn Phong nói: "Một người phụ nữ, giết chết A Bát có tính công kích mạnh, hơn nữa, lại là một dao chí mạng, đây quả thật có chút khiến người ta không thể tưởng nổi."

Lâm Phàm nói: "Từ tình huống Lý Hưởng hai lần tiếp xúc cùng A Bát đến xem, đó là một gã kỹ thuật võ học siêu cường được trải qua huấn luyện, đừng nói phụ nữ, cho dù đàn ông cường tráng, nếu muốn một dao đánh gục gã, cũng không có khả năng đâu."

Hàn Phong nói: "Có thể là thừa dịp khi gã lên xe, trong nháy mắt đó thì công kích hay không? Phải biết rằng, khi đó thân thể gã bị kẹt ở cửa sổ xe, hai tay phải ấn khung cửa, rất dễ dàng bị công kích."

Lưu Định Cường nói: "Nhưng loại chết kiểu này đã bị loại bỏ. Bởi vì khi đó nếu hạ dao, vết thương không phải dạng này. Rất rõ ràng, hung thủ sau khi chờ gã ngồi vững vàng, thình lình đâm vào, A Bát thậm chí không kịp có động tác gì, trái tim liền ngừng đập. Mà sau khi trái tim đã bị đột ngột tác động gây ngừng đập, dao bị rút ra, bên trong lồng ngực thậm chí không có tích máu."

Hàn Phong trợn tròn mắt, nói: "Dao cực nhanh!"

Lâm Phàm nói: "Chúng tôi thậm chí còn hoài nghi, chỉ có máy móc mới có thể tạo được tần suất nhanh đến thế."

Lưu Định Cường nói: "Cậu là người đầu tiên phát hiện A Bát tử vong, hiện tại gã đã bị nổ tung thành từng mảnh, chỉ có cậu nhìn thấy khi ấy có phát hiện gì. Lý Hưởng nói, cậu nhìn thấy ghế A Bát ngồi có để lại dấu vết?"

"Ừ." Hàn Phong gật đầu nói: "Hình như là ba chữ, nhưng mà, nếu như tay hạ xuống khi đang ngồi trên ghế thuận thế vẽ ra, cũng không có ý nghĩa thực tế gì."

Lưu Định Cường lắc đầu, cậu sai rồi, chữ kia nhất định là dùng ngón tay viết."

"Cái gì!" Hàn Phong cả kinh.

Lưu Định Cường nói: "Cậu tới nhìn xem." Anh ta cầm lấy nửa cánh tay, là tay phải của A Bát, cũng chính là cái tay lưu lại dấu vết kia. Lưu Định Cường chỉ vào ngón tay nói: "Năm đầu ngón tay, chỉ có ngón trỏ chấm vết máu, cũng không phải là dấu vết khi thuận thế hạ xuống thì vẽ ra. Tim sau khi bị đâm, mặc dù ngừng đập, nhưng ý thức con người cũng chưa mất đi, gã dùng tay chấm máu trên ngực mình thừa dịp hung thủ không chú ý lưu lại dấu vết. Hơn nữa, tôi ở lòng bàn tay gã còn phát hiện vật chất sền sệt, qua đo định, cùng vật chất mặt ngoài bọc da trên vô lăng của ô tô giống nhau."

Hàn Phong nói: "Anh là nói, gã sau khi bị đâm, còn cùng hung thủ giành giật vô lăng, chứ không phải chết ngay sau khi bị đâm?"

Lưu Định Cường nói: "Mặc dù theo nguyên lý y học phương tây tim sau khi ngừng đập, người cũng lập tức mất đi ý thức năng lực điều khiển thân thể, nhưng A Bát là một cao thủ từng trải qua huấn luyện võ học truyền thống, từ quan điểm y học đó đến xem, một cao thủ võ lâm, hoàn toàn có thể dưới tình huống tim ngừng đập, tự mình phong trụ kinh mạch, bảo trì ý thức không lịm đi, mà kéo dài thời gian đại não thiếu máu nuôi dưỡng, cũng có thể chỉ huy thân thể làm ra động tác tương ứng. Thậm chí, có cao thủ, sau khi tim ngừng đập, còn có thể một kích đánh chết địch nhân, đó chính là cái thường gọi một kích cuối cùng, hay tuyệt sát. Đương nhiên, đây chẳng qua là việc từng xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp, cậu còn thể thực sự đọc được một gã chưởng tôn sư nhiều chuyện, sau khi tim ngừng đập 5 phút, chờ đến lúc con trai hắn chạy tới, còn cùng con hắn nói mấy lời cuối cùng, hơn nữa trong lâm sàng, cũng thường có treo cách nói một hơi cuối cùng này, chỉ là từ góc độ Tây y chưa tìm ra căn cứ khoa học thôi."

