Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 32 - Chương 32

/133


Chỉ Thấy Tiêu Táp vừa dứt lời, sô pha lại hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện trong phòng khách, Bạch Cảnh nhướn mi, cảm xúc phiền toái vừa rồi biến mất vô tung, trên mặt cũng biểu hiện vài phần đắc ý.

Trên mặt Tiêu Táp không có biểu hiện gì, trong lòng lại vui vẻ, nguyên bản là giật mình, nhưng nhìn thấy biểu tình của Bạch Cảnh, nháy mắt liền trấn định.

“Cái này ngươi tin chưa?” Ánh mắt Bạch Cảnh lòe lòe tỏa sáng, con ngươi vô cùng sáng lạn, giống như mô hình nhỏ của con khổng tước kiêu ngạo.

Tiêu Táp yêu cực kỳ thần thái này của hắn,. nhưng đối với tận thế trong lòng vẫn có nghi ngờ, kỳ thật điều này cũng không thể trách hắn, mặc cho ai nghe nói thế, đều sẽ cho là thiên phương dạ đàm (ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không có thực.) đi, cũng không trả lời có lệ cho Bạch Cảnh, mà thực thận trọng hỏi: “Ngươi có gì làm căn cứ, chỉ dị năng cũng không thể thuyết minh là tận thế sẽ đến.”

Tiêu Táp nói nhất châm kiến huyết(một châm thấy máu- theo mình ý là một câu nói trúng trọng điểm), Bạch Cảnh lại không thèm để ý, hắn biết Tiêu Táp có thể hỏi như vậy, có nghĩa là y không đem lời của mình ra chê cười, mà đang thực nghiêm túc mà lo lắng.

“Chỉ cần ngươi tin tưởng là tốt, ta mơ thấy, thật sự, ta mơ thấy tận thế đến, thời tiết bất chợt biến hóa, còn mơ thấy đầy đất đều là tang thi, giống như trong sinh hóa nguy cơ( phim resident evil), ai bị cào trúng, không bao lâu cũng sẽ biến thành tang thi, sau đó nơi nơi đều là động vật biến dị, mọi người không có làm ruộng, không có thịt ăn, sinh hoạt dần trở nên chết lặng, trên mặt đều là biểu hiện trầm lặng, cho nên ta mới mở siêu thị, muốn thu thập vật tư, còn muốn mua súng ống đạn dược, mua thuốc, ta sợ, Tiêu Tápngươi tin ta được không, ta thực sự nhìn thấy.” Bạch Cảnh nói xong, lộ ra thần sắc hy vọngcả người tựa hồ bao phủ một tầng đau thương thản nhiên, còn có sợ hãi khó hiểu.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, có ta ở đây.” Tiêu Táp ôm hắn, thanh âm trầm thấp, lại khiến người ta cảm giác thực an toàn. Cho dù trong lòng còn có nghi hoặc, cho rằng Bạch Cảnh xem quá nhiều phim, nhưng thấy hắn nói chân thành như vậy, lại nghĩ tới thời tiết gần đây, còn có tình hình tai nạn của các quốc gia, trong lòng cũng không khỏi trầm xuống: “Trừ cái này ra, ngươi còn có căn cứ gì nữa?”

Bạch Cảnh suy nghĩ: “Nếu ta đoán không sai, trời mưa qua đi, trời sẽ rất nóng, đúng rồi còn có vẫn thạch, từ trên trời rơi xuống vẫn thạch, sau đó mọi người nếu không bị cảm mạo thì chính là phát sốt, không được bao lâu mạt thế sẽ bùng nổ, nơi nơi đều là người chết sống lại, toàn bộ thế giới sẽ biến thành một tòa thành chết.

“Nghiêm trọng như vậy? Ngươi lúc nào thì biết?” Tiêu Táp khẩn cấp cau mày, thấy Bạch Cảnh nói có lý có lẽ, cũng không phải hắn không tin, chính là muốn chân chính xác định phải chờ đến lúc hết mưa, nếu thật sự nóng lên, trong lòng Tiêu Táp lạnh lẽo, mặc dù còn chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng nhớ tới loại trường hợp này, cho dù hắn đã quen nhìn sóng to gió lớn, cũng sẽ không rét mà run.

Bạch Cảnh nghe được câu hỏi của y, không hề nghĩ ngợi nói ra đáy lòng đã nghĩ sắn trong đầu: “Là ngày hôm sau sau khi ta cứu ngươi, ngày đó nhìn cả người ngươi đều là máu, sau khi trở về liền gặp ác mộng, lúc ấy trong lòng thực sợ hãi, sau đó mặc danh kỳ diệu có được dị năng không gian, ta biết đó là sự thật, gần đây cái loại dự cảm này ngày càng mãnh liệt, Tiêu Táp, ngươi nhất định phải tin tưởng ta.”

