Lãng Tử Gió

Chương 16

/107


Linh vẫn cười trong khi mặt tôi khó coi như 1 con khỉ.

Nói đúng ra thì bia ko hẳn là 1 thứ xấu xa gì. Người ta uống bia để chia vui, giải sầu, để giải khát, để thương lượng… và hoàn toàn có lợi cho sức khỏe nếu biết điều độ.

Vấn đề ở đây là mẹ em sẽ ko thấy thoải mái lắm nếu biết cô công chúa của bà đến quán nào đó để…uống bia. Vì thường thì nói đi uống bia cũng là đồng nghĩa với đi nhậu. Ặc ặc.

“Haha, em xem bản mặt của cô ấy kìa. Thôi, ko uống bia nữa. Đi đâu cũng được, miễn ko phải là Bún bò”

Như hiểu được cảm giác khó xử của tôi, Di thay đổi ý định, dù cũng nhất quyết ko chịu ăn Bún bò. Với tôi bây giờ thì có lẽ nên quên cái món ấy đi được rồi. T__T

“Thế, đi đâu thì anh thích?”

“Thì chỗ nào mát mẻ, café cũng ko phải là ý tồi”

“À, vậy đi quán café Illy nha, trước em cũng hay đến đó”

Và như thế, vụ việc đã được quyết định mà tôi ko có quyền đưa ra 1 ý kiến nào.

Tôi có thể bỏ về và mặc kệ 2 người họ, nhưng chắc rằng mẹ Linh sẽ ko để em đi với 1 gã con trai xa lạ như vậy. Đó cũng là lý do tại sao em tỏ ra cần tôi theo cùng đến thế.

“Anh đi bằng gì đến?”

“Taxi 2 bánh”

“Xe ôm à?”

“Còn gì nữa. Chân cà lết thế này thì làm sao mà chạy xe?”

“Vậy anh tiếp tục đi taxi 2 bánh đến quán nhé, tôi phải chở Linh rồi”

Anh ta có vẻ ko vui thích gì cái phương án của tôi, nhưng cũng biết là chẳng còn cách nào khác nên đành gật đầu. Tuy nhiên, Linh ko tán thành phương án này, với 1 lý do rất đơn giản.

“Ko, chúng ta cùng đi taxi đi. Để anh ấy đi xe ôm riêng thì tội lắm…”

….

Vậy là tôi phải gửi xe lại Nhạc viện để cả 3 đón 1 chiếc taxi cùng đến quán café Illy ở Công trường Lam Sơn, cách đó ko xa lắm.

“Nếu biết trước là loại café Tây kiểu này thì tôi chẳng vào đâu” – Di chán nản khi giở qua vài trang thực đơn. Lần đầu tiên tôi thấy hắn có cùng quan điểm với mình.

Illy là quán café cao cấp với hương vị và phong cách Ý, loại hình giới trẻ hiện nay rất chuộng, đặc biệt là teen nhà giàu. Tôi ko thích vị café như thế này, càng ko thích cái ko gian theo kiểu Tây của nó.

Tất nhiên Linh ko có chung suy nghĩ với bọn tôi. Em tỏ ra yêu thích và quen thuộc với nơi này như 1 phần ký ức ngày nào được khơi lại.

“Hồi năm cuối cấp 3 hầu như tuần nào em cũng ra đây xả stress…”

“Xả stress mà tốn kém nhiều dữ, nếu là tôi còn stress thêm”

“Thế anh làm gì khi stress?”

“Đá bóng”

Trong đôi mắt màu nâu sẫm của Di, mỗi khi nhắc đến đá bóng, có cái gì đó đam mê và hạnh phúc. Nó khiến tôi tự nhiên cũng thấy cái môn thể thao ấy cứ hay ho lạ mà lại chẳng có 1 cơ sở nào.

“Anh làm nghề gì? Cầu thủ à?”

“Ko. Dù cầu thủ cũng là 1 ước mơ ngày nào của tôi…”

“Vậy chứ anh làm gì?”

“Cô có biết hacker là gì ko?”

“Hacker?”

Di gật đầu, cười ranh mãnh và tựa lưng vào ghế sofa. Tôi chỉ biết hacker hình như là 1 dạng tội phạm máy tính??

“Anh là hacker à?” – Linh cất tiếng hỏi, nhìn anh ta đầy vẻ ngưỡng mộ (??)

“Chính xác. Nhưng tôi đội mũ trắng nhé..”

“Mũ trắng là sao?”


/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status