Hàn Phong nói: "Các anh thu nhặt được bao nhiêu phần thân thể lưu lại?"

Lưu Định Cường nói: "Không nhiều lắm. Nếu nhiều tôi đã sớm phân tích ra khi ấy xảy ra tình huống gì rồi. Mặc dù lời vừa rồi của tôi có chứng cứ khoa học nhất định, nhưng mà, từ những vị trí khác của thân thể gã đến xem, sau khi tim gã ngừng đập, không giống như bộ dáng đã kịch liệt tranh đấu, cho nên dù giành vô lăng cũng chỉ là đột ngột một chút mà thôi, về sau cũng không còn khí lực nữa, chỉ có thể thừa dịp hung thủ không chú ý, khi ô tô xóc nảy len lén dùng máu trên ngực mình để lại dấu vết cuối cùng. Do đó cậu nhất định phải cẩn thận nhớ lại khi cậu nhìn thấy chữ kia rốt cuộc là cái gì."

Hàn Phong nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, nói: "Đúng vậy, là ba chữ, chỉ là một nét cuối cùng có chút hất lên."

Lưu Định Cường mang giấy tới, mơ hồ viết ra ba vạch, hỏi Hàn Phong nói: "Là dạng này sao?"

Hàn Phong nói: "Đại khái không sai biệt lắm, một nét cuối cùng không có nghiêng như vậy, phải hơi ngang một tí."

Lâm Phàm nói: "Có chút giống số ba, nhưng có thể là một phần của chữ nào đó."

Lưu Định Cường nói: "Cách viết này có chút giống chữ vương bên cạnh."

(Tiêu: chữ Vương bên cạnh cũng giống tên ta là chữ Trân 珍 có chữ Vương 王 đứng bên trái chữ 㐱 nhưng chữ Vương này khác Vương bình thường 1 tí vì nét ngang dưới cùng hơi xếch lên.)

Hàn Phong nói: "Không đâu, chữ Vương bên cạnh là viết hai nét ngang trước, sau đó viết một nét dọc, cách viết như vậy không hợp với trình tự bút họa. Hơn nữa, nếu đây là thông tin A Bát lưu lại, gã nhất định muốn hướng chúng ta biểu đạt gì đó, mà phương pháp biểu đạt trực tiếp nhất, không ngoài việc viết xuống tên hung thủ, trong những người chúng ta hiện đang điều tra, cũng không có họ Vương hoặc tên có chữ Vương bên cạnh."

Lâm Phàm chợt nói: "Nếu vẽ ngắn một chút, có thể coi như ba điểm thủy (水), Giang Vĩnh (永) Đào!"

Mắt Lưu Định Cường sáng lên, phảng phất như có đột phá, nói: "Đúng! Dưới tình huống vô lực, không cách nào khống chế chuẩn xác ngón tay di động, loại tình huống này hoàn toàn có thể phát sinh, có lẽ gã muốn viết chính là Giang Vĩnh Đào."

Hàn Phong nói: "Chưa chắc chưa chắc. Nếu như là chữ Mạch (麦) thì sao? Có khả năng là Mạch Địch, ông ta cũng là một trong những ủy viên quản trị của ngân hàng Hằng Phúc."

Hàn Phong vừa nhắc nhở như vậy, Lâm Phàm cũng nói: "Nếu như muốn viết một chữ Phong (丰) thì sao? Cũng có thể là Phong Thu Thật."

Lưu Định Cường nói: "Nếu như là chữ Mao (毛), Mao Tiểu Cầm cũng đáng hiềm nghi."

Lâm Phàm ngửa mặt lên trời than vãn: "Ôi..., nghĩ đến cậu có thể mang về cho chúng tôi đầu mối gì, kết quả vẫn chẳng đâu ra đâu."