Tiêu Táp trầm mặc một hồi, vỗ vỗ hắn: “Đừng sợ, vô luận phát sinh chuyện gì, ta sẽ che chở cho ngươi.”

“Ta biết ngươi sẽ bảo hộ ta, nhưng là ta lo lắng a.” Thanh âm Bạch Cảnh mềm mềm, Tiêu Táp nghe mà trong lòng một trận thoải mái, mặc kệ lời này có chân thật hay không, hắn quyết định đều nghe theo tiểu miêu.

“Đây là không gian dị năng của ngươi? Có tác dụng gì?” Tiêu Táp bắt đầu tò mò, cho dù hắn là đại ca hắc đạo, nhưng đối với thứ đồ chơi dị năng này, nói thật, vẫn chỉ là xem qua phim ảnh.

“Người đừng coi thường ta, ta còn có nội công đó, không gian dị năng có thể chứa được rất nhiều đồ vật, mạt thế về sau vật tư khan hiếm, công dụng rất lớn.” Bạch Cảnh kiêu ngạo cười rộ lên.

Tiêu Táp thấy hắn nở nụ cười, trong lòng buông lỏng, trên mặt cũng lộ ra vài phần hứng thú: “Nội công? Cái loại trong tiểu thuyết?”

Bạch Cảnh hưng phấn gật gật đầu, lôi kéo y bắt đầu y nha y nha kể, sau đó còn kiên trì bắt y cùng tập, Tiêu Táp bất đắc dĩ, bất quá thấy tiểu miêu thân mật với mình, hắn cảm thấy đừng nói là chuyện luyện nội công, cho dù là để hắn vượt lửa qua sông hắn cũng nguyện ý, chính là, nếu có thể hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia lại càng tốt.

Hai người ở trên lầu nói chuyện, thời gian bất tri bất giác trôi đi.

Dưới lầu mấy người nhàm chán xem TV, Thấy Bạch Cảnh tâm tình tốt xuống lầu, đều lộ ra biểu tình quả thế.

Bạch Cảnh đối với sự tò mò của bọn họ coi như không nhìn thấy, cười nói với Tiêu Táp: “Ngươi ngồi trước, ta đi nấu cơm, chốc lát là xong, ngươi thích ăn cái gì?”

Tiêu Táp kinh ngạc, bất quá nhiều hơn là vui sướng: “Tùy tiện đều tốt.”

“Vậy ăn tôm đi, lại thêm một món canh, nấu vài món ăn sáng.” Bạch Cảnh nhợt nhạt mỉm cười, xoay người đi vào bếp, vừa rồi hắn đã nghĩ qua, lấy nước suối cho Tiêu Táp uống, ngoại trừ Vương Học Binh và Tào Lỗi, mấy người khác trong nhà cũng thế, Bạch Cảnh cũng không lo lắng Tần Dịch, mà là Tần Hạo và Từ Lôi…

Mạt thế về sau, chưa từng nghe nói Tần Dịch có thân nhân gì, hắn đoán có thể bọn họ đã chết, hoặc cũng có thể đã biến thành tang thi. Tuy rằng nước suối không gian không thể trực tiếp đưa cho bọn họ uống, nhưng dùng đề nấu cơm vẫn còn được, huống chi cá tôm trong không gian đã béo phì, hắn cũng rất muốn thử xem hương vị thế nào.

Tiêu Táp rất đắc ý ngồi trên sô pha, căn bản không để ý đến mấy người đang há mồm trợn mắt, Vương Học Binh và Tào Lỗi hoàn hảo còn đỡ hơn một chút, bọn họ đã sớm biết thiếu gia biết nấu cơm, Tần Dịch và Từ Lôi, bao gồm cả Tần Hạo, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, Bạch Cảnh trong ấn tượng của bọn họ, là thiên chi kiêu tử chân chính, có liên tưởng như thế nào bọn họ cũng không đoán ra, thiếu gia thế nhưng sẽ nấu cơm, mà còn làm cho người trước mắt này ăn.

Tâm tình Tiêu Táp thực tốt, rất đắc ý, thấy bộ dáng giật mình của bọn họ, tâm tình càng tốt hơn, tiểu miêu nhà hắn thật biết làm tăng thể diện cho hắn.

Lại nói, hắn ngay cả cái miệng còn chưa được hôn đã thành tiểu miêu nhà hắn, người này còn thật không có tính tự giác.

Cũng không lâu lắm, Bạch Cảnh đã bưng đồ ăn lên, sáu món ăn một canh, còn có ba cái bánh bao.

