Mẹ Thơm Một Cái

Chương 13: 7/12/2004

/30


Hôm nay vẫn rất lo cho Puma, tiến độ bình phục của nó bị chững lại, thậm chí còn bắt đầu xấu đi.

Puma lại bắt đầu uể oải, không muốn đụng vào mấy miếng thịt hộp, tôi phải bóp nhuyễn cho lên lòng bàn tay, Puma mới thử liếm láp. Sau đó hàm dưới tỏ ra không còn sức lực, Puma phải lắc lư cái đầu để giữ miếng thịt trong mồm. Ăn mười mấy phút, rất nhiều vụn thịt vương vãi khắp mặt đất.

Tôi nhớ tới lời đồn dân gian mà anh cả từng nói, có khi chó đi thay người.

Puma rất thân với mẹ, ba anh em tôi hầu như đều không ở nhà, chỉ có thằng con - chó Puma chơi với mẹ. Nếu Puma quyết tâm gánh hạn cho mẹ, nói thật là tôi vừa cảm động vừa vui mừng, không nỡ lòng ngăn cản. Nhưng có chuyện như thế hay không vẫn là một câu hỏi!

Tối hôm trước đến lượt tôi ngủ ở nhà. Tôi ôm Puma, thân nó mềm oặt quá đáng, nằm yếu ớt trong lòng tôi, cùng nhau chui vào trong chăn lông cừu rất lâu. Điều này rất lạ, vì Puma bình thường không kiên nhẫn cho tôi ôm lâu đến thế. Nó thích nằm khoanh tròn bên cạnh chứ không cho tôi ôm mãi, cơ thể toàn lông của nó sẽ bị nóng đến mức giãy nảy. Puma để cho tôi ôm quá mười phút là sự bất thường.

Mắt nhắm nghiền, Puma thở rất gấp, hơi thở phun ra từ cái mũi khô khốc, lúc này tôi lại trở về trạng thái rất bình thản. Tôi vuốt ve Puma, chân thành và buồn bã nói: “Puma à, nếu mày thấy mệt mỏi thực sự, thì chết đi thôi, không sao cả. Nhưng mày phải nhớ nói với Bồ tát, là mày muốn đầu thai làm con trai của anh hai mày, biết không? Anh hai mày tên Kha Cảnh Đằng, nếu mày không biết nói, anh hai mày cũng sẽ xin Bồ tát…” Tôi nói thẳng tuột chẳng e dè.

Cứ chốc chốc nhát nhát như thế, lại qua một đêm. Puma đổi rất nhiều tư thế, ngủ không yên.

Ngày hôm sau, lại đến phiên tôi vào bệnh viện chăm mẹ.

Trước khi vào viện, tôi chạy ra mua mấy hộp đồ ăn đặc biệt cho chó. Puma không còn răng, lại không có tôi dùng tay bóp nhuyễn thịt cho nó, tốt nhất mua loại thịt đã được nghiền sẵn.

Nhưng mà mở hộp ra để xuống đất, Puma thậm chí chẳng thiết ra ngửi lấy một lần, nó chỉ ngồi hoặc nằm, đứng dậy đi mấy bước đã rất uể oải. Đôi mắt long lanh nhìn tôi.

Tôi miết một ít thịt xay trên ngón tay, vừa quệt vừa dụ, Puma mới miễn cưỡng nhá một tí.

Ôi chao, kiểu này làm sao tôi yên tâm vào bệnh viện?

Long trọng dặn dò bà nội phải bỏ thêm công sức cho Puma ăn, đừng thấy nó không ăn thịt để dưới đất mà tưởng nó no bụng, phải nghĩ cách miết ra tay để dỗ nó v.v…

Nhưng thâm tâm tôi biết rõ, dặn dò thế là thừa, vì tay tôi đối với Puma có ý nghĩa khác tay người khác.

Đến chỗ mẹ, tôi không giấu được bí mật, lo lắng kể với mẹ có lẽ Puma không khỏi được, chắc sắp chết rồi.

“Phải cho Puma uống thuốc gan với thuốc cảm. Hồi trước lúc Puma không khỏe, mẹ cho nó uống thế đấy.” Mẹ nằm trên giường, gọi di động cho anh cả, dặn anh nhất định phải cho Puma uống như thế.

Tôi tì người trên thành giường bệnh, hy vọng mẹ đúng.

Anh cả lên Đài Bắc gặp giáo sư hướng dẫn, thằng út đi cùng.

Lại chỉ còn một mình tôi.

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status