Hàn Phong nói: "Ai nói, ít nhất chúng ta có thể căn cứ vào đầu mối này, len lén lấy được tất cả dấu tay của đối tượng tình nghi, nếu thật sự là bọn họ, chỉ cần làm so sánh liền rõ ràng chân tướng. Còn nữa, có thể tra một chút bọn họ hiện tại đang ở đâu, nếu còn đang ở thành phố T, vậy tiếp tục kiểm tra xem bọn họ có đăng ký ở sân bay hay không, như vậy có thể sắp xếp điều tra rất nhiều người."

Lâm Phàm nói: "Tôi lập tức đi làm!"

Lưu Định Cường nói: "Hạ Mạt thằng nhóc kia vắng mặt, thuốc nổ rồi gì gì đó sử dụng ở hiện trường, tôi cũng không có cách nào xác nhận."

Hàn Phong nói: "Không liên quan, anh cứ tiếp tục làm việc khám nghiệm tử thi của anh là được."

Lưu Định Cường nói: "Tốt, ba gã tử tù lần trước, tôi cũng đang chuẩn bị làm giải phẫu thi thể cho ba người bọn họ một lần."

Hàn Phong vỗ vai Lưu Định Cường, ra khỏi phòng thí nghiệm, Trương Nghệ treo tay trái, tay phải thao tác trên máy tính, Hàn Phong nói: "Anh đang tra gì đó?"

Trương Nghệ nói: "Tôi đang tìm chiếc ca-nô không người lái kia căn cứ theo bức tranh Lãnh trưởng phòng hình dung ra, trên mạng không có thông tin gì hữu dụng, tôi bây giờ đang cùng hệ thống tình báo nội bộ chúng ta liên lạc."

Hàn Phong nhìn hai bên, kỳ quái nói: "Sao chỉ có ba người các anh? Lý Hưởng đâu?"

Trương Nghệ cười khổ nói: "Tên kia đã vào bệnh viện rồi, cậu ta còn muốn miễn cưỡng chịu đựng, nhưng thân thể không chịu nổi, xương sườn gãy mất một cây, nếu không tôi cũng sẽ không treo một cánh tay ở đây hỗ trợ. Thiệt tình, tôi đi ra, anh ta đi vào, đúng rồi, Long Giai cô ấy thế nào? Cậu có qua xem cô ấy không? Tôi nghĩ cậu hoài nghi Long Giai, chậc, nói thế nào nhỉ, dù sao tôi trước sau vẫn nghĩ Long Giai không giống loại người này, nhưng cậu lại tìm ra chứng cứ vô cùng xác thực như vậy, ôi... tại sao có thể như vậy chứ."

Hàn Phong xoay mặt sang một bên, đưa lưng về phía Trương Nghệ nói: "Long Giai? Tôi không đến nhìn cô ấy, không biết cô ấy hiện tại thế nào." Nếu Trương Nghệ xoay người lại, sẽ phát hiện Hàn Phong mặt cười đầy xấu xa.

Nụ cười của Hàn Phong đột nhiên cứng ngắc trên mặt, anh nhìn thấy Lãnh Kính Hàn xanh mặt trở lại, anh hỏi: "Nhanh như vậy đã họp xong rồi?"

Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi còn chưa đi đâu, tôi mới vừa nhận được điện thoại của lão Quách, ông ấy nói Long Giai đã báo cảnh sát, tối qua hai cảnh sát trông coi cô ấy đã bị giết, còn hung thủ thì muốn tập kích cô ấy. Tôi phỏng chừng, bọn chúng muốn giết người diệt khẩu, để chúng ta hoàn toàn không thể từ trong miệng Long Giai moi ra được gì. Nhưng Long Giai cái gì cũng không chịu nói..."

Hàn Phong thầm nghĩ: "Cô ấy cái gì cũng không biết, anh bảo cô ấy nói được gì." Ngoài miệng cười nói: "Không cần phải gấp, tăng mạnh bảo vệ là được."

Lãnh Kính Hàn nói: "Hiện tại cuộc họp hội ý tạm thời đã hủy bỏ, chúng ta đến bệnh viện trước đi." Vừa dứt lời điện thoại lại vang lên, Lãnh Kính Hàn sau khi nghe máy, dùng ánh mắt không thể tưởng nổi trừng Hàn Phong, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, thình lình hướng phòng thí nghiệm quát to: "Lưu Định Cường! Mang theo dụng cụ, đi! Đến hiện trường!"

Lưu Định Cường lớn tiếng đáp lại nói: "Tới ngay!"