Trong lòng Từ Lôi lên men, từ sau khi đến, nhà bếp đều do nàng bao, không nghĩ tới tay nghề thiếu gia tốt như vậy, mặt mũi nàng biết để nơi nào a!

“Mùi vị không tệ, di, tôm này thật béo, mua ở đâu?”

“Ân, ăn ngon.”

“Đây là của ta, ngươi đừng cướp.”

“….”

Một khi tay cầm đũa, mọi người đều mồm năm miệng mười, Tiêu Táp đen mặt, vùi đầu vào ăn, lãnh khí trên người như bão táp, căm hận mấy kẻ lang thôn hổ yết kia, đây là tiểu Cảnh làm cho hắn, có được không?

Bạch Cảnh hé miệng cười nhạt, mỗi món đều thử qua vài miếng, tất cả đồ đều là hắn lấy ra từ không gían, cảm giác không tệ lắm, mà ngay cả tôm so với bên ngoài còn mỹ vị hơn.

Chính là biện pháp dùng nước suối để uống, hắn cảm thấy vẫn là đổi phương thức khác, nấu cơm một lần hai lần còn tốt, mỗi ngày mà nói, mạt thế còn chưa tới, sinh hoạt cũng chưa bị bức đến bước đó, có người có thể làm việc lớn, đại thiếu gia hắn sẽ không tự mình động thủ, hôm nay chỉ là hứng lên, cho dù Tiêu Táp không có hoàn toàn tin tưởng mạt thế mà hắn nói, nhưng có thể cá nhân chia sẻ tâm sự, hắn vẫn thấy nhẹ nhõm mà thở ra.

Liên tục mười ngày, thời tiết vẫn như trước không có chuyển biến tốt, từ khi cùng Tiêu Táp nói chuyện, Bạch Cảnh không còn bối rối, sắp đặt mọi chuyện đâu vào đấy, thu thập vật tư cũng không lại tránh mặt y, có đôi khi hai người sẽ tách ra hành động, cũng không biết là chịu ảnh hưởng của Bạch Cảnh, hay là tin hắn nói thật, Tiêu Táp ngoài miệng chưa nói gì nhưng đã bắt đầu sai người chuẩn bị trữ hàng vật tư.

Thời gian trong lúc bận rộn thoáng cái mà qua, ngày 21 tháng 5 thời tiết bắt đầu tốt, bầu trời trong xanh, ngàn dặm không mây, mặt trời cao cao, ánh nắng tươi sáng, nhưng không có nắng choi chang như mùa hè, ôn hòa mà không sơ đạm, không trung trong xanh phẳng lặng, cỏ cây vui vẻ, hết thảy đều phát triển theo hướng đẹp đẽ.

Bạch Cảnh không có vì thế mà buông lỏng, chỉ cảm thấy hết thảy nguy cơ đều giấu dưới vẻ bình tĩnh, tâm tình vừa mới thư hoãn lại trở nên bất an, động tác thu thập vật tư nhanh hơn, kho hàng của Tiêu Táp ở D thị cũng bị hắn trưng dụng, chia làm hai điểm để công ty cung ứng đưa hàng, thời gian còn lại thì nơi nơi thu thập xăng.

Bạch Cảnh càng ngày càng vội, Tiêu Táp tự nhiên đi theo, mỗi khi hắn nhìn về phía bầu trời, đều cảm thấy mình đã trúng ma chướng, ma chướng có cái tên là Bạch Cảnh, ngay cả hắn nói chuyện mạt thế, ma quỷ, thế nhưng đều thực sự tin tưởng, mà thời tiết đã trong xanh, hắn còn đi theo chạy lên chạy xuống, chỉ sợ tiểu miêu sẽ mệt, hắn nghĩ, có lẽ tình cảm của hắn đối với Bạch Cảnh so với thích và hứng thú, còn hơn nhiều nhiều lắm.

Chính là không đợi hắn thả lỏng bao lâu, ngày 24 tháng 5, thời tiết bỗng nhiên biến nóng, nhiệt độ không khí từ 24 lên đến 33, nếu như vậy còn khiến tâm hắn còn chút hy vọng, ngày 25 tháng 5, lúc nhiệt độ trực tiếp bay lên 39, tâm Tiêu Táp trầm xuống, đối với chuyện Bạch Cảnh nói đã hoàn toàn tin tưởng.

Vào lúc ban đêm, sau khi Bạch Cảnh đem vật tư thu vào không gian, Tiêu Táp liền hỏi: “Diện tích không gian của ngươi còn nhiều hay ít?”