Trương Nghệ khẽ run lên, bộ dáng tức giận của Lãnh trưởng phòng, chính là khủng bố như vậy đó. Hàn Phong không hề sợ hãi, hỏi: "Gì mà trừng mắt với tôi? Chẳng lẽ hôm nay anh mới phát hiện tôi rất đẹp trai sao?"

Lãnh Kính Hàn tức giận đến ngón tay cũng có chút phát run, chỉ vào Hàn Phong, hồi lâu, mới buông ngón tay, nói: "Đợi một lát sẽ nói với cậu sau, cậu phải kể rõ ràng cho tôi."

Hàn Phong mở to đôi mắt tròn vành vạnh, bộ dáng vô tội, nói: "Nói cái gì? Anh đừng cho rằng anh làm cái mặt đó thì tôi sẽ thực sự sợ anh, nhìn anh như vậy, tựa như tôi trộm bà xã của anh không bằng."

Lãnh Kính Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Nghệ, Trương Nghệ vội quay đầu nhìn máy tính, trong lòng sợ hãi nói: "Lãnh trưởng phòng thật sự tức giận rồi, thằng nhóc Hàn Phong này, miệng toàn nói hươu nói vượn."

Lưu Định Cường mang theo thùng dụng cụ đi ra, nói: "Tốt lắm, chúng ta đi thôi."

Lãnh Kính Hàn túm Hàn Phong rồi đi về phía cửa, đồng thời phân phó nói: "Lưu Định Cường, cậu lái xe, tôi phải cùng thằng nhóc này nói chuyện."

Trên xe, Hàn Phong mặt cười hì hì nói: "Chúng ta không đến bệnh viện nữa? Đi đâu nào? Dừng, dừng, là Khả Hân." Anh mở cửa xe, nhảy xuống.

Phan Khả Hân nói: "Cuối cùng cũng đợi được mọi người đi ra." Lãnh Kính Hàn nói với Lưu Định Cường: "Chờ một chút." Ông cũng xuống xe.

Phan Khả Hân kể đại khái tình hình xí nghiệp Đinh Nhất Tiếu mà cô điều tra được, giao một phần báo cáo cho Hàn Phong. Hàn Phong gật đầu nói: "Ồ, xem ra đồng chí của cục kiểm tra khảo sát rất cẩn thận."

Phan Khả Hân nói: "Đồng chí của sở kiểm tra đem xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu tra xử cả rồi, anh xem, đây chính là phát hiện của bọn họ."

Hàn Phong nhìn tài liệu, kinh ngạc nói: "Quả nhiên không ít nha."

Phan Khả Hân nói: "Không sai, năm xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu đều là xí nghiệp cỡ nhỏ, cho dù khai hỏa toàn bộ mã lực, lợi nhuận gấp mười, cũng không có khả năng thu được nhiều tiền như vậy. Chỉ ông chủ của vài xí nghiệp tư nhân, mà có hơn ngàn vạn, hơn nữa trước đó vài ngày lại đột ngột chuyển toàn bộ tiền lợi nhuận này đi."

"Ồ" Ánh mắt Hàn Phong có chút quái dị, anh lẩm nhẩm báo cáo: "Xem ra chính là khoản tiền tập trung ở khu mỏ."

Phan Khả Hân nói: "Thật không dám tin, Đinh Nhất Tiếu lợi dụng chuyển qua chuyển lại, chuyển tới chuyển lui tài khoản, liền từ trong sổ sách khấu xuống một phần, trữ trong tài khoản cá nhân của mình, còn không cần thuế."

Hàn Phong lắc đầu nói: "Hẳn là không phải nguyên nhân này, chỉ để trốn thuế sao? Cô xem hóa đơn trước đó, khoản báo cáo khống, chính bọn chúng lại không báo thiếu, mà là báo hơn, bọn chúng trốn thuế chỗ nào, rõ ràng đang tăng thuế đấy."

Phan Khả Hân khó hiểu nói: "Nhưng mà, một mặt gian lận trên sổ sách, từ trong sổ sách cắt xén một bộ phận làm của riêng, mặt khác cũng là gian lận trên sổ sách, gia tăng mức thuế, việc này quá kỳ quái."

Hàn Phong cười nói: "Không kỳ quái chút nào, Đinh Nhất Tiếu làm như vậy, vốn có hai mục đích."

Lãnh Kính Hàn lộ vẻ kích động, nói: "Hai mục đích?"

Hàn Phong quay đầu nói: "Còn nhớ không, khi các anh cài đặt hệ thống giám thị, tôi đã nói rồi, Đinh Nhất Tiếu là bị một thế lực khác giám thị, thân phận của gã rất đặc thù, một mặt kẻ lập kế hoạch phía sau màn cần gã để giúp mình hoàn thành công tác bố trí ở thành phố H, mặt khác kẻ lập kế hoạch phía sau màn lại rất không yên tâm về Đinh Nhất Tiếu, muốn giám thị gã, còn phái một tên vệ sĩ thực tế để trông coi là A Bát, luôn đi theo bên cạnh Đinh Nhất Tiếu. Do đó, Đinh Nhất Tiếu từ trong chương trình chuyển đi chuyển lại tài khoản khấu trừ từng phần, chính là để gạt A Bát cùng kẻ lập kế hoạch phía sau màn kia, để lại đường lui cho chính mình, tục ngữ nói rất đúng, ngay cả lão bách tính cũng biết chừa chút vốn để mua quan tài cho mình, Đinh Nhất Tiếu là người như thế hiển nhiên sẽ không để mình tay không mà về. Bất quá, gã không nghĩ tới động tác của kẻ chủ mưu phía sau còn nhanh hơn so với gã, gã còn chưa kịp rời khỏi thành phố H, kẻ chủ mưu đứng sau đã xuống tay với gã rồi."

Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy mục đích thứ hai là gì?"

Hàn Phong nói: "Anh nhìn xem, tài khoản này, đồng thời chuyển qua chuyển lại giữa năm xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu, tài khoản càng lúc càng lớn, mà năng lực thực tế của năm xí nghiệp này có thể sản xuất căn bản không có giá trị sản lượng lớn như vậy, có một bộ phận tiền là từ bên ngoài thêm vào, gã muốn hợp pháp hóa chúng nó, thuận tiện vận chuyện xí nghiệp cùng quỹ lưu động mà thôi, mục đích của chúng là... rửa tiền!"

Phan Khả Hân há hốc mồm nói: "Hóa ra là vậy, nhưng tiền này của bọn chúng từ đâu tới? Cũng không thể từ trên trời rơi xuống được đúng không?"

Hàn Phong nói: "Xem ra thông tin cô nắm giữ còn chưa rõ ràng đâu. Cô không biết, bọn chúng sản xuất vũ khí đấy! Mà hàng năm hơn mười tấn sắt thép, nhiều vũ khí như vậy, bọn chúng dùng chẳng phải quá nhiều sao? Có nhiều vũ khí, thông qua tay bọn chúng, bán lại cho phần tử phạm tội khác, đây là nơi phát ra lượng lớn tài chính, cũng chỉ có loại sinh ý mang đến lãi kếch sù này mới có thể giúp bọn chúng tích góp nhiều của cải như vậy."

Lãnh Kính Hàn nói: "Nguyên lai là như vậy. Chờ một chút, trước hết để Trương Nghệ đem bản báo cáo điều tra xí nghiệp đứng tên Đinh Nhất Tiếu sửa sang lại, để xem án chính phủ ăn hối lộ của lão Quách bên kia có giúp ích được gì không."

Lãnh Kính Hàn sau khi từ phòng điều tra hình sự đi ra lần nữa, sắc mặt lại trầm xuống, Phan Khả Hân thấp giọng hỏi Hàn Phong: "Bác Lãnh làm sao vậy?"

Hàn Phong nói: "Triệu chứng tiền mãn kinh."

Lãnh Kính Hàn hất mặt, nói với Hàn Phong: "Lên xe!"

Phan Khả Hân nói: "Các anh muốn đi đâu vậy? Tôi cũng muốn đi!"

Lãnh Kính Hàn nhìn ánh mắt cố chấp của Phan Khả Hân, vốn nghẹn nín một hơi, lại nặng nề phun ra, Phan Khả Hân cười, chui theo vào xe cảnh sát. Lãnh Kính Hàn ngồi ghế điều khiển phụ nói với Lưu Định Cường: "Lái thẳng."

Lãnh Kính Hàn nhìn mặt đường, không có bao nhiêu xe cộ, mới nghiêm túc nói: "Cậu biết không? Hạ Mạt chết rồi."


/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status