Bạch Cảnh mỉm cười châm chọc, ném cho y một cái xem thường, mấy ngày nay Tiêu Táp muốn nói lại thôi, bộ dáng muốn ngăn cản nhưng lại sợ hắn tức giận, đừng tưởng hắn nhìn không ra, hừ! Lúc này mới tin?

Tiêu Táp đứng không động, cũng không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt thâm thúy kia, nhìn không chuyển mắt mà theo dõi hắn.

Bạch Cảnh thất bại, chỉ biết hắn sẽ như vậy, bĩu moi nói: “Đại khái là nhiều hơn một mẫu một chút.” Hắn đã sớm nghĩ tới, sau tận thế bùng nổ, thức tỉnh dị năng không gian sơ cấp, diện tích lớn nhất cũng chỉ có 120 thước vuông, hắn có thể nói với bên ngoài là 180, như vậy vô luận hắn xuất ra vật tư nhiều hay ít, cũng không có người nghi ngờ, về phần Tiêu Táp, liền nói với y về không gian biến dị là được, gieo trồng chính là con bài chưa lật của mình, hiện nay mới có, hắn không nghĩ tiết lộ cho bất kì ai.

Tiêu Táp trầm mặc một khắc, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa: “Tình huống mạt thế, ngươi còn biết điều gì khác nữa?”

Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, may mắn gặp gỡ Tiêu Táp trước tiên, bằng không thời gian mạt thế đến thay đổi, vậy có phải hay không chuyện đã xảy ra cũng sẽ thay đổi theo, bất quá cứ như vậy, chuyện hắn biết thật sự thiếu rất nhiều, suy tư một lát nói: “Sau mạt thế, người bình thường đều có một tỉ lệ thức tỉnh dị năng, đại khái còn gì nữa không, những cái khác ta không biết.”

“Ngươi là nói, ta cũng thức tỉnh dị năng?” Thần sắc Tiêu Táp buông lỏng, hắn thực sự sợ về sau không bảo vệ tốt tiểu miêu, có thể thức tỉnh dị năng là tốt rồi, nhu nhu đầu Bạch Cảnh: “Đừng sợ có ta bảo hộ ngươi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, ngươi nhìn xem ngươi còn thiếu thứ gì, ta đến chuẩn bị, đúng rồi, ta nhớ rõ ngươi từng đi qua T thị? Chẳng lẽ ngọc thạch cũng muốn thu thập? Súng ống đạn dược có đủ hay không? Không được dựa theo thuyết pháp của ngươi, ta còn phải chuẩn bị một ít…”

Bạch Cảnh nhìn y, khóe môi nở nụ cười: “Ngươi hỏi nhiều như vậy, muốn ta nói cái nào trước?”

“Từng cái một, từng cái một là được rồi, lên xe trước.”

“Ân, kỳ thật không gian khi ta vừa mới thức tỉnh chỉ có 60 thước vuông, chính là di vật mẹ để lại cho ta, có một viên ngọc kỳ lân, sau khi thu vào, không gian bỗng nhiên biến lớn, sau đó không thấy ngọc kỳ lân đâu, cho nên ta mới thu thập ngọc thạch, bất quá vật kia quý dọa người.” Dù sao về sau hắn cũng muốn thu thập ngọc thạch, không bằng nói ra cho rồi.

“Ngọc thạch ta đưa cho ngươi cũng vào không gian rồi?” Tiêu Táp có chút không vui, đây chính là tín vật đính ước của hắn.

Bạch Cảnh đúng tình hợp lí phản bác: “Mạt thế tiến đếm, vật kia cũng không thể mang đi, vì cái gì không thu vào không gian.”

“Còn có đâu.” Tiêu Táp lời vừa nói ra, ngầm lại thấy đúng.

“Còn có….Đúng rồi, mạt thế về sau, tang thi cũng thăng cấp, đạn dược phổ thông đều không được.”

“Ân, ta đây nghĩ lại biện pháp, nhóm hàng mua tiếp theo nên có uy lực lớn chút, chính là những súng ống đạn dược đó chẳng phải là hàng vô dụng?”

“Mệt ngươi còn là xã hội đen, phòng người ngươi còn không biết sao? Đến lúc đó chuyện giết người cướp của còn thiếu ư?”

“Nghe như thế nào giống như ngươi đã tự mình trải qua…..”

“Đi, đó là ta mơ thấy qua.”

“Vậy trong mộng của ngươi có ta hay không?”

“…”

Hai người càng nói càng xa, tuy đối với tương lai không xác định, nhưng tâm tình bọn hắn lúc này rất tốt, đối mặt với tương lai không biết, dường như cũng không đáng sợ như vậy…

/133